Phó Hoành Dật biết cô đi gặp Đỗ Hồng Hải, nhưng không nghĩ lại đi lâu như thế.
Nếu không phải lúc gọi điện, biết cô ở cùng Kim n Hi, chắc anh đã chạy đi tìm.
“Phó Hoành Dật, anh nghĩ có phải em đã sai rồi không?”
Đứng trên ban công, Thẩm Thanh Lan ôm lấy hai tay mình, nghe tiếng bước chân từ phía sau, khẽ hỏi.
Phó Hoành Dật mở cửa ban công, đứng bên cạnh: “Đỗ Hồng Hải nói gì với em?”
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan nhìn lên bầu trời, đêm nay không có trăng, chỉ có mấy vì sao trong màn đêm.
Đêm, thật tịch mịch.
“Đỗ Hồng Hải nhảy xuống biển tự sát, ngay trước mắt em.”
Thẩm Thanh Lan nói.
Cô kể lại chuyện hôm nay, “Phó Hoành Dật, anh có cho rằng em quá độc ác, nên mới khiến người ta tự sát không?”
Mẹ Đỗ Nam chết, mặc dù rất có thể có âm mưu phía sau, nhưng suy cho cùng cũng vì cô mới chết oan uống.
Còn Đỗ Hồng Hải, cũng vì cô mà vợ con ly tán, táng gia bại sản, cuối cùng nhảy xuống biển tự sát.
Phó Hoành Dật cũng không ngờ chuyện sẽ thành thế này, anh nhẹ nhàng ôm Thẩm Thanh Lan từ phía sau: “Không, chuyện này không liên quan đến em, em cũng không chủ động hại người khác.”
“Ha”
Thẩm Thanh Lan cười khẽ, “Không, em có.”
Mấy ngày trước, cô còn đồng ý với đề nghị của Kim n Hi, định giải quyết Đỗ Nam.
“Thanh Lan, đừng nên cho rằng mình quá độc ác, có lẽ chính em cũng không biết, trong lòng em lương thiện biết nhường nào.”
Phó Hoành Dật dịu dàng nói.
“Phó Hoành Dật, là anh nghĩ em lương thiện, nhưng từ trước tới nay, em chưa từng nghĩ mình lương thiện.”
“Nhưng anh biết, tuy Thẩm Thanh Lan bề ngoài lạnh lùng, nhưng bên trong là một cô gái ấm áp.
Đối với thế giới này, em vừa ôm lòng cảm ơn vừa kính sợ, em không đánh giá thấp sự hiểm ác của lòng người, cũng không xem nhẹ sự lương thiện của họ, em quan tâm đến người nhà, bạn bè, đối với những người đối xử tốt với em em đều trân trọng và đáp lại.”
“Phó Hoành Dật, chắc chắn người anh nói không phải là em.”
Thẩm Thanh Lan nói, giọng điệu yếu ớt.
“Thanh Lan, đừng coi thường chính mình, như thể anh sẽ đau lòng.”
Giọng nói của Phó Hoành Dật quanh quẩn bên tai cô cũng quanh quẩn trong giấc mơ của cô.
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan sâu thẳm, cô nhìn về phía trời đêm, thực ra trong màn đêm đen đặc này lại chẳng nhìn thấy được gì.
Cô lương thiện thật sao? Không, cô không lương thiện, Thẩm Hi Đồng, Annie, Đỗ Nam, những người làm hại cô hoặc người nhà của cô, ai cũng không có được kết cục tốt, người lương thiện sẽ không làm như cô.
“Thanh Lan, đừng suy nghĩ nhiều, em rất tốt, thật sự rất tốt.”
Phó Hoành Dật cảm nhận được cảm xúc của Thẩm Thanh Lan không ổn định, nhẹ giọng an ủi cô.
Cảm xúc của Thẩm Thanh Lan cũng không vì những lời an ủi của Phó Hoành Dật mà tốt lên.
Dường như cô rơi vào hố đen cảm xúc do mình tạo ra, chìm sâu trong đó, không cách nào tự thoát khỏi.
“Phó Hoành Dật, anh nói xem lương thiện là gì, tội ác là gì? Mọi người nói em lương thiện, nhưng Lý Hi Đồng, Đỗ Nam chỉ hận không thể ăn thịt em.”
Thẩm Thanh Lan hỏi, giọng điệu yếu ớt, mông lung.
“Thanh Lan, xưa nay trên thế giới này không tồn tại lương thiện tuyệt đối, người như vậy không gọi là lương thiện, mà là thánh mẫu.
Mà người anh yêu là chính em, là người ân oán rõ ràng.
Con người, cho dù là lương thiện thì cũng phải có điểm giới hạn.”
Thẩm Thanh Lan yên lặng, dường như đang suy nghĩ những gì Phó Hoành Dật nói.
“Không còn sớm nữa, đi ngủ thôi.”
Thật lâu sau, Thẩm Thanh Lan mới lạnh nhạt nói.
Cô lại mơ về buổi tối năm nào, lúc bị giam trong phòng tối, người con trai đó nói sẽ bảo vệ cô, sẽ giữ lại bánh bao cho cô, khi cô đói bụng sẽ đưa cho cô ăn.
Cô mơ thấy Tần Mộc, mơ thấy chị ấy che chở cho mình, từng roi đánh vào người Tần Mộc phát ra những âm thanh chát chúa, cho dù như vậy chị ấy vẫn cười nói với cô: “Tiểu Thất, chị không đau.”
Cô mơ thấy, dưới ánh trời chiều, cô và Tần Mộc ngồi trên đồng cỏ nhìn hoàng hôn dần buông, chị ấy nói: “Tiểu Thất, đừng để máu tươi làm mất sơ tâm.
Thế giới này rất tốt đẹp, đâu đâu cũng có lương thiện, em nên kính trọng thế giới này.”
Cô mơ thấy con dao đâm xuyên lồng ngực Tần Mộc, máu tươi theo đầu mũi dao nhỏ xuống.
Tần Mộc mỉm cười nhìn cô, đáy mắt mang theo sự giải thoát và không nỡ, chị ấy nói: “Tiểu Thất, nhất định phải sống, phải về nhà.”
Cô mơ thấy trong rừng, bị quân đội nước R bao vây, người đàn ông kia đẩy cô đi, anh nói: “An, đi mau, đừng lo cho tôi.”
Cô mơ thấy một căn nhà cũ, rất cũ nát, vô cùng tối tăm, có một bà lão tập tễnh bước đến, trong tay bưng một bát cháo loãng, nhìn thấy cô tỉnh, khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ ra ý cười hiền hòa: “Cô bé, tỉnh rồi à, đói bụng không? Ăn bát cháo trước đi.
Yên tâm, tôi không phải người xấu, ông nhà tôi lên núi nhặt củi trông thấy cháu ngất ở đó nên đưa về.”
Bát cháo kia rất loãng, chỉ có mấy hạt gạo, ăn không đủ no.
Nhưng sau này có mới biết, đó là tất cả số gạo còn lại trong nhà đôi vợ chồng già kia.
“Tần Mộc!”
Thẩm Thanh Lan thì thầm.
Dường như Phó Hoành Dật dường như cảm nhận được, anh mở mắt, nghe thấy cái tên mà Thẩm Thanh Lan gọi, đáy mắt hơi tối lại.
Anh bật đèn ngủ, quả nhiên thấy trán Thẩm Thanh Lan đầy mồ hôi, dùng tay kiểm tra thấy hơi sốt.
Phó Hoành Dật đi vào phòng tắm, lấy một chiếc khăn mặt ra lau mồ hôi cho Thẩm Thanh Lan.
Lông mày Thẩm Thanh Lan nhíu chặt, miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó, lúc thì là tên Tần Mộc, lúc là những cái tên mà anh chưa từng nghe đến.
Phó Hoành Dật cẩn thận chăm sóc Thẩm Thanh Lan, thỉnh thoảng thay khăn cho cô, lau mồ hôi.
Kết hôn lâu như vậy, nhưng hình như đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Lan ốm.
Thẩm Thanh Lan mơ thấy khói lửa chiến tranh, cô đi trên đường chiến loạn, mặt đất đầy máu tươi, xương cốt đứt gãy.
Cô nhìn thấy những bà mẹ che chở cho con, những người chồng che chở vợ, đang hoảng loạn chạy trốn, xung quanh là đạn lạc, chẳng biết lúc nào sẽ ghim vào người.
Cô nhìn thấy người trẻ cùng nhau chạy trốn, để lại người già đau khổ van nài, cũng có người thừa dịp chiến loạn cướp tài sản của người khác.
Cô thấy gã đàn ông ép người cưỡng bức người phụ nữ, trong mắt lộ vẻ tà ác.
Cô nhìn thấy đứa bé ôm thi thể của mẹ hoặc cha khác đến tan nát cõi lòng, thấy người chồng cũng thi thể vợ đi trong bom đạn, gian nan bước đi nhưng lại không bỏ rơi người bạn đời của mình, ngay cả khi người đó đã chết.
Cô trông thấy...
Phó Hoành Dật nắm chặt tay Thẩm Thanh Lan, mãi đến hừng đông.
Anh mở to mắt, sờ trán Thẩm Thanh Lan, dường như đã hạ sốt.
Thẩm Thanh Lan tỉnh lại, lúc mở mắt, ánh mắt mông lung, trong đầu cổ có quá nhiều hình ảnh, quá khứ, hiện tại, một vài hình ảnh thoáng hiện ra, rồi biến mất.
“Phó Hoành Dật, em bị bệnh à?”
Người cô kiệt sức.
“Ừm, em bị sốt, bây giờ đỡ rồi, nhưng hôm nay vẫn phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Phó Hoành Dật nhẹ nhàng giải thích.
Thẩm Thanh Lan gật đầu, lại nằm xuống rồi bật dậy: “An An đâu?”
“An An được dì Triệu đưa ra ngoài rồi, hai ngày này sẽ để nó uống sữa ngoài, mới đầu chắc sẽ khóc, nhưng đói bụng sẽ ăn thôi.”
Thẩm Thanh Lan biết mình bị bệnh, đương nhiên sẽ không cố chấp cho An An uống sữa mẹ, chỉ nói: “Phó Hoành Dật, em hơi đói bụng.”
“Được, anh đi làm chút gì đó cho em ăn, muốn ăn gì?”
“Mì cải xanh đi.”
Phó Hoành Dật đi nấu mì, Thẩm Thanh Lan ngồi trong phòng đợi, trong đầu cô vẫn là cảnh trong mơ, không, nói đúng hơn là những cảnh cô đã nhìn thấy và những cảnh mà cô đã trải qua.
Lòng người, rốt cuộc là thiện hay là ác? Phó Hoành Dật nói lương thiện cũng phải có điểm dừng, vậy ranh giới cuối cùng của cô ở đâu? Cô có quá tàn nhẫn không? Mặc dù cô chưa từng hối hận về những chuyện cô đã làm với Lý Hi Đồng, Annie, nhưng Đỗ Hồng Hải thì sao? Thẩm Thanh Lan như rơi vào vực sâu, cho dù đã qua một đêm, cô vẫn không nghĩ không thông.
Phó Hoành Dật biết cô vẫn còn đang hoài nghi, những lời nên nói anh cũng đã nói rồi, cô là người thông minh, chỉ cần nói như vậy là đủ, nhiều cũng vô ích.
“Anh cho thêm một quả trứng gà.”
Phó Hoành Dật đưa bát mì đến, Thẩm Thanh Lan yên lặng ăn hết, “Phó Hoành Dật, hôm nay anh trông An An nhé, em muốn vào phòng vẽ ngồi một chút.”
Tình trạng cơ thể cô bây giờ cũng không thích hợp ở gần An An.
Phó Hoành Dật gật đầu: “Chú ý nghỉ ngơi, đừng để mệt quá.”
Thẩm Thanh Lan không nói gì, đứng dậy mặc thêm áo khoác, sau đó nhân lúc An An không nhìn thấy liền đi vào phòng vẽ.
Đen, cả mảng giấy vẽ đều là màu đen, một màu đen kịt, thậm chí chẳng nhìn thấy một chấm màu trắng nào.
Hình ảnh bên dưới, chỗ mà màu đen càng đậm, từng cánh tay chậm rãi vươn lên, vết thương chồng chất, máu me đầm đìa, có tay nắm thành quyền như đang tức giận, có bàn tay vươn ra như van xin cầu cứu, có bàn tay dính đầy máu tươi, lộ vẻ tàn ác...
Cảnh tượng thê lương, rét lạnh, làm hiện lên nỗi tuyệt vọng, phẫn nộ, vui thích bệnh hoạn...
Sắc mặt Thẩm Thanh Lan lạnh lẽo, ánh mắt nhìn những hình ảnh đó không chút gợn sóng.
Cô thực sự không hiểu được những người dùng việc tự sát để kết liễu sinh mạng, đến chết còn không sợ, tại sao lại sự sống? Chẳng lẽ chết rồi linh hồn con người thực sự có thể thoát khỏi bể khổ sao?”
Như có ngọn lửa cháy lên trong lòng cô, đau thương và phẫn nộ.
Nét vẽ của cô ngày càng nhanh, trên giấy vẽ xuất hiện từng mảng sáng tối, từng hình ảnh lần lượt hiện lên trong mắt cô, giống như một thước phim không ngừng chạy.
Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng trẻ con khóc nỉ non, phá toạc thế giới đen tối, kéo suy nghĩ hỗn loạn của Thẩm Thanh Lan lại.
Cô thở dồn dập, nhìn trên giấy vẽ, đây đã là bức thứ ba, cả tờ giấy chỉ còn lại một góc trống.
Tiếng khóc của An An vang bên tai, ánh mắt cô nhìn vào chỗ trống đó, cầm một cây cọ sạch, chấm mực, kéo nét vẽ cuối cùng.
Cô buông bút xuống, bình tĩnh đứng nhìn ba bức vẽ, thật lâu khẽ cười một tiếng.
Như thế nào là lương thiện? Như thế nào là tội ác? Đó chính là xiềng xích mà người đời tự đeo lên, cô là ma quỷ, nhưng từ trước tới nay những người chết trong tay cô đều không phải người vô tội, tất nhiên người hận cô cũng có, người cảm kích cô cũng có.
Cô là Thẩm Thanh Lan, từng làm những chuyện nửa tốt nửa xấu, trong mắt nhiều người cô là người tốt, cũng trong nhút nhiều người khác cô là ma quỷ, nhưng thế thì sao? Cô sống hai mươi ba năm trên đời, từ trước đến giờ tự thấy mình sống không thẹn với lương tâm, người làm tổn thương cô cô có thể bỏ qua, nhưng làm hại đến người nhà cô, bạn bè cô thì cô tuyệt đối không bỏ qua.
*** Từ sáng đến giờ, An An chưa được nhìn thấy mẹ, ánh mắt cậu nhóc vẫn ráo hoảnh ngó trước ngó sau tìm kiếm.
Phó Hoành Dật đưa đồ chơi cho nó, để cậu nhóc tự chơi, An An không đói bụng, hơn nữa còn có ba ngồi bên cạnh, nhưng cậu nhóc cứ ngẩn ngơ.
Nhưng khi đói bụng thì An An bắt đầu khóc.
Phó Hoành Dật pha sữa bột đưa cho con trai.
An An ngậm chặt miệng, vừa uống được một hơi liền nôn ra, mùi sữa này khác hẳn mọi khi khiến cậu nhóc không thích.
“A!”
Nhóc con khua tay, thể hiện sự bất mãn.
Phó lão gia cũng biết hôm nay Thẩm Thanh Lan bị ốm, không thể cho con uống sữa mẹ, cho nên cũng đã tính được chắc chắn hôm nay An An sẽ khóc, ông sẽ đau lòng.
Vì thế mà từ sáng sớm đã lên tầng trên, người đã lớn tuổi ấy mà, hay mềm lòng, không nhìn được trẻ nhỏ khóc lóc.
Trong phòng khách, Phó Hoành Dệt một tay ôm con, một tay cầm bình sữa: “Hôm nay mẹ bị ốm, không thể cho con bú, con uống tạm cái này đi nhé?”
Anh kiên nhẫn giải thích cho con trai.
Nhưng An An còn bé, đâu hiểu được ba nói gì, chỉ cần Phó Hoành Dật đặt bình sữa vào mồm là cậu bé lại đẩy ra, tuy còn nhỏ nhưng lực cũng không yêu.
Phó Hoành Dật cũng không ép con uống nữa, đói bụng tự sẽ phải ăn.
Hai hốc mắt An An đỏ hoe, nước mắt rưng rưng nhìn ba, thể hiện sự bất mãn đối với hành vi ngược đãi này.
Phó Hoành Dật cùng không có cách nào: “An An, mẹ bị ốm, ngoan, chúng ta phải để mẹ nghỉ ngơi chứ.”
An An không được uống sữa mẹ, bụng lại đói, không nhịn được lại bắt đầu khóc toáng.
Vốn dĩ bình thường tiếng khóc của cậu nhóc cũng đã to, tiếng khóc rất lớn, Phó lão gia tranh trên tầng vẫn nghe thấy, dần dần cũng hiểu được tại sao lúc trước Phó Hoành Dật nhẫn tâm với con trai như thế, bệnh nhõng nhẽo này phải quyết tâm mới sửa được.
An An khóc mãi vẫn không có được thứ mình muốn, cậu nhóc khóc đến lặng người cũng không thấy mẹ đầu, sữa trong bình vẫn có vị là lạ, nhưng cậu bé đã quá, chỉ đành phải uống cho đỡ đói.
Phó Hoành Dật thấy cuối cùng con trai cũng chịu uống sữa thì thở dài, nhóc con này miệng cũng kén lắm.
Vì không phải là sữa mẹ, An An không quen mùi nên cũng không uống được nhiều, nuốt được mấy ngụm rồi thôi.
Phó Hoành Dật nhìn con trai một lúc, không thấy khóc nữa nên cũng đành tùy con.
Bởi vì gần đây cũng có nhiều lời ra tiếng vào, nên Thẩm Thanh Lan cũng không ra ngoài, chuyện tiệc tùng đều do Phó Tĩnh Đình phụ trách, vì vậy từ sáng bà đã cùng Cố Bác Văn ra ngoài, không biết chuyện Thẩm Thanh Lan bị ốm.
Đến trưa về, biết Thẩm Thanh Lan không khỏe, bà trách cứ Phó Hoành Dật: “Cháu xem cháu đấy, Thanh Lan bị ốm mà cháu cũng không đưa con bé đi bệnh viện, cũng không mua thuốc, cứ để con bé như vậy ốm nặng hơn thì phải làm sao?”
Phó Hoành Dật vừa ăn cơm vừa ôm con.
Không nhìn thấy mẹ, An An không chịu rời ba, Phó Hoành Dật không còn cách nào, đành phải ôm con ngồi ăn.
“Cô à, sáng nay đã hạ sốt rồi, không sao ạ.”
“Vậy để cô mang đồ ăn cho nó.”
Phó Tĩnh Đình đứng lên.
“Cô, không cần đâu ạ, cô ấy đang ở trong phòng vẽ đừng làm phiền cô ấy.”
Phó Tĩnh Đình nhíu mày: “Con bé đã bị ốm, không nghỉ ngơi cho khỏe còn vào phòng sẽ làm gì?”
Phó lão gia cũng nhìn Phó Hoành Dật, ông còn cho rằng Thẩm Thanh Lan đang nghỉ ngơi trong phòng.
“Ba của Đỗ Nam nhảy xuống biển tự sát, cô ấy tận mắt chứng kiến, chắc bị sốc không nhẹ.
Cứ để cô ấy yên tĩnh suy nghĩ một mình đi ạ.”
Phó Hoành Dật nói, chỉnh lại tư thế ngồi của An An để cho cậu nhóc thoải mái.
Phó Tĩnh Đình nhíu mày, “Sao lại xảy ra chuyện như vậy? Cái nhà này làm sao vậy, cứ phải dính dáng đến nhà mình mới được sao! Thấy Thanh Lan tốt tính nên chọn nó để bắt nạt đấy hả?”
Bây giờ, cứ nghe nhắc đến nhà họ Đỗ là Phó Tĩnh Đình thấy phản cảm.
“Em nói nhỏ thôi, cẩn thận dọa nhóc con.”
Cố Bác Văn nhẹ giọng nhắc nhở.
Phó Tĩnh Đình lập tức im lặng, hạ giọng nói: “Nhà họ chơi tự sát đến nghiện rồi sao.”
“Đây cũng là chuyện ngoài ý muốn.”
Phó Hoành Dật nói rồi giải thích qua chuyện đã xảy ra.
Phó Tĩnh Đình thở dài, hỏi: “Đã tìm được các chưa?”
Phó Hoành Dật lắc đầu: “Nghe nói vẫn đang tìm kiếm, hôm nào cháu sẽ hỏi thăm”
Phó Tĩnh Đình ăn hai ba miếng cơm rồi bế An An: “Cháu ăn đi, để cô bế cho.”
Bà định bế An An ra phòng khách, nhưng thằng bé không chịu, nhất định phải ở cạnh ba.
Phó Tĩnh Đình không còn cách nào, đành ngồi bên cạnh Phó Hoành Dật.
An An nhìn thấy ba cũng liền yên tĩnh lại, ngoan ngoãn chờ trong lòng Phó Tĩnh Đình.
Biết tâm trạng Thẩm Thanh Lan không tốt, trong nhà không ai đến phòng vẽ quấy rầy cô.
Phó lão gia cũng chỉ bảo dì Triệu hâm nóng sẵn đồ ăn trong bếp, để lúc nào cô muốn thì ăn.
Lúc Thẩm Thanh Lan ra khỏi phòng vẽ mặt trời đã ngả về Tây.
Dì Triệu bắt đầu làm cơm tối.
Suốt từ sáng đến giờ An An mới được nhìn thấy mẹ liền mếu máo muốn khóc.
Thẩm Thanh Lan không đến bế con như mọi khi mà chỉ nhìn cậu nhóc rồi cười, xoa xoa trán: “Phó Hoành Dật, em hơi đau đầu, em đi ngủ trước, không ăn cơm tối đâu.”
Phó Hoành Dật gật đầu: “Được rồi, nhớ uống nước.
Nếu đau quá thì trên ngăn kéo thứ hai ở đầu giường có thuốc đấy.”
“Vâng.”
An An trơ mắt nhìn mẹ đi mất, khóc càng lớn.
Phó Hoành Dật ôm cậu bé đi ra ngoài.
Thẩm Thanh Lan ngủ đến một giấc quá nửa đêm mới tỉnh, khi tỉnh lại trời đã rạng sáng, cô vừa đứng dậy, Phó Hoành Dật liên tỉnh: “Anh ngủ tiếp đi, em đi vệ sinh.”
Phó Hoành Dật nhắm mắt lại, nhưng không ngủ, đến khi Thẩm Thanh Lan quay lại thì sờ trán cô: “Ừm, hạ sốt rồi, trên người còn khó chịu ở đâu không?”
Thẩm Thanh Lan lắc đầu: “Không ạ.
Phó Hoành Dật, để anh phải lo rồi.”
Cơn buồn ngủ của Phó Hoành Dật dần biến mất, anh bật đèn, ánh đèn dìu dịu chiếu sáng phòng ngủ, anh nhìn Thẩm Thanh Lan: “Tâm trạng tốt hơn chưa?”
Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng nói: “Hơi khác người nhỉ?”
Giọng Phó Hoành Dật ấm áp: “Ai cũng sẽ có những lúc nghĩ không thông suốt, cái này đâu tính là khác người.
Vậy bây giờ em đã nghĩ thông suốt chưa?”
Thẩm Thanh Lan cười khẽ: “Có lẽ là thông rồi, Phó Hoành Dật, em vẫn không cho rằng mình là người tốt, nhưng em cũng không phải người xấu.
Nhưng chuyện em làm, em đều không cảm thấy thẹn với lòng mình, vậy là đủ rồi.
Sau này, nếu có người dám làm hại đến người nhà em, em vẫn sẽ lựa chọn như thế, đây chính là con người em.”
Phó Hoành Dật dịu dàng nhìn cô: “Ừm, vậy là được rồi, đây mới là Thẩm Thanh Lan mà anh yêu.”
“Nhưng em vẫn muốn lập một ngôi mộ cho Đỗ Hồng Hải, xem như là chuyện cuối cùng em làm vì ông ấy.”
“Được.
Anh đi cùng em.”
“Vâng, Phó Hoành Dật, mai đi thăm bà với em đi, lâu rồi em không đến thăm bà.
Lúc nãy em vừa mơ thấy bà, bà nói rất nhớ em.”
“Được, sáng mai đi.
An An để ông nội và cô trông giúp.”
Thẩm Thanh Lan nghiêng đầu, nhìn Phó Hoành Dật: “Phó Hoành Dật, em nhớ anh lắm.”
Nói xong, tay cô luồn vào bên trong áo ngủ, chạm vào lồng ngực rắn chắc của anh.
Ánh mắt Phó Hoành Dật sâu thẳm, anh yên lặng nhìn vào mắt Thẩm Thanh Lan mấy giây, sau đó xoay người hôn lên môi cô.
Củi khô bốc lửa, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng tăng lên, may mà đêm nay An An được Phó Tĩnh Đình đưa đến ngủ trong phòng bà, nếu không thì ngài Phó khó mà được hưởng thụ sự nhiệt tình của cô Thẩm như thế.
Từ khi Thẩm Thanh Lan mang thai đến giờ, gần một năm nay Phó Hoành Dật đã không được ăn thịt, mấy lần ăn thịt vụn còn chưa nhét đủ kẽ răng.
Lần này, khó khăn lắm mới có cơ hội như thế, đêm xuân đúng lúc, tất nhiên phải thể hiện hết sức mình.
Mãi đến ba bốn giờ sáng, Thẩm Thanh Lan mới mệt mỏi thiếp đi.
Phó Hoành Dật đi vào nhà tắm tắm rửa qua, sau đó mở cửa sổ, rồi mới lên giường, ôm Thẩm Thanh Lan vào lòng, đau lòng nhìn cô.