“Tay của con sao lại thế...”
Sở Vân Dung nói với vẻ khó tin.
Rõ ràng lúc rời khỏi nhà họ Thẩm, tay của con bé vẫn còn bình thường mà.
“Bà muốn biết à?”
Lý Hi Đồng lấy tay gạt mạnh nước mắt trên khóe mắt mình, môi hơi nhếch lên, “Vậy để tôi cho bà biết nhé.”
Bỗng nhiên Sở Vân Dung không muốn nghe, bà không muốn biết chân tướng sự thật, bà muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng Lý Hi Đồng không cho bà có cơ hội đó, cô ta nói: “Đây đều do con gái ruột Thẩm Thanh Lan của bà làm ra đấy, cô ta đã tự tay phế bỏ tay của tôi.”
Sở Vân Dung lớn tiếng phản bác, “Không, con nói bậy.
Thanh Lan là đứa trẻ hiền lành, sẽ không làm chuyện như vậy, tuyệt đối không bao giờ.”
Ánh mắt bà nhìn Lý Hi Đồng cũng thay đổi, vẻ áy náy và bị thương khi vừa rồi nhìn thấy Lý Hi Đồng khóc lóc kể lể đã thay bằng phẫn nộ.
“Tôi không hề nói bậy, bà cứ về hỏi cô con gái ngoan của bà thì biết.
Mẹ thân yêu của tôi à, bà thật sự hiểu rõ Thẩm Thanh Lan sao? Bà thật sự biết rõ con gái mình à? Giờ nhìn thấy dáng vẻ mơ mơ màng màng của bà, tôi lại cảm thấy đáng buồn thay cho bà đấy.”
Lý Hi Đồng nhìn sắc mặt trắng bệch của Sở Vân Dung mà trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng, nếu cô ta đã phải sống khổ sở thì vì sao những kẻ làm cô ta bị tổn thương lại được sống hạnh phúc? Mà bọn chúng hạnh phúc thì cũng thổi đi, vì sao còn muốn xuất hiện trước mặt cô ta, là để nhắc nhở những bi kịch của cô ta đều do những người này tạo thành “Để tôi nói cho bà nghe về một ít sự tích anh hùng của con gái bà nhé, chắc chắn sau khi nghe xong bà sẽ có nhận thức mới về cô ta.”
Lý Hi Đồng mỉm cười.
“Không, đừng nói nữa, mẹ không muốn nghe.”
Sở Vân Dung kêu lên, sau đó xoay người chạy ra ngoài.
Phía sau lưng truyền đến tiếng cười điên cuồng của Lý Hi Đồng.
“Ha ha ha, mẹ à, bà thật đáng thương, cứ sống mơ màng không biết gì hết.
Trở về nhớ hỏi con gái bà đi, xem cô ta đã làm ra những chuyện xấu xa gì.”
Tần Nghiên chờ Sở Vân Dung ở bên ngoài, thấy Sở Vân Dung thất thần, mặt trắng bệch, bước chân loạng choạng đi từ bên trong ra, bà ta ta vội vàng tiến lên đỡ lấy bà, “Có chuyện gì vậy, không phải chị vào thăm con gái à, sao đi ra lại thành bộ dạng như thế này?”
Giọng điệu bà ta tràn đầy sốt ruột, nhưng không ai thấy trong mắt bà ta ta thoáng qua vẻ hài lòng.
Sở Vân Dung nửa tựa vào người bà ta, “Đi, mau rời khỏi nơi này.”
Tần Nghiên đỡ Sở Vân Dung vào xe, bà ta chưa lái về ngay mà đi đến bờ biển, Sở Vân Dung ngồi ở trong xe, lẳng lặng nhìn mặt biển ở bên ngoài một lúc lâu mà không nói gì.
Tần Nghiên ngồi bên cạnh với bà, “Vân Dung, có thể nói cho em biết chuyện gì xảy ra không?”
Sở Vân Dung vẫn im lặng, một lúc lâu sau bà mới lên tiếng, giọng hơi nghẹn lại, “Em biết được bao nhiêu về tình cảnh của Lý Hi Đồng ở trong tù?”
Tần Nghiên ấp úng, “Cũng không nhiều lắm, vì em cũng chỉ nhờ quan hệ để hỏi thăm”
“Nói cho chị nghe tất cả những điều em biết đi, chị muốn biết.”
Tần Nghiên lướt mắt qua Sở Vân Dung rồi mới từ tốn nói: “Sau khi nghe xong chị không được kích động đâu đấy.”
“Được, em nói đi.”
“Đầu năm nay, Lý Hi Đồng được chuyển từ trại cai nghiện đến nhà tù này, cơ bản thì ngày nào nó cũng bị tù nhân trong đó hành hạ, nhẹ nhất là bị đánh chửi, mà đám giám ngục vốn không quản những chuyện như thế, nó bị đánh phải vào viện hai lần, suýt chết.
Em chỉ biết có thế thôi, vì không quen biết nhiều nên không thể biết tình hình cụ thể.”
Chuyện này Sở Vân Dung cũng có thể nhìn ra, còn được Lý Hi Đồng nói thêm nữa, bà siết chặt nắm tay, hỏi nhẹ, “Vì sao những kẻ kia lại đối xử với con bé như thế?”
Cái này em cũng không rõ lắm, nhưng em nghĩ chắc nó gây thù với ai đó, vì trong tù dù có chuyện ma mới bắt nạt ma cũ, nhưng không nhiều, nếu quá mức sẽ bị giám ngục can thiệp ngay, nhưng với nó thì lại khác.
Cho nên có lẽ nó đã đắc tội với người nào đó có quyền thế chăng.
Tình hình của con bé không tốt à?”
Sở Vân Dung cúi đầu, không thấy rõ khuôn mặt của bà lúc này, “Ừ, rất tồi tệ.”
“Nếu biết chị sẽ buồn như thế này thì em đã không nói cho chị biết rồi.”
Tần Nghiên ra vẻ ảo não.
Sở Vân Dung không đáp lại lời này mà nói: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta về đi.”
Đã đạt được mục đích nên Tần Nghiên không có ý kiến, bà ta lái xe trở về, “Em đưa chị về thẳng nhà nhé?”
“Không cần, em cứ đưa chị về chỗ nhà hàng kia, chị sẽ tự lái xe về.”
Tần Nghiên hơi nhíu mày, bà ta có thể cảm nhận được rõ ràng, dường như từ lúc ra khỏi nhà tù.
Sở Vân Dung tỏ ra hơi xa cách với mụ, nhưng Tần Nghiên cũng chẳng quan tâm, điều bà ta muốn là chậm rãi để cho Sở Vân Dung mở ra tấm mạng che mặt thần bí của Thẩm Thanh Lan.
Nếu bà Thẩm này không chịu nổi mà bị sốc thì bà ta cũng chỉ đành nói tiếng xin lỗi thôi.
Thẳng thắn mà nói thì bà ta cũng không ghét người phụ nữ này lắm.
Tần Nghiên thả Sở Vân Dung xuống xe xong là đi ngay, nhưng vừa lên xe, vẻ mặt lo lắng của bà ta biến mất ngay, bà ta nhìn thoáng qua Sở Vân Dung vẫn đang đứng im lặng tại chỗ mà khẽ cười một tiếng, người đơn thuần đúng là thú vị nhất, nếu mà là Thẩm Thanh Lan thì những thủ đoạn này chẳng có tác dụng gì.
Không phải bà ta chưa từng nghĩ đến việc nói cho Phó Hoành Dật biết thân phận của Thẩm Thanh Lan, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì hiểu ngay hẳn là cậu ta đã biết thân phận của Thẩm Thanh Lan rồi, nếu cậu ta không ly hôn với cô ta thì bà ta cũng biết lựa chọn của cậu ta là như thế nào.
Thẩm Khiêm cũng từng xem tập tài liệu kia, nhưng vẫn lựa chọn giấu giếm giúp Thẩm Thanh Lan.
Nếu những người đàn ông này đều muốn bảo vệ Thẩm Thanh Lan, thì kẻ ngây thơ được nuôi dưỡng trong nhà kính là Sở Vân Dung này phải làm sao đây? Hôm nay mới chỉ biết tình trạng của Lý Hi Đồng mà bà ta đã không chịu nổi, nếu sau này biết quá khứ của Thẩm Thanh Lan và sự thật năm đó thì có phải mọi chuyện sẽ rất thú vị không nhỉ? Chỉ cần nghĩ tới những thứ này là lòng Tần Nghiến lại cảm thấy hưng phấn.
Chuyện của Nhan An Bang ở Nam Thành đã bị bà ta quẳng ra sau đầu.
Tên kia đã thành kẻ vô dụng, không đáng để cho bà ta lãng phí sức lực nữa.
Trên đường lái xe về, Sở Vân Dung va chạm với xe khác.
Lúc Thẩm Thanh Lan nhận được điện thoại rồi chạy tới bệnh viện thì bà đang ngồi một mình trong hành lang bệnh viện.
Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng hỏi: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Sở Vân Dung không trả lời.
Thẩm Thanh Lan lại gọi một tiếng nữa, mắt Sở Vân Dung hơi giật, ánh mắt chuyển lên khuôn mặt của Thẩm Thanh Lan, nhưng bà vẫn không nói lời nào.
Trên trán bà có dán một miếng băng gạc.
Thẩm Thanh Lan thấy mẹ không nói lời nào thì hỏi thêm lần nữa, “Mẹ, mẹ có bị đau ở đâu không?”
Sở Vân Dung cúi đầu, lặng lẽ nhìn gương mặt của Thẩm Thanh Lan, con gái bà có dáng dấp rất đẹp, còn đẹp hơn bà, thoạt nhìn trông con bé hơn lạnh lùng nhưng thực ra nó là người hiền lành, là một đứa trẻ có trái tim nhân hậu, làm sao nó có thể là kẻ đáng sợ như lời Lý Hi Đồng nói được? Bà đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt của Thẩm Thanh Lan, Thẩm Thanh Lan phát giác cảm xúc của Sở Vân Dung hơi dị thường nên không hề động đậy, để mặc cho bà vuốt ve khuôn mặt mình.
Sở Vân Dung bỗng nhiên nói: “Thanh Lan của mẹ thật xinh đẹp.”
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan hơi lóe sáng, “Mẹ, có phải mẹ gặp phải chuyện gì không? Hôm nay ra ngoài mẹ gặp được người nào à?”
Sở Vân Dung lắc đầu, mỉm cười, “Không có, chỉ là trên đường về mẹ đâm vào xe của người ta nên hơi sợ một chút.”
Trong đôi mắt bà có ánh sáng từ ái, nhưng lại làm cho Thẩm Thanh Lan khó mà đoán được suy nghĩ của bà.
“Mẹ, trên người mẹ ngoài vết thương trên trán thì còn vết thương nào khác không?”
“Không, mẹ rất khỏe.”
“Vậy chúng ta về nhà trước đi.”
Thẩm Thanh Lan nói, “Anh đã đi xử lý sự cố lần này rồi, để con đưa mẹ về trước.”
Sở Vân Dung gật đầu, đứng lên đi theo Thẩm Thanh Lan.
Trên đường trở về, Sở Vân Dung không nói một lời nào cả, Thẩm Thanh Lan nghiêng đầu nhìn là một cái, vờ như vô tình hỏi thăm: “Mẹ, hôm nay mẹ đi nghe nhạc với bạn xong thì đi đâu nữa không?”
“Đi nhà...”
Sở Vân Dung vô thức trả lời, nói được nửa câu bà mới ý thức được mình nói gì nên sửa lời, “Mẹ đi ra bờ biển”
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan hơi thay đổi, cô biết rõ Sở Vân Dung đang nói dối nhưng không vạch trần bà, “Nhắc mới nhớ, nhà chúng ta lâu rồi không đi du lịch cùng nhau đấy, chờ hôm nào Hoành Dật về, cả nhà ta đi ra ngoại ô nhé.”
“Ừ được.”
Sở Vân Dung phối hợp, sau đó lại tiếp tục im lặng, Thẩm Thanh Lan nói chuyện với bà mà bà thường xuyên thất thần, Thẩm Thanh Lan bắt đầu lo lắng, vừa rồi Sở Vân Dung có nói “Đi nhà...?”
Chữ cuối là gì? Về đến nhà, Sở Vân Dung đi thẳng vào phòng, bà nói mình hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi.
Thẩm Thanh Lan rời khỏi nhà họ Thẩm, vốn định gọi cho Kim n Hi, nhưng khi cầm điện thoại di động lên, cô lại thả máy xuống.
Dù sao Sở Vân Dung cũng là mẹ cô, cô không nên đi điều tra bà ấy.
Sau đó mấy ngày, Thẩm Thanh Lan phát hiện Sở Vân Dung thường xuyên ngẩn người nhìn cô, ánh mắt của bà mang theo sự dò xét, khi cô quay sang thì bà đã nhìn đi chỗ khác rồi.
Một hôm, Sở Vân Dung lại tiếp tục dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, Thẩm Thanh Lan đành phải hỏi: “Mẹ, có phải mẹ có chuyện gì muốn nói với con không?”
Sở Vân Dung hơi sững người, “Không có.”
“Thật không có a? Mẹ, nếu trong lòng mẹ có gì hoài nghi thì mẹ có thể trực tiếp hỏi con.”
Thẩm Thanh Lan nghiêm túc nói.
Sở Vân Dung mỉm cười, “Thật không có mà, mẹ thì có thể nghi ngờ gì con chứ.”
Thấy Sở Vân Dung vẫn không chịu nói, Thẩm Thanh Lan cũng không miễn cưỡng.
Tối hôm đó, Sở Vân Dung suy nghĩ thật lâu mới cầm điện thoại lên gọi điện cho Thẩm Khiêm, Thẩm Khiêm đang chuẩn bị đi ngủ thì trông thấy tên người gọi trên màn hình, ông ngồi dậy, “Vân Dung, đã trễ thể này em còn chưa ngủ à?”
“A Khiêm, em không ngủ được, nên muốn trò chuyện với anh.”
Giọng nói của Thẩm Khiêm rất ôn hòa, “Em muốn trò chuyện cái gì?”
Sở Vân Dung hơi do dự, cuối cùng vẫn nói, “Hai ngày trước em có đi thăm Lý Hi Đồng.”
Ánh mắt Thẩm Khiêm hơi lạnh đi, “Em nghĩ thế nào mà lại đi thăm nó?”
“Bỗng nhiên em muốn đi thăm con bé, A Khiêm, tình hình của nó cũng không được tốt lắm.”
“Vân Dung, nó đã không còn là người của nhà họ Thẩm nữa rồi.”
“Em biết, nhưng A Khiêm, dù sao chúng ta cũng nuôi nó lâu như vậy nên em vẫn không nỡ.
Hơn nữa, con bé thành ra như hôm nay cũng có một phần trách nhiệm của chúng ta, là do chúng ta không dạy dỗ tốt con bé.”
Thẩm Khiêm nói nhẹ nhàng: “Vân Dung, anh biết em mềm lòng, nhưng Lý Hi Đồng đi đến bước đường như hôm nay hoàn toàn do chính nó gây ra, chẳng liên quan gì tới em cả.”
Sở Vân Dung im lặng một lúc mới lên tiếng, giọng nói của bà rất nhẹ, “A Khiêm, ngày nào ở trong tù nó cũng bị người ta đánh, nó nói là có người sắp xếp như vậy, anh nói có thể là do...”
Thẩm Khiêm hỏi lại với giọng lạnh nhạt: “Do cái gì?”
“Không có gì”
Sở Vân Dung không muốn nói, suy đoán kia ở trong lòng bà thật đáng sợ, bà cũng không dám nghĩ.
“Em đang nghi ngờ do Thanh Lan làm?”
Thẩm Khiêm nói thay suy nghĩ trong lòng bà, dù sao đây cũng là người sống bên cạnh mình mấy chục năm, dù không hiểu hết toàn bộ suy nghĩ của Sở Vân Dung, nhưng Thẩm Khiêm cũng có thể đoán ra được.
Ánh mắt Sở Vân Dung trở nên bối rối, “Không phải làm sao có thể là Thanh Lan được, không phải đâu.”
“Vân Dung, chắc chắn chuyện này không phải do Thanh Lan làm.”
Thẩm Khiêm nói với giọng khẳng định.
Như được ủng hộ, hai mắt Sở Vân Dung sáng lên, “Anh cũng cảm thấy không đúng phải không? “Đúng, không phải Thanh Lan làm, có phải Lý Hi Đồng đã nói gì với em không?”
Thẩm Khiêm làm như thể tình cờ nhắc đến.
Sở Vân Dung chưa hề giấu giếm Thẩm Khiêm chuyện gì, bà đem chuyện mình nhìn thấy tình cảnh của Lý Hi Đồng nói hết cho Thẩm Khiêm, ánh mắt Thẩm Khiêm trở nên sâu thẳm, “Sao đột nhiên em lại nghĩ đến chuyện đi thăm con bé?”
Đã lâu rồi Thẩm Khiêm không thấy Sở Vân Dung nhắc đến Lý Hi Đồng chứ đừng nói gì đến chuyện đi thăm con bé đó, giờ đột nhiên bà lại đi thăm nó thì thật là lạ.
Sở Vân Dung do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói ra chuyện mình gặp gỡ Tần Nghiên, nhưng bà không hề nhắc đến tên của Tần Nghiên, “Là một người bạn cũ trong dàn nhạc của em, em nhờ cô ấy nghe ngóng tin tức giùm.”
“Vân Dung, trong lòng Lý Hi Đồng vô cùng oán hận nhà họ Thẩm, nhất là Thanh Lan, những lời nó nói không phải là thật đâu.
Em cũng biết rõ lúc trước đã xảy ra chuyện gì mà, Thanh Lan sẽ không làm những loại chuyện như thế, Lý Hi Đồng cố ý nói như vậy là muốn ly gián em và Thanh Lan đấy.”
Thẩm Khiêm giúp vợ mình bình tĩnh lại.
“Em biết, em cũng không tin chuyện này do Thanh Lan làm nên mới không nói cho con bé biết, nhưng A Khiêm à, nhìn thấy Lý Hi Đồng như thế, trong lòng em rất khó chịu.”
Thẩm Khiêm biết vợ mình đang nghĩ gì, ông dịu dàng an ủi bà, “Vân Dung, chúng ta đã đối xử tận tâm, làm hết trách nhiệm với Lý Hi Đồng rồi, lúc trước chúng ta đã cho nó quá nhiều cơ hội, nhưng chính nó không biết quý trọng, những điều này không thể đổ lỗi lên người em được.
Hôm nay nó biến thành như thế này cũng do nó tự làm tự chịu, em không cần phải cảm thấy áy náy.”
Thẩm Khiêm phần tích cho Sở Vân Dung nghe, đến khi kết thúc cuộc trò chuyện, Sở Vân Dung đã gần như bị Thẩm Khiêm thuyết phục, những áy náy với Lý Hi Đồng cũng dần dần tiêu tan.
“Thời gian không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi đi, không nên suy nghĩ linh tinh nữa nhé.
Còn về phần Lý Hi Đồng, em cũng đừng nên quay trở lại thăm nó nữa, tâm lý của nó bây giờ đã hoàn toàn trở nên vặn vẹo rồi, nó không nói được lời gì tốt đẹp đâu.”
“Vâng, em biết rồi.”
Sở Vân Dung đáp lời rồi cúp điện thoại.
Liên tiếp vài ngày sau đó Tần Nghiên đều không liên lạc với Sở Vân Dung, mà Sở Vân Dung dường như cũng dần quên chuyện này.
Thẩm Thanh Lan nhìn Sở Vân Dung đang cho An An ăn táo xay nhuyễn bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, cô luôn cảm thấy mấy ngày trước Sở Vân Dung rất lạ, mà chắc chắn là có liên quan đến cô, nhưng mấy ngày nay bà lại rất bình thường, không khác gì so với trước đây cả.
“Mẹ, trưa nay mẹ ở lại ăn cơm nhé?”
Sở Vân Dung đang chuyên tâm cho cháu ngoại ăn, bà không ngẩng đầu lên mà đáp, “Không được, lát nữa mẹ phải đi về, ngày mai phải đưa An An đi tiêm vắc-xin phải không?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Vâng, con đã hẹn bác sĩ rồi ạ, sáng sớm mai sẽ đưa nó đi.”
“Mẹ đi cùng với con.”
“Vâng.”
An An ăn nửa quả táo xay là chán, thằng bé thích ăn súp trứng chứ không thích táo xay nhuyễn.
Sở Vân Dung chơi với cháu ngoại một lúc, trong lòng càng trở nên bình tĩnh, khoảng thời gian này bà cũng quên mất chuyện của Lý Hi Đồng rồi.
Hôm sau, Sở Vân Dung cùng Thẩm Thanh Lan đưa An An đi tiêm vắc-xin, vừa về đến nhà bà đã nhận được cuộc điện thoại của Tần Nghiên.
Sở Vân Dung hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn nhận điện, “Vân Dung, mấy ngày nay chị thế nào? Không sao chứ?”
Vẻ mặt Sở Vân Dung hơi mất tự nhiên, “Chị không sao.”
“Ngày mai chị có rảnh không? Em muốn hẹn chị ra ngoài uống trà chiều, chắc mấy ngày nữa em phải đi rồi.”
“Đi? Em đi đâu?”
“Em muốn đi du lịch giải sầu một chút ấy mà, không chắc chắn là khi nào.”
“Đi du lịch một thời gian cũng tốt, vậy xế chiều ngày mai gặp ở chỗ cũ đi.”
“Được.”