“Ừm?” Kim Ân Hi ngẩng đầu khỏi máy tính, nhìn Thẩm Thanh Lan, “Chuyện gì, cậu nói đi.”
“Giúp tớ điều tra một người.”
Kim Ân Hi ra dấu OK, “Không thành vấn đề, ai? Tớ bảo đảm sẽ tra ra được mười tám đời tổ tông của người đó cho cậu.”
“Tần Mộc.” Cô hé môi, thốt ra một cái tên.
Kim Ân Hi vẫn chờ cô nói tiếp, nhưng lại thấy Thẩm Thanh Lan nói ra hai chữ này thì không lên tiếng nữa.
“Hết rồi?”
“Số 6.” Thẩm Thanh Lan bổ sung một câu.
Ban đầu, vẻ mặt của Kim Ân Hi rất ngơ ngác, sau đó đột nhiên biến sắc, rõ ràng đã nghĩ đến một người. Nhưng người đó đã chết từ lâu, còn là cách đây hơn mười năm.
“An, người mà cậu nói không phải là người tớ biết đấy chứ?” Trên mặt Kim Ân Hi hiện rõ sự ngạc nhiên và nghi ngờ, cô ấy ở cùng một nhóm với Thẩm Thanh Lan và Tần Mộc nên dĩ nhiên biết chuyện Tần Mộc đã mất mạng trong một đợt huấn luyện. Tuy không biết Tần Mộc đã chết như thế nào, nhưng mọi người trong nhóm đều biết tình cảm giữa Thẩm Thanh Lan và Tần Mộc rất tốt. Trong địa ngục mất nhân tính ghê tởm kia, thứ tình cảm đó càng quý giá và đáng trân trọng hơn.
“Tớ muốn biết lai lịch của chị ấy, trên đời này còn có người nhà của chị ấy hay không.” Thẩm Thanh Lan lên tiếng, trong giọng nói lãnh đạm ẩn chứa chút đau thương.
Tần Mộc luôn dặn dò cô phải kiên trì thì nhất định có thể trở về nhà, sau đó sẽ được gặp người thân của mình, sống hạnh phúc với họ. Cô nghĩ, chắc hẳn Tần Mộc đã từng sống trong một gia đình vô cùng hạnh phúc, thế nên mới có thể khiến chị ấy nhớ thuơng đến như vậy.
Quay về được sáu năm, Thẩm Thanh Lan đã từng thăm dò lai lịch của Tần Mộc, nhưng cô không tìm ra chút manh mối nào.
Kim Ân Hi im lặng một lát, rồi từ tốn nói, “An, tài liệu của tổ chức kia lúc trước đã bị tớ hủy hoàn toàn, không thể tìm lại được. Đó là còn chưa nói đến việc chị ấy đã chết nhiều năm như thế, tớ cũng không tìm thấy tài liệu trước đây của chị ấy trong kho tà liệu.” Kẻ thất bại, ngay cả tư cách để được lưu giữ tài liệu trên đời này cũng chẳng có.
“Tớ biết chuyện này rất khó, nhưng tớ vẫn muốn thử.”
Kim Ân Hi nghe vậy liền cụp mắt suy nghĩ một lúc, sau đó ngước mắt nhìn Thẩm Thanh Lan, “Được, tớ sẽ cố hết sức điều tra giúp cậu.”
Kim Ân Hi đã đồng ý thì dĩ nhiên sẽ làm đến cùng. Có điều chuyện này như mò kim đáy biển, Thẩm Thanh Lan đã bỏ ra rất nhiều tâm tư và sức lực nhưng cũng không tra ra chút manh mối nào.
Tuy thất vọng, nhưng Thẩm Thanh Lan đã chuẩn bị tâm lý từ trước nên cũng không nói gì thêm.
**
Mấy ngày nay, bởi vì thân phận thiên kim nhà họ Thẩm bị phơi bày nên cô vẫn không đến trường, không ở Thượng Nhã Uyển thì lại là Giang Tâm Nhã Uyển, thỉnh thoảng cũng sẽ về Đại viện một chuyến.
Vu Hiểu Huyên được đào tạo kín nên tuy rằng rất lo lắng cho Thẩm Thanh Lan. Cô cũng không thể ra ngoài được, chỉ có thể gọi điện quan tâm đến tình hình cuộc sống của Thanh Lan. Cô biết với bản lĩnh của Thẩm Thanh Lan, cô hoàn toàn không cần lo lắng.
“Thanh Lan, cậu biết không, hiện giờ mọi người trong trường ai cũng bàn tán về thân phận của cậu. Sau khi thân phận thiên kim nhà giàu của cậu bị phơi bày, có rất nhiều người tìm đến muốn làm quen với tớ. Vì cậu mà bây giờ tớ đã trở thành một nhân vật hot chạm tay cũng bị bỏng được rồi.” Phương Đồng trêu ghẹo nói.
Lúc này, Phương Đồng đang ở trong nhà của Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật. Hôm nay, Thanh Lan đã gọi điện nhờ Phương Đồng đưa ít đồ đến giúp cô.
“Trong nhà không có nước trái cây, cậu uống trà nhé.” Thẩm Thanh Lan đặt một ly trà xanh xuống bàn trà ngay trước mặt Phương Đồng rồi nói.
Phương Đồng nâng lên uống một ngụm, “Chậc chậc, trà Long Tĩnh chính tông. Thanh Lan, vẫn là cậu biết hưởng thụ.”
Thẩm Thanh Lan khẽ mỉm cười, “Nếu cậu thích thì lát nữa mang về một ít đi, lần trước tớ về nhà được ông nội cho đấy.”
“Tớ sẽ không chiếm đoạt đồ tốt của người khác đâu. Tớ cũng chỉ thích trà bình thường thôi. N không phải do ba tớ rất thích uống trà, tớ thậm chí còn không phân biệt được loại trà nào nữa cơ. Trà ngon thế này mà đưa cho tớ thì khác nào cho bò nhai mẫu đơn, lãng phí lắm.”
Phương Đồng lấy một quyển sách trong balo đang đeo trên vai, đưa cho Thẩm Thanh Lan, “Này, đây là quyển sách cậu cần. Tớ bảo này, Thanh Lan, cậu là sinh viên khoa tiếng Hán, cần sách tiếng Pháp làm gì? Cậu còn biết cả tiếng Pháp?”
Phương Đồng quen Thẩm Thanh Lan đã hơn ba năm, đây là lần đầu tiên cô biết Than Lan còn biết cả tiếng Pháp.
“Rảnh rỗi nên đọc chơi thôi.” Thẩm Thanh Lan trả lời, cô thích đọc các loại sách, tổ chức kia tuy đã mang đến cho cô nhiều ký ức vô cùng đau khổ, thế nhưng cũng đã dạy cho cô rất nhiều thứ. Thật ra với trình độ của cô vốn chẳng cần học cấp 3, hay lên đại học làm gì, kiến thức lý thuyết của cô đã vượt xa trình độ của các giáo sư đại học.
“Đúng rồi, dạo này cậu có gặp Ngô Thiến không?”
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, cô còn chẳng đến trường nữa là.
“Có lẽ Ngô Thiến đã biết thân phận của cậu từ trên mạng. Hôm đó cậu ấy quay về hỏi có phải tớ đã biết thân phận của cậu từ lâu bằng giọng điệu rất quái đản.”
Thẩm Thanh Lan cười nhạt.
“Không chỉ vậy, cậu ấy còn hỏi tớ rằng có phải cậu đã chặn số rồi hay không. Cậu ấy gọi cho cậu nhưng cậu không bắt máy, còn nói cậu vừa trở thành thiên kim nhà họ Thẩm là liền coi thường người khác, ngay cả bạn học cũng không thèm liên lạc.” Nói đến đây, Phương Đồng bật cười, “Tớ chỉ thấy tư duy logic của cậu ấy kỳ lạ quá đi mất. Cậu nói xem, cậu cũng đâu phải mới trở thành thiên kim nhà họ Thẩm ngày đầu tiên, cậu ấy nói vậy chẳng lẽ không tự cảm thấy kỳ lạ sao?”
“Rừng rộng lớn thì nhiều loại chim, không cần để ý.” Thẩm Thanh Lan bình thản nói, cô quả thật đã cài đặt chế độ chặn số điện thoại lạ.
Thật ra suy nghĩ của Ngô Thiến rất dễ hiểu, chỉ là trước kia cô ấy vẫn cho rằng điều kiện gia đình của cô cũng không mấy khá giả như cô ấy nên vẫn cảm thấy được an ủi. Nhưng khi biết ra cô thật ra lại là thiên kim nhà giàu, vì thế trong lòng cô ấy thấy ghen tức mà thôi.
“Đúng rồi, cậu ấy còn hỏi bao giờ cậu đến trường, bạn trai cậu ấy muốn mời mọi người trong phòng chúng ta cùng đi ăn một bữa.” Phương Đồng nói.
Thẩm Thanh Lan nghĩ ngợi một chút, liền nhớ ra bạn trai Ngô Thiến chính là người đàn ông mà cô đã từng gặp mấy lần. Ai sáng suốt đều chỉ cần nhìn là thấy anh ta không thật lòng với Ngô Thiến, chỉ có cô ấy ngốc nghếch nên mới có thể ngây thơ tin tưởng anh ta.
Thẩm Thanh Lan tự động không để tâm đến chuyện ăn cơm.
Phương Đồng cũng chỉ thuận miệng nhắc đến, cũng chẳng có chút hứng thú gì với chuyện đi ăn cùng bạn trai của Ngô Thiến. Trước kia, Phương Đồng vẫn cảm thấy Ngô Thiến tuy không thích giao tiếp với mọi người nhưng tính tình cũng không tệ lắm, nhưng bây giờ xem ra, ha ha, vẫn là do ánh mắt của cô không chuẩn thôi.
Bây giờ Phương Đồng đã hơi hiểu tại sao mấy người nhà giàu đều không hay qua lại với những người có gia cảnh bình thường rồi, không phải do sự chênh lệch giàu nghèo mà là sự chênh lệch về suy nghĩ và quan niệm. Bọn họ chỉ nghĩ người có tiền đều lòng dạ hiểm độc, coi thường người không có tiền như bọn họ, mà lại không biết rằng thứ những người nhà giàu ghét chỉ là tư tưởng dân thường này của bọn họ mà thôi.
Mặc dù người giàu kiếm tiền dễ hơn người bình thường một chút, những đó cũng là do bọn họ dựa vào nỗ lực của bản thân để đạt được. Có năng lực để làm cho cuộc sống của mình tốt hơn, hà cớ gì lại phải khổ sở?
“Thanh Lan, quen nhau đã nhiều năm như vậy mà tớ còn chưa từng được đếm thử tài nấu nướng của cậu, hôm nay tớ phải ăn chực.”
Thẩm Thanh Lan nhìn cô ấy, “Cậu chắc chứ?”