Mục lục
Mật Ngọt Hôn Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi nghĩ tôi rất để bụng.” Thẩm Thanh Lan hờ hững đáp.

Nụ cười trên mặt Thẩm Hi Đồng cứng đờ, ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Lan mang theo sự u buồn, oán thán, “Thanh Lan, chị chẳng qua là ở nhà một mình thấy chán thôi, nên mới... Nếu em không thích thì chị đi là được.”

Vẻ mặt cô ta đầy vẻ nhẫn nhịn như phải chịu ấm ức gì to lớn lắm. Có mỗi yêu cầu nho nhỏ này của cô ta mà Thẩm Thanh Lan cũng từ chối khiến cô thành ra thật hẹp hòi.

Thẩm Hi Đồng vốn cho rằng nói như vậy, dù Thẩm Thanh Lan không đồng ý thì bạn bè cô cũng sẽ khuyên cô ta ở lại. Nhưng khi cô ta hơi liếc mắt qua lại thấy Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên một người nhìn lên trời, một người nhìn xuống đất, chẳng hề nhìn sang chỗ cô ta.

Thẩm Hi Đồng thầm oán hận, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, không hổ là bạn của Thẩm Thanh Lan, cũng khiến người ta ghét y như nó.

Cô ta vốn cũng không hề coi trọng bạn của Thẩm Thanh Lan. Trong mắt cô ta, họ cũng chỉ là những kẻ lụn bại thôi. Cô ta coi thường họ, nhưng thái độ của Thẩm lão gia và Sở Vân Dung đối với hai người họ khiến Thẩm Hi Đồng có cảm giác nguy cơ.

Thẩm lão gia thì không nói, ông vốn thiên vị Thẩm Thanh Lan nên mặc dù không cam lòng thì cô ta cũng quen rồi. Nhưng Sở Vân Dung thì lại khác, bà vẫn luôn thiên vị cô ta. Ấy thế mà hôm nay Sở Vân Dung lại rất nhiệt tình với hai người bạn của Thẩm Thanh Lan, ngay cả cô ta mà bà cũng không chú ý đến, đây không phải là dấu hiệu tốt.

Ở trong ngôi nhà này, cô ta đã mất đi sự yêu thương của Thẩm lão gia và Thẩm Quân Dục. Nếu như lại đánh mất tình cảm của Sở Vân Dung thì cô ta còn có thể sống yên ổn ở cái nhà này sao?

“Đi thong thả.” Hình như sợ Thẩm Hi Đồng chưa đủ tức, Thẩm Thanh Lan còn chân thành nói một câu.

Dáng vẻ châm chọc thú vị như vậy của Thẩm Thanh Lan rất hiếm thấy, mặt của Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên biến sắc, vất vả lắm mới nhịn cười được.

Còn vẻ mặt của Thẩm Hi Đồng lập tức trở nên khó coi. Nhưng vẫn phải duy trì phong độ tốt đẹp của mình, cô ta bèn cố nhếch môi gượng cười, “Thanh Lan, dù sao em cũng rất ít về đây nên chắc hẳn không quen thuộc Đại Viện này bằng chị, chi bằng cứ để chị dẫn các em đi tham quan nhé? Bạn em có lẽ cũng mới tới chơi lần đầu tiên, sau này có thể cũng không có cơ hội đến đây nhiều, nhân cơ hội hiếm có này ngắm kỹ một chút.”

Đáy mắt Thẩm Thanh Lan hiện vẻ lạnh lẽo, Thẩm Hi Đồng này đúng là bản tính khó dời. Cô nhìn thoáng qua nụ cười nhạt dần trên mặt Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên rồi trả lời, “Thẩm Hi Đồng, chị nghĩ nếu như tôi kể lại với ông nội nguyên văn những lời chị vừa nói thì ông sẽ làm thế nào?”

Mắt Thẩm Hi Đồng hiện vẻ bối rối, nhưng lại giả vờ bình tĩnh. Vừa rồi chỉ là cô ta tức giận nên mới nói năng không lựa lời, nào ngờ Thẩm Thanh Lan lại không buông tha.

“Thanh Lan, dù em có nói chuyện này với ông nội thì ông cũng sẽ không tin đâu.”

“Ồ? Vậy sao? Có muốn thử một chút hay không? Để xem ông nội sẽ tin chị hay tin tôi.”

Thẩm Hi Đồng cắn răng, còn phải nói sao, chuyện ngã cầu thang lần trước cũng không thể khiến Thẩm lão gia tin tưởng chứ đừng nói là lần này. Thật ra sự việc đó cũng là chuyện khiến Thẩm Hi Đồng hối hận nhất. Từ sau lần đó, cô ta có thể cảm nhận rất rõ ràng rằng Thẩm lão gia không thích cô ta. Ngay cả Thẩm Quân Dục cũng vì vậy mà xa cách với cô ta hơn nhiều.

Thật ra Thẩm Hi Đồng cũng bị cơn đố kỵ làm mờ mắt. Nếu như khi Thẩm Thanh Lan trở về nhà họ Thẩm rồi mà cô ta vẫn an phận, không tranh giành hơn thua, thì nhà họ Thẩm tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô ta. Nhưng cô ta lại cố tình muốn giành giật với Thẩm Thanh Lan. Cho dù Thanh Lan chẳng để ý đến những thứ đó thì Thẩm lão gia cũng tuyệt đối không cho phép một người ngoài cưỡi lên đầu lên cổ cháu gái của ông.

Đừng nói đến chuyện lần trước không phải do Thẩm Thanh Lan làm. Dù cô có làm thì Thẩm lão gia cũng sẽ khiến cho người khác cảm thấy là không phải.

“Thẩm Thanh Lan, đừng tưởng rằng cô là con gái của nhà họ Thẩm thì có thể phách lối như vậy. Trong mắt người ngoài, có mấy người biết tiểu thư nhà họ Thẩm cô chứ.” Thẩm Hi Đồng xị mặt xuống, không duy trì nổi nụ cười nữa.

“Dù thế thì vẫn tốt hơn một số người tu hú chiếm tổ mà còn không biết xấu hổ.” Vu Hiểu Huyên cướp lời trước, không hề che dấu vẻ mặt khinh thường.

Thẩm Hi Đồng cởi bỏ mặt nạ ngụy trang, dữ tợn trừng mắt với Vu Hiểu Huyên, “Chỉ là một đứa nghèo mạt kiếp chẳng biết từ đâu đến mà cũng dám nói xằng nói bậy ở đây sao? Người hạ đẳng đúng là người hạ đẳng, vô giáo dục.”

Thẩm Thanh Lan sầm mặt lại, nhìn Thẩm Hi Đồng với ánh mắt lạnh băng. Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên tái mặt, gia cảnh của bọn họ quả thật không thể so sánh với nhà họ Thẩm, nhưng cô ta thì có hơn gì?

Thẩm Thanh Lan từ từ đến gần cô ta. Trông thấy ánh mắt lạnh lẽo của cô, Thẩm Hi Đồng vô thức lui ra sau hai bước.

Thẩm Thanh Lan kề sát tai Thẩm Hi Đồng, rồi khẽ mở đôi môi đỏ mọng, nói “Trước khi được nhà họ Thẩm nhận nuôi, chị cũng chỉ là một đứa mồ côi phải tranh giành miếng ăn trong cô nhi viện thôi. Nếu người ngoài biết cô chiêu Thẩm Hi Đồng chính là loại người hạ đẳng chính miệng chị nói đến, chẳng biết sẽ còn bao nhiêu người tôn sùng chị như nữ thần đây?”

Giọng nói của cô rất lạnh lùng, tuy không hề chứa chút tức giận nào nhưng lại khiến cho Thẩm Hi Đồng thấy rét run trong lòng, sắc mặt cô ta trắng bệch, “Tôi không biết cô đang nói gì cả.”

Sau đó vội vã bỏ đi.

“Xin lỗi.” Thẩm Thanh Lan nói với Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên.

Phương Đồng lắc đầu, không thèm để ý chuyện vừa rồi. Thẩm Hi Đồng là Thẩm Hi Đồng, Thẩm Thanh Lan là Thẩm Thanh Lan.

“Thanh Lan, chẳng trách cậu lại ghét chị ta. Miệng chị ta thối hoắc, uổng công trước đây tớ còn cảm thấy chị ta là cô chiêu đệ nhất Bắc Kinh, đúng là mù mắt chó của tớ rồi.” Vu Hiểu Huyên tức tối.

“Được rồi, đừng để ý đến hạng người này nữa.” Phương Đồng lười so đo với Thẩm Hi Đồng.

Bị Thẩm Hi Đồng quấy rối nên ba người cũng không có hứng đi dạo tiếp nữa, chỉ đi vài bước đã vòng lại.

Về đến nơi, chị Tống đã làm xong bánh trôi ủ rượu, trên mặt bánh có rải hoa quế, rất thơm.

“Chị Tống, chị là người phương Nam sao?” Phương Đồng nếm thử một miếng rồi hỏi, bánh trôi ủ rượu là bánh ngọt đặc sản phương Nam.

Chị Tống cười gật đầu, “Chị quả thật là người phương Nam, mới đến Bắc Kinh được mấy năm thôi. Bánh trôi ủ rượu này có ngon không?”

Vu Hiểu Huyên gật đầu lia lịa, “Ngon lắm ạ, đây là lần đầu tiên em được ăn bánh trôi ủ rượu ngon như vậy đấy.”

Phương Đồng cũng gật đầu theo. Cảm giác không vui vì Thẩm Hi Đồng vừa rồi cũng đã tiêu tan hơn nửa.

Chị Tống càng cười tươi hơn, “Các em thích ăn là tốt rồi. Thanh Lan, bát của em chị không cho đường nên có lẽ cũng không ngọt lắm đâu, có cần cho thêm chút đường vào không?”

Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Không cần đâu, vừa đủ rồi ạ, chị đi làm việc trước đi, ở đây có em rồi.”

“Được, muốn ăn cái gì nữa thì nói cứ với chị, chị sẽ làm cho các em.”

“Cảm ơn chị Tống.” Vu Hiểu Huyên cười hết sức ngọt ngào.

Ăn bánh ngọt xong, Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên liền muốn tạm biệt ra về. Nhưng trước đó đã đồng ý ở lại ăn cơm chiều với ông nội Thẩm, nếu về bây giờ sẽ không hay lắm, nên trong phút chốc họ lại thấy hơi khó xử.

Thẩm Thanh Lan nhìn Phương Đồng, “Ông nội tớ ngủ trưa có lẽ đã dậy rồi, chắc là bây giờ đang ở thư phòng, lên đó xem thử.”

Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên đang không biết làm gì để giết thời gian, nghe vậy thì liền lên tầng với Thẩm Thanh Lan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK