Hôm sau, cô gọi Kim n Hi, bảo cô ấy đừng ra tay.
“An, đó là một quả bom đấy.”
Kim Ân Hi không đồng ý.
Thẩm Thanh Lan đương nhiên biết đây là tai họa ngầm.
Thế nhưng cha của hắn ta mới chết, thật sự cô không cách nào làm được chuyện giết luôn con của người ta.
Kim Ân Hi thấy Thẩm Thanh Lan mãi không nói gì, lập tức hiểu ý cô: “Được.
Tớ hiểu rồi.”
Sau khi Thẩm Thanh Lan cúp điện thoại, cô và Phó Hoành Dật xuất phát đến nghĩa trang, bia mộ của Thẩm lão phu nhân rất sạch sẽ, lúc cô đến đã thấy trước mộ bà có một bó hoa cúc trắng.
“Có người đến thăm bà.”
Thẩm Thanh Lan nói, hoa còn rất tươi, chắc mới đến hôm nay.
“Có thể là ông.”
Phó Hoành Dật trả lời “Không đâu, nếu ông đến thì chúng ta đã gặp trên đường.”
Thẩm Thanh Lan nhìn xung quanh, nghĩa trang về buổi sáng rất yên tĩnh, ngoài hai người họ cũng không thấy có ai khác, cô thu tầm mắt nhìn di ảnh của Thẩm lão phu nhân trên bia mộ.
“Bà, cháu đến thăm bà đây, thấm thoắt bà đã đi hai năm rồi, trong hai năm này cháu ít khi đến thăm bà, bà có giận cháu không? Bà ơi, bây giờ cháu đã làm mẹ rồi, là bé trai, tên là An An, lần sau cháu sẽ đưa nó cùng đến thăm bà...”
Thẩm Thanh Lan ngồi trước bia mộ, kể cho Thẩm lão phu nhân những chuyện xảy ra với mình.
Cho dù chỉ là hướng về bia mộ, vẻ mặt Thẩm Thanh Lan vẫn rất dịu dàng, giống như khi Thẩm lão phu nhân còn sống.
Từ khi cô quay về nhà họ Thẩm, bà là người đầu tiên tỏ ra thiện ý, đồng thời thật lòng yêu thương cô.
Cho đến tận trước khi chết, người bà không yên tâm nhất vẫn là cô.
“Bà ơi, cháu bây giờ rất hạnh phúc, Phó Hoành Dật đối xử với cháu tốt hơn bất cứ ai.
An An cũng rất đáng yêu, bây giờ đã nặng mười cân rồi, là một nhóc con mập mạp.
Thằng bé rất hay cười, lúc cười lên sẽ có hai lúm đồng tiền...”
Phó Hoành Dật ngồi bên cạnh, lặng lẽ nghe Thẩm Thanh Lan nói chuyện với Thẩm lão phu nhân.
Anh cũng không xa lạ với bà, dù sao thì bà cũng nhìn anh lớn lên.
Thẩm Thanh Lan ngồi trong nghĩa trang rất lâu, đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, trời nóng rát hai người mới quay về.
Về đến nhà, Phó lão gia đang bế An An đứng ngoài cửa.
Thẩm Thanh Lan bệnh đến nhanh, khỏi cũng nhanh, bây giờ đã không sao.
Nhưng vì sợ An An còn nhỏ, sức đề kháng yếu, dễ bị lây bệnh nên cô vẫn không bước lên ôm thằng bé.
An An không thấy mẹ bế, hai mắt long lanh đầy nước.
Thẩm Thanh Lan sờ bàn tay nhỏ bé của con: “An An ngoan, mai mẹ bế con nhé.”
Cô đi vào phòng, lúc này mới thấy Eden đến: “Eden?”
“Thanh Lan.”
“Anh về lúc nào thế?”
“Đêm qua.”
Một tháng trước, Eden trở về nước Y, lần này quay lại là vì chân Phó Hoành Dật.
Mặc dù bây giờ chân của Phó Hoành Dật đã không ảnh hưởng đến sinh hoạt, nhưng vẫn chưa bắt đầu tập luyện hằng ngày.
Lần này, Eden muốn đưa Phó Hoành Dật đi kiểm tra tổng thể, xem có để lại di chứng nào không, nếu không thì hằng ngày sẽ bắt đầu tập luyện.
Vì muốn làm kiểm tra cho Phó Hoành Dật, sau khi ăn cơm trưa cả nhà cùng đến bệnh viện, lần này đưa cả An An theo.
An An được đi ra ngoài cùng ba mẹ nên rất vui vẻ.
Eden ôm cậu nhóc, An An cũng không sợ anh, còn đưa tay sờ mặt Eden.
Eden cười hiền hòa, cũng không ngăn tay cậu nhóc.
Khi đến bệnh viện thực hiện kiểm tra, các hạng mục kiểm tra đều bình thường.
“Chắc chắn không có vấn đề gì, lực chân của anh so với trước kia cũng không có ảnh hưởng nhiều.”
Eden nhìn kết quả kiểm tra, cười nói với Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật.
Thẩm Thanh Lan nghe vậy, khóe miệng khẽ cong: “Eden, em sẽ không nói cảm ơn nữa, hôm nay đến nhà ăn cơm đi.”
Eden không từ chối, đúng lúc anh cũng có một số việc muốn nói với Thẩm Thanh Lan.
Lúc trở về, người lái xe là Phó Hoành Dật, còn Eden và An An thì ngồi ở ghế sau.
“Thanh Lan, gần đây trong giới truyền đến tin có người ra giá cao muốn mua mạng Kim phu nhân.”
Thẩm Thanh Lan nhíu mày: “Ai?”
“Không phải em sao?”
Eden hỏi lại.
“Không phải.”
Eden nhíu mày: “Tin tức này mới được truyền đến vào hôm qua, anh còn tưởng là em.”
Mắt Thẩm Thanh Lan đảo qua, nghĩ đến một người: “Có lẽ là Nhan An Bang.”
Đợi mãi không thấy Tần Nghiên xuất hiện, có lẽ Nhan An Bang cũng đã sốt ruột lắm rồi.
Thẩm Thanh Lan đoán không sai, chuyện này đúng là do Nhan An Bang làm, chẳng qua là không rõ vì sao ông ta lại biết được đường truyền tin này.
Phải biết rằng trong giới này có quy tắc rất rõ ràng, nếu không phải người trong giới thì rất khó mà tìm đường tắt, trừ khi ông ta có quan hệ trong giới này.
“Anh đúng là quên mất Nhan An Bang.”
Eden nói, gần như bọn họ còn không nhớ đến có người như vậy tồn tại.
“Trong giới có phản ứng thế nào?”
“Nghe nói có người nhận rồi.”
“Là đám Allen?”
Phó Hoành Dật lên tiếng, từ nãy đến giờ anh vẫn im lặng.
Eden nhìn qua Phó Hoành Dật gật đầu: “Ừ, đúng là người của hắn, nhưng lúc nào hành động thì không rõ.”
Allen và Tần Nghiên đã có ân oán từ ngày xưa, bây giờ vì Thẩm Thanh Lan nên mâu thuẫn giữa hai người ngày càng lớn.
Nếu để Allen phát hiện ra Tần Nghiên, chỉ sợ kết cục của bà ta còn thảm hơn là rơi vào tay Thẩm Thanh Lan.
“Mọi người chú ý động tĩnh của Allen, nếu phát hiện tung tích Tần Nghiên thì đưa bà ta về đây.”
Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt nói, không hề né tránh Phó Hoành Dật khi nói những lời này.
“Được.”
ở Tần Nghiên này cũng đã khiến bọn họ khó chịu từ lâu rồi.
Mà lúc này, Tần Nghiên cũng nhận được tin có người bỏ tiền mua mạng mình, cuối cùng biết là Nhan An Bang thì rất bất ngờ.
Bà ta không rõ là Nhan An Bang biết chuyện Nhơn Tịch do Kim phu nhân làm hay vì biết bà ta chính là Kim phu nhân.
“Đúng là coi thường ông ta rồi.”
Tần Nghiên nhếch khóe môi cười lạnh.
“Phu nhân, có muốn giải quyết ông ta không?”
“Chưa cần, tôi muốn tự gặp ông ta một lần, dù sao chúng tôi cũng từng có một thời gian làm vợ chồng cơ mà.”
“Phu nhân, bây giờ bên ngoài nhiều kẻ tìm phu nhân như vậy, tạm thời phu nhân đừng ra ngoài thì tốt hơn.”
“Tôi biết, thứ mà tôi bảo anh tìm, anh đã tìm được chưa?”
“Vẫn chưa, chúng tôi đã tìm khắp những chỗ có khả năng, nhưng vẫn không tìm thấy.
Phu nhân, có khi nào đã bị...”
Sắc mặt Tần Nghiên chợt biến: “Không đâu, hắn ta không dám.
Dù sao cũng là cha ruột của hắn ta, mà thứ kia cũng là thứ duy nhất có thể dùng để uy hiếp tôi, cũng coi như bảo vệ con khốn kia.
Hắn ta sẽ không hủy nó.
Tiếp tục tìm, nếu không được thì đi nước cờ cuối cùng, chỉ cần có thể tìm được, coi như hy sinh cũng đáng.”
Tên thuộc hạ giật mình, đây là con cờ bí mật mà Kim phu nhân sắp xếp bên cạnh Allen, nếu như lần này sử dụng, sau này muốn biết tin tức về Allen sẽ rất khó.
“Vâng.
Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi sắp xếp.”
*** Nhà họ Phó, thủ đô.
Sau hôm Ôn Hề Dao bị bám đuổi hơn một tuần, thông tin liên quan đến việc bà Đỗ nhảy lầu đã hoàn toàn lắng xuống.
Phía cơ quan chức năng cũng đã đưa ra báo cáo khám nghiệm tử thi chính thức.
Như vậy đã chứng minh được việc bà Đỗ bị giết chứ không phải tự sát, hoàn toàn không có chuyện nhà họ Thẩm bức tử người khác, mà có thể là do kẻ nào đó cho bà Đỗ vay nặng lãi không đòi lại được gây ra.
Cùng lúc đó, bệnh viện tâm thần nơi Đỗ Nam đang được điều trị cũng đưa ra kết luận, hành vi của Đỗ Nam có tính công kích rất mạnh, nhiều bác sĩ trong bệnh viện đã bị thương, không để cha mẹ Đỗ Nam gặp anh ta hoàn toàn là vì suy nghĩ đến sự an toàn của họ, bệnh viện còn đưa ra video Đỗ Nam đánh người.
Trước nhiều bằng chứng được đưa ra, chuyện liên quan đến nhà họ Thẩm lạm dụng quyền tự bức tử người khác cuối cùng hoàn toàn bị dập tắt.
Đương nhiên vẫn có những người chất vấn, nhưng đây chỉ là số ít và rất nhanh chóng bị những lời lẽ của cư dân mạng át đi.
Thẩm Thanh Lan xem kết quả, chỉ cười không nói gì.
Có một số việc không nên để nhiều người biết, ví dụ như cái gọi là vay nặng lãi, thật ra là do cảnh sát không tìm được hung thủ.
Đừng nói là bọn họ, ngay cả Kim Ân Hi cũng không điều tra được.
Nhưng như thế càng khiến Thẩm Thanh Lan khẳng định chuyện này có liên quan đến một số người.
Dù sao thì kẻ thù của cô nói nhiều cũng không nhiều, chỉ có mấy người đó.
Mấy ngày nay, cảnh sát cũng không tìm được xác của Đỗ Hồng Hải.
Thẩm Thanh Lan mua cho ông ta một miếng đất, cạnh mộ bà Đỗ, sau đó mang số tiền mà Đỗ Hồng Hải đưa cho cô đi làm từ thiện.
“ n Hi, giúp tớ nghĩ cách liên hệ với Allen.”
Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt nói.
Kim Ân Hi sững người: “An, cậu tìm hắn làm gì?”
“Có chút việc muốn hỏi hắn.”
“Được, tớ biết rồi.”
Mặc dù Kim Ân Hi không biết cách liên lạc với Allen, nhưng chỉ cần truyền tin ra ngoài, Allen sẽ tự xuất hiện.
Ba ngày sau, Thẩm Thanh Lan nhận được điện thoại từ một số lạ, là số ở thủ đô.
“Tiểu Thất, nghe nói em tìm tôi.”
Giọng nói khàn khàn của Allen vang lên trong điện thoại.
“Anh ở đâu?”
“Tôi vừa nghe nói em tìm tôi thì lập tức chạy đến.
Tiểu Thất, có cảm động không?”
Thẩm Thanh Lan không để ý đến lời của hắn: “Anh ở đâu, tôi đến gặp anh.”
“Tiểu Thất, hóa ra em nhớ tôi đến vậy, muốn gặp tôi đến thế sao.”
Allen cười khẽ, tâm trạng vô cùng tốt.
Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan lạnh lùng: “Allen.”
“Chậc, chậc, chậc, em sinh con xong tính tình liền trở nên tốt hơn đấy.
Tiểu Thất, sao em lại phản ứng như thế: Tôi mới nói vài câu đã tức giận rồi? Được được được, tôi nói cho em biết.”
Allen nói một địa chỉ, “Tiểu Thất, em chỉ được đến một mình, nếu để tôi thấy người khác, tôi sẽ nổi giận.”
“Biết rồi.”
Thẩm Thanh Lan cúp điện thoại, không có ý giấu Phó Hoành Dật mà nói rõ chuyện mình định đi gặp Allen.
Sắc mặt Phó Hoành Dật hơi nặng nề: “cẩn thận.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười: “Yên tâm đi, Allen sẽ không làm gì đâu.”
Phó Hoành Dật vẫn không yên tâm, muốn đi cùng cô, nhưng Thẩm Thanh Lan kiên quyết từ chối: “Phó Hoành Dật, nếu em muốn giải quyết Tần Nghiên thì nhất định phải hợp tác với Allen.
Tần Nghiên giống như một quả bom không biết khi nào sẽ nổ, em không yên tâm.”
Phó Hoành Dật ôm cô: “Thật xin lỗi, là anh vô dụng.”
“Chuyện này đâu liên quan gì đến anh? Tần Nghiên có thể lực của riêng mình, hơn nữa cũng không nhỏ, lại là kẻ giảo hoạt.
Tất cả những người muốn tìm bà ta đều không tìm được.”
Thẩm Thanh Lan một mình đến chỗ hẹn, lúc cô đến cũng không nhìn thấy ai, trong lòng không khỏi khó chịu, nhưng vẫn yên lặng ngồi chờ.
Quả nhiên, mười phút sau, Allen xuất hiện.
Bên cạnh hắn cũng không có ai, Thẩm Thanh Lan nhíu mày: “Không mang theo ai cả? Allen, anh chắc chắn tôi sẽ không ra tay sao?”
Bây giờ Allen giống như một con hổ bị nhổ nanh cắt vuốt, trông thì hung ác, nhưng thực ra không có chút lực công kích.
Allen mỉm cười: “Nếu em muốn mạng của tôi, tôi sẽ dừng hai tay dâng lên cho em.”
Thẩm Thanh Lan không tiếp lời, đi thẳng vào vấn đề: “Anh có thứ Tần Nghiên muốn?”
“Ồ, em tìm tôi vì chuyện này sao? Tiểu Thất, lâu như vậy rồi mà chúng ta mới gặp lại, chẳng lẽ em không muốn cùng tôi ôn lại chuyện cũ sao?”
Sắc mặt Allen hiện vẻ đau lòng.
Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan lạnh lùng: “Allen, giữa chúng ta chẳng có chuyện gì để mà nhắc lại.”
Allen càng tỏ ra đau lòng hơn: “Tiểu Thất, em lúc nào cũng vô tình như thế.
Rất tốt, không uổng công tôi dạy dỗ em, quả thực không khiến tôi thất vọng.
Nhớ kỹ, em phải giữ gìn sự nhẫn tâm này.”
Nói xong lời cuối cùng, Allen thu lại vẻ đau lòng vừa rồi, chút đau khổ trên mặt cũng biến mất.
“Đúng là trong tay tôi có thứ Tần Nghiên muốn, chính là tro cốt của cha tôi.”
Allen cũng không vòng vo với Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan sững người, cô thật sự không ngờ lại là tro cốt của một người.
“Tiểu Thất, dáng vẻ ngơ ngác này của em thật đáng yêu.”
Allen khẽ cười, nhìn vào khuôn mặt Thẩm Thanh Lan, sâu trong đáy mắt mang theo vẻ nhớ nhung và say đắm không dễ gì phát hiện.