“Ông nội.” Thẩm Thanh Lan gõ cửa rồi gọi một tiếng.
“Chẳng phải là nói ra ngoài đi dạo sao, sao lại trở về nhanh như vậy?” Thẩm lão gia cười tủm tỉm, vẫy tay với họ, ba người liền bước vào.
“Bên ngoài hơi lạnh, chơi trong nhà vẫn thoải mái hơn. Bọn cháu không có chuyện gì làm nên lên đây trò chuyện với ông.”
Thẩm lão gia mỉm cười nhìn Thẩm Thanh Lan, “Chẳng mấy khi bạn cháu đến nhà chơi, lên với ông già này làm gì.”
Phương Đồng cười cười, “Ông Thẩm, chúng cháu cũng muốn lên thăm ông, cơ hội này mới hiếm có đấy ạ.”
Vu Hiểu Huyên gật đầu, “Đúng vậy, đúng vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cháu nhìn thấy một vị tướng quân thật sự đấy. “
Thẩm lão gia cười ha hả, “Già rồi, tướng quân cái gì chứ. Bây giờ đất nước đã là của lớp trẻ các cháu rồi.”
“Ông Thẩm, nghe nói ông đã thật sự chiến đấu trên chiến trường, ông có thể kể chuyện ngày xưa xông pha giết địch của ông được không ạ?” Vu Hiểu Huyên nhìn Thẩm lão gia, trong mắt là vẻ tôn sùng không hề che giấu.
Thẩm lão gia nghe vậy thì rất vui vẻ, “Nếu các cháu không chê ông già này phiền phức thì ông sẽ kể cho các cháu nghe một chút.”
“Vâng ạ.” Phương Đồng mỉm cười gật đầu, rõ ràng là hết sức hào hứng.
Thẩm lão gia quả thật bắt đầu kể chuyện ông đã dẫn binh đánh giặc ngoại xâm năm xưa. Ông đã trải qua nhiều trận chiến, từng chứng kiến rất nhiều cảnh tượng oanh liệt. Mặc dù Thẩm lão gia không ăn nói hùng hồn, nhưng Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó.
Ban đầu chỉ bất chợt hứng thú, nhưng cuối cùng hai người đều nghe đến say mê. Mãi cho đến khi chị Tống lên gọi xuống ăn cơm, bọn họ vẫn còn chưa thỏa mãn lắm.
Qua một buổi chiều ngồi cùng nhau, Thẩm lão gia cũng đã ít nhiều thật lòng thích hai một cô gái này. Lúc ăn cơm, ông còn bảo bọn họ ăn nhiều một chút.
“Không biết gia đình hai em làm nghề gì?” Đang ăn dở, Thẩm Hi Đồng vẫn im hơi lặng tiếng từ nãy giờ bỗng nhiên hỏi, dù mỉm cười nhưng trong mắt cô ta lại chẳng hề có vẻ vui tươi gì.
Vừa dứt lời, nhất thời không khí trên bàn cơm liền rơi vào yên lặng.
“Ba tôi là một thương nhân nhỏ, tự mở một nhà máy may mặc để nuôi gia đình.” Mặc dù Vu Hiểu Huyên biết Thẩm Hi Đồng không có ý tốt, nhưng cô ấy cũng chẳng để ý. Gia đình cô ấy cũng đâu phải là làm gì xấu hổ không dám để ai biết.
“Ba tôi chỉ là nhân viên hành chính thôi.” Phương Đồng cũng nói qua loa.
“Vậy thì thật khéo, anh cũng có một công ty trang phục, có cơ hội thì chúng ta có thể hợp tác rồi.” Thẩm Quân Dục thân thiết nói, phá vỡ bầu không khí xấu hổ.
Thẩm Hi Đồng vốn định làm hai người khó xử, nhưng lại bị một câu nói của Thẩm Quân Dục phá hoại. Cô ta rất không cam lòng, còn định nói gì thêm nhưng lại bị Sở Vân Dung lườm, ánh mắt chứa vẻ không hài lòng khiến cô ta hoảng hốt, không nói gì nữa.
Sở Vân Dung chỉ đơn giản là cảm thấy Thẩm Hi Đồng đêm nay hơi vô lễ. Dù sao Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên cũng là khách, không nên suồng sã như vậy.
Thẩm Hi Đồng không còn thọc gậy bánh xe nữa, nên bữa tối này, cả khách và chủ đều ăn uống rất vui vẻ. Thẩm lão gia vốn còn định giữ Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên ở lại nhà họ Thẩm một đêm, nhưng nói gì hai người cũng không chịu.
“Vậy Quân Dục đưa Tiểu Đồng và Hiểu Huyên về trường đi, phải đưa đến nơi an toàn đấy.” Thẩm lão gia căn dặn.
“Dạ vâng, ông nội.” Thẩm Quân Dục đồng ý.
“Không cần đâu, ông nội, cháu cũng quay về trường, cháu lái xe đi là được.” Thẩm Thanh Lan nói.
“Ngày mai không phải lên lớp, cháu không ở lại nhà sao?” Thẩm lão gia không nỡ.
“Cuối tuần phải bảo vệ thực tập rồi, ở trong trường tiện hơn ạ.”
“Vậy cũng phải để cho anh cháu đưa các cháu về, lái xe buổi tối không an toàn.”
Thẩm Quân Dục: “...”
Cháu gái của ông lái xe buổi tối không an toàn, vậy cháu thì an toàn sao? Ông nội, ông còn có thể thiên vị hơn nữa được không?
Đưa ba người về trường, Thẩm Quân Dục không xuống xe mà chỉ nhìn ba người đi vào cổng trường rồi rời đi.
“Thanh Lan, dạo này trên diễn đàn trường chúng ta đang bàn tán về một người đẹp Loli đấy.” Vu Hiểu Huyên tắm rửa xong lại bắt đầu lên diễn đàn xem. Cô ấy đã rất lâu không dạo trên đó rồi.
“Sinh viên mới?” Phương Đồng vừa thoa kem dưỡng da vừa hỏi.
“Hình như không phải, nghe nói là một du học sinh, học rất giỏi, có vẻ như là người đẹp nước H.” Vu Hiểu Huyên tìm kiếm trong diễn đàn, đọc bình luận ở dưới. Trên mạng có đăng một tấm ảnh của cô gái này, nhưng hình như do chụp lén ở khoảng cách xa nên cũng không rõ lắm.
“Ai chụp bức ảnh này vậy, mờ thế này mà cũng có thể nhìn ra người này là người đẹp thì cũng thánh thật.” Vu Hiểu Huyên bĩu môi.
Phương Đồng rướn người quá nhìn thử, “Người đẹp nước H đều dao kéo cả thôi, đẹp cái gì chứ? Cậu còn còn chưa ngắm đủ người đẹp tự nhiên thuần khiết này của phòng chúng ta sao?”
Vu Hiểu Huyên chớp mắt mấy cái, gật đầu đồng ý, “Cũng phải, bất kể là người đẹp nào đứng chung một chỗ với Thanh Lan cũng không thể tỏa sáng nổi nữa. Thanh Lan quả thật là đẹp chết người mà.”
Phương Đồng: “Cũng không phải ngày đầu tiên cậu biết chuyện này. Đây chắc là do người nào đó buồn chán quá nên pha trò thôi, đừng xem nữa. Đúng rồi, chẳng phải bảo vệ thực tập xong là cậu phải về Thánh Huyên rồi sao?”
Vu Hiểu Huyên nghe vậy thì liền suy sụp, nằm úp mặt lên bàn, mặt ủ mày chau. Phương Đồng khó hiểu nhìn cô ấy một cái, “Sao thế? Chẳng phải cậu rất muốn làm nghệ sĩ sao? Bây giờ hối hận rồi à?”
“Không đâu, tớ phải trở thành đại minh tinh, không hối hận đâu. Do chiều nay chị Tống làm bánh trôi ủ rượu ngon quá, tớ liền chụp ảnh đăng lên Wechat, lại quên mất chị Lynda cũng kết bạn với tớ. Sau đó tớ liền thê thảm, chị Lynda nói ngày mai vừa bảo vệ thực tập xong là tớ phải lập tức đến công ty báo cáo, bắt đầu buổi huấn luyện kín ba tháng. Nếu như ba tháng sau thịt trên mặt tớ không nói tạm biệt với tớ, thì chị ấy sẽ phải bye bye tớ.”
Phương Đồng chớp mắt, bỗng nhiên nhìn Vu Hiểu Huyên với vẻ đồng cảm, có thể thấy cuộc sống tương lai của cô ấy thê thảm đến mức nào, đúng là minh chứng cho câu ‘không làm không chết’.
Vu Hiểu Huyên cũng nghĩ đến điều này, nhớ tới bức ảnh mình đã đăng lên Khoảnh Khắc, cô ấy tỏ ý rất muốn khóc.
Lúc Thẩm Thanh Lan ra khỏi phòng tắm lại thấy dáng vẻ ủ dột này của Vu Hiểu Huyên. Cô nhìn Phương Đồng một cái. Cô ấy cười xấu xa với cô, chỉ lên mặt Vu Hiểu Huyên rồi lại chỉ vào cằm mình. Thẩm Thanh Lan lập tức hiểu ý, đôi mắt hiện ý cười.
“Sáng mai cậu bắt đầu chạy bộ với tớ đi.” Thẩm Thanh Lan nói với Vu Hiểu Huyên.
Vu Hiểu Huyên kêu thảm thương một tiếng, “Thanh Lan, đừng mà.” Cô ấy ghét nhất là chạy bộ, kỳ thi thể dục chạy bộ tám trăm mét đã lấy mất nửa cái mạng cô ấy rồi.
“Với lại, chỉ hai ngày thì có ích lợi gì chứ?” Vu Hiểu Huyên lắc đầu.
Thẩm Thanh Lan: “Với thể chất bây giờ của cậu, cậu có chắc là chống lại được sự tàn phá của Lynda chứ?”
Nói đến Lynda, Vu Hiểu Huyên liền nín thinh. Thẩm Thanh Lan liền coi sự im lặng của cô ấy là cam chịu.
Quả nhiên sáu giờ sáng hôm sau, Vu Hiểu Huyên đang ở trong chăn chơi cờ cùng Chu công lại bị Thẩm Thanh Lan gọi dậy. Hiểu Huyên mắt nhắm mắt mở bò xuống giường, đi rửa mặt thay quần áo hệt như mộng du, sau đó xuống tầng với Thẩm Thanh Lan.