Hôm nay, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật định dẫn An An đi tiêm vắc-xin.
Cũng không biết có phải là do biết hôm nay phải đi bệnh viện hay không mà từ lúc tỉnh dậy, cảm xúc của bạn nhỏ An An không mấy vui tươi, ngay cả lúc uống sữa mẹ cũng chậm chạp, uống vài miếng liền không muốn uống nữa.
Thẩm Thanh Lan lo lắng bụng cu cậu sẽ đói, nên ép cậu nhóc uống, kết quả lại nôn ra hết.
“Được rồi, con không muốn uống thì nó sẽ không uống, đợi sau đó nếu đói bụng thì cho nó uống sau.”
Phó Hoành Dật thấy con trai nhíu lông mày làm bộ chết sống cũng không chịu bú sữa mẹ, cuối cùng không đành lòng ép cu cậu ăn nữa, nên mở miệng nói.
“Vậy em lấy sữa vào trong bình, đợi lát nữa lên xe rồi cho uống.”
Thẩm Thanh Lan nói.
Thật ra nói đến việc tiêm vắc-xin cho An An, chính cô cũng đau đầu.
Chưa thấy thằng bé nào không muốn tiêm như thế, mấy lần tiêm vắc-xin trước đó đều hỏng be bét.
Sau khi chuẩn bị kỹ càng khẩu phần ăn cho con trai, Thẩm Thanh Lan vội vàng ăn bữa sáng rồi cùng Phó Hành Dật ra ngoài.
Phó lão gia không muốn đi theo, lần trước ông đã đi cùng một lần, trông thấy tình cảnh đó, đến bây giờ vẫn còn cảm thấy hơi sợ hãi.
Trong túi xách của Thẩm Thanh Lan là mấy món đồ chơi của An An, đều là chờ lát nữa tiêm xong thì dùng để dỗ dành cu cậu.
Bây giờ còn chưa đến bệnh viện, An An thấy vừa được ra ngoài, cảm xúc suy sụp buổi sáng đã gần như bay biến, dần dần phấn chấn lên, chơi quên trời đất ở trong lòng Thẩm Thanh Lan.
Ngay cả cô cho cu cậu uống sữa mà cu cậu cũng tự ôm lấy bình sữa ngoan ngoãn uống.
Đến của bệnh viện, vừa mới xuống xe, An An liền không vui nữa, tay nắm lấy quần áo Thẩm Thanh Lan kêu aa a a.
Thẩm Thanh Lan biết ngay là cu cậu không muốn đi vào.
“An An ngoan, chúng ta tiêm xong rất nhanh là ra, đợi ra ngoài mẹ dẫn con đi chơi trò chơi được không?”
Thẩm Thanh Lan dỗ dành con trai.
Nhưng bạn nhỏ An An mới ba tháng tuổi, hoàn toàn không hiểu lời của mẹ, chỉ muốn về nhà.
Phó Hoành Dật ôm lấy con trai, đi thẳng vào cửa bệnh viện.
Bác sĩ đã hẹn trước từ lâu, hoàn toàn không cần phải xếp hàng.
Bọn họ vừa đi vào, An An đã bắt đầu gào khóc, quơ đôi tay nhỏ, sống chết không chịu để người khác chạm vào.
Phó Hoành Dật ôm lấy con trai, Thẩm Thanh Lan giữ chặt cánh tay nhỏ của cậu nhóc, cầm quần áo trêu chọc cậu nhóc.
“Bác sĩ mau lên.”
Thẩm Thanh Lan thúc giục, nghe tiếng khóc tan nát cõi lòng của con trai, trong lòng cô cũng đau xót.
Bác sĩ nhanh nhẹn dùng cồn khử trùng, ngay lập tức chích vắc xin vào.
“A!”
Tiếng khóc của An An lớn hơn, dùng sức giãy giụa cơ thể.
Nếu không phải lực tay của Phó Hoành Dật lớn, phản ứng nhanh, kịp thời giữ chặt cu cậu thì có khi kim tiêm của bác sĩ đã bị lệch rồi.
Sau khi tiêm xong, An An vẫn khóc thét, không thấy có dấu hiệu dừng lại, ngay cả Thẩm Thanh Lan cũng dễ cu cậu cũng không có tác dụng.
An An khóc đến mức trên trán toàn là mồ hôi.
Thẩm Thanh Lan lấy khăn tay từ trong túi xách lau mồ hôi cho cu cậu.
An An hất tay lên một cái, đánh lên tay của mẹ cậu.
Thẩm Thanh Lan khẽ giật mình, ánh mắt Phó Hoành Dật trở nên lạnh lùng, nhìn thoáng qua con trai, sau đó anh bèn nói với Thẩm Thanh Lan: “Em lên xe chờ anh trước.”
Thẩm Thanh Lan nhìn con trai đang òa khóc không ngừng rồi gật đầu.
An An thấy mẹ đi thì càng khóc lớn hơn.
Phó Hoành Dật ôm con trai, cũng không dỗ cậu nhóc, đứng ở một nơi có mái chắn gió ngay hành lang.
“Phó Thần Hiên, con là con trai, không thể cử động một chút lại khóc.
Con muốn khóc cũng được, ba sẽ không dỗ con.
Chờ con khóc đủ rồi, chúng ta lại đi tìm mẹ.”
Phó Hoành Dật cũng mặc kệ con trai có nghe hiếu hay không, nói lời anh muốn nói cho cu cậu nghe, giọng nói nghiêm túc, nhưng cũng nghiêm khắc.
An An khóc một lát rồi dần dần yên tĩnh lại, nấc lên, ôm cổ ba thút thít.
Phó Hoành Dật vuốt ve lưng cho con, chờ con trai trở lại bình thường, đưa tay sờ sờ lưng của con mới phát hiện trên lưng con ướt đẫm mồ hôi, anh liền lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho con.
Anh đi tới đi lui, trong miệng nhẹ nhàng hát.
Thẩm Thanh Lan cũng không đi xa, chỉ đứng ở góc rẽ, lẳng lặng nhìn cảnh Phó Hoành Dật dỗ con trai, khóe miệng khẽ cong lên.
Đôi lúc, trông Phó Hoành Dật đối xử với con trai rất nghiêm khắc, nhưng thật ra lại thương con hơn bất cứ ai.
Rõ ràng vừa mới trông thấy An An cáu kỉnh hất tay đánh mẹ, nghĩ cũng biết là Phó Hoành Dật muốn dạy dỗ con trai, nhưng có lẽ thấy con trai khóc đến đáng thương nên không nỡ lòng ra tay.
Phó Hoành Dật đợi mồ hôi trên người con trai vơi bớt rồi mới bế con trai đi ra ngoài.
An An ngả người trên vai ba, tâm trạng rất chán nản.
Thẩm Thanh Lan đưa tay muốn ôm con trai, An An không động đậy, cũng không sà vào lòng cô như trước đây.
Thẩm Thanh Lan bất đắc dĩ cười, cu cậu còn nhỏ nhen hơn ba mình, thì rất dai.
Lúc về nhà, Thẩm Thanh Lan lái xe, An An ngồi trong lòng ba, cầm một con vịt nhỏ trong tay, thỉnh thoảng bóp vài cái.
Nhân lúc chờ đèn đỏ, Thẩm Thanh Lan quay đầu gọi con trai.
An An cứ như không nghe thấy, cúi đầu tập trung chơi đồ chơi của mình.
“Phó Hoành Dật, con trai anh ghi thù em rồi.”
Thẩm Thanh Lan trêu chọc, “Giống y như anh, bụng dạ hẹp hòi như cây kim ấy.”
Phó Hoành Dật tỏ vẻ vô tội, “Em đổ oan cho anh, anh chưa từng tức giận với em mà.”
Thẩm Thanh Lan như cười như không, “A? Thật sao?”
Cũng không biết là ai vừa giận dỗi với cô.
Cô dỗ nửa ngày, cuối cùng ngay cả mỹ nhân kế cũng phải dùng đến.
Phó Hoành Dật gật đầu chắc nịch, “Tuyệt đối không.”
“Vậy ý của anh là thái độ hẹp hòi của con trai anh giống em sao?”
Chắc chắn không thể trả lời câu này như vậy, Phó Hoành Dật bình tĩnh mở miệng, “Làm sao có thể chứ, thái độ hẹp hòi này là giống anh.
Vợ của anh rộng lượng khéo léo.”
Thẩm Thanh Lan nhìn bộ dạng chững chạc đường hoàng của Phó Hoành Dật, nhịn cười không được, “Anh cứ lắm mồm đi.”
Phó Hành Dật cười trừ, anh cúi đầu nhìn thoáng qua con trai, thằng bé này quả thật hơi nóng nảy, đây không phải là chuyện tốt.
Sau khi trở về, An An vẫn giận dỗi mẹ, ai bảo Thẩm Thanh Lan đè tay của cậu nhóc để cho bác sĩ tiêm chứ.
Phó lão gia trông thấy chắt trai trở về thì lập tức hớn hở, nhưng An An không chìa khuôn mặt nhỏ hớn hở với ông như trước đây mà chỉ ngả đầu trên vai ba, cả người ỉu xìu.
Ông biết mỗi lần An An tiêm vắc-xin xong đều như vậy, cũng không hỏi chuyện gì xảy ra, chỉ nhìn về phía Thẩm Thanh Lan, “Trưa nay muốn ăn gì?”
“Thế nào cũng được ạ.
Ông ơi, buổi sáng bác sĩ đến nhà kiểm tra nói thế nào?”
Hôm nay bác sĩ đến nhà kiểm tra sức khỏe cho ông theo thường lệ, vốn dĩ Thẩm Thanh Lan muốn để Phó Hoành Dật ở nhà, nhưng một mình có thật sự không thể hoàn thành nhiệm vụ dẫn An An đi tiêm vắc-xin, nên ông mới bảo hai người cùng đi.
“Không có vấn đề gì lớn, bác sĩ nói tới nói lui vẫn là mấy căn bệnh cũ kia, người đã già, cơ thể không khỏe nữa, rất bình thường.”
Ngược lại, ông có cái nhìn rất thoáng, ông đã sống đến chín mươi tuổi, chắt trai cũng đã có rồi, còn có gì không vừa lòng.
“Thanh Lan, không nói cái này nữa.
Vừa rồi chị họ con gọi điện thoại đến, muốn hỏi cháu một chút xem buổi chiều có muốn cùng bọn họ đi công viên trò chơi hay không.”
Thẩm Thanh Lan hơi bất ngờ, tại sao Bùi Nhất Ninh gọi điện mà không gọi thẳng vào di động của cô? Cô lấy ra xem, quả nhiên thấy điện thoại đã hết pin nên bị tắt máy, lại nhìn thoáng qua con trai đang rầu rĩ không vui, “Để cháu gọi lại cho chị ấy.”
Thẩm Thanh Lan đồng ý với Bùi Nhất Ninh.
Vừa khéo hôm nay là cuối tuần, là ngày nghỉ cuối cùng của Phó Hoành Dật.
Bắt đầu từ ngày mai, Phó Hoành Dật sẽ phải đến trình diện ở quân đội.
Bọn họ hẹn gặp mặt ở cổng công viên trò chơi.
Lúc gia đình Thẩm Thanh Lan đến thì Bùi Nhất Ninh đã dẫn Hạo Hạo đến rồi.
Hạo Hạo thấy Thẩm Thanh Lan liền rất đỗi vui mừng, “Dì.
Thẩm Thanh Lan sờ mái tóc mềm mại của cậu nhóc, “Với mẹ chờ lâu rồi phải không?”
“Không ạ, mẹ và cháu cũng vừa đến.”
Hạo Hạo nói, ánh mắt lại nhìn An An, “Dì, em trai nhỏ như vậy, có thể chơi với chúng ta không?”
“Có một số trò có thể chơi cùng nhau, có một số trò thì Hạo Hạo chỉ có thể chơi một mình.”
Thẩm Thanh Lan dịu dàng nói.
Hôm nay An An không muốn đáp lại Thẩm Thanh Lan.
Bùi Nhất Ninh tò mò nhìn thoáng qua cậu nhóc, “Thằng bé này sao thế?”
Thẩm Thanh Lan giải thích chuyện đó lại một lần, Bùi Nhất Ninh tặc lưỡi, “Cu cậu này còn bé tí mà làm mình làm mấy ghê đó nha.”
Thẩm Thanh Lan cũng đau đầu với tật xấu này của con trai.
Cô không nghe nói hồi bé mình nóng nảy đến vậy.
Cô nhìn về phía Phó Hành Dật, chẳng lẽ là di truyền từ ba của nó? Hôm nay cô có nên âm thầm hỏi Phó lão gia một chút không? Dường như hiểu được suy nghĩ của vợ, Phó Hoành Dật tỏ vẻ vô tội.
An An còn nhỏ, cũng không được chơi nhiều trò, hôm nay dẫn cu cậu đến đây đơn thuần là để an ủi chuyện sáng nay cu cậu bị tiêm đau.
Trông thấy trò vòng quay ngựa gỗ, Thẩm Thanh Lan bèn bế con trai ngồi lên.
Lần đầu tiên An An ngồi cái này nên rất tò mò, mở to mắt nhìn trái nhìn phải, cuối cùng tâm trạng cũng tốt lên.
Thấm Thanh Lan ôm con trai.
Chờ đến lúc ngựa gỗ khởi động, An An quơ tay nhỏ rất phấn khích, trong miệng kêu ê a.
Đợi đến lúc xuống khỏi vòng quay, cu cậu vẫn nhìn chằm chằm vào đó, đôi tay nhỏ vẫy vẫy, rõ ràng là muốn ngồi thêm lần nữa.
“Anh dẫn Hạo Hạo đi chơi thuyền hải tặc đi.
Em bế con ngồi chơi thêm một lần.”
Thẩm Thanh Lan nói với Phó Hành Dật.
Phó Hành Dật gật đầu rồi dẫn Hạo Hạo đi, Bùi Nhất Ninh thì phụ trách cầm túi xách, trên tay cầm điện thoại, chụp hình cho Thâm Thanh Lan và An An.
Đợi đến lúc An An hài lòng thì đã là nửa tiếng sau, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi gầm hơn nửa ngày rốt cuộc lộ ra mặt trời nhỏ, Thẩm Thanh Lan lau nước bọt ở khóe miệng, An An lại ôm cổ cô, hôn một dấu nước miếng thật lớn ở trên mặt cô.
Cảm nhận được xúc cảm mềm mại trên mặt, Thẩm Thanh Lan hơi ngẩn ra.
Chương 421.1 CẬU PHÓ KHÔNG NỠ XA BA Bởi vì tuổi An An còn nhỏ, nên Thẩm Thanh Lan chỉ ôm cu cậu chơi đu ngựa, sau đó cùng với Bùi Nhất Ninh tìm một chỗ ngồi xuống, dọc đường đi An An cứ nhìn chằm chằm vào mấy quả bong bóng rực rỡ, Bùi Nhất Ninh mua một cái, An An cầm bong bóng trong tay, hai mắt nhìn chằm chằm bong bóng, chơi một mình cũng rất vui vẻ.
Hạo Hạo thì khỏi nói, chơi đến điên cuồng luôn, nhờ Phó Hành Dật dẫn đi chơi những trò mà con trai thích chơi kia, Bùi Nhất Ninh từ xa nhìn con trai chơi đến vui vẻ, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng, “Hạo Hạo rất thích Hoành Dật.”
Thẩm Thanh Lan nghe vậy, ánh mắt lóe lên, “Chị họ, chị thật sự không có ý định tìm ba cho Hạo Hạo sao? Chuyện trong nhà có ba hay không sẽ ảnh hưởng rất khác đến con cái.”
Giống như Hạo Hạo, cậu bé thích Phó Hoành Dật và Giang Thần Hi đến thế, cũng có liên quan đến việc từ nhỏ cậu không có ba.
Thẩm Thanh Lan còn nhớ rõ rằng Hạo Hạo đã tình cờ nói với cô, đến công viên chơi với mẹ không thú vị chút nào, bởi vì mẹ nhát gan, sẽ không chơi với cậu bé.
Bùi Nhất Ninh nghe vậy, im lặng một lát, vừa cười vừa nói, “Thật ra như bây giờ cũng rất tốt, chẳng mấy chốc Hạo Hạo sẽ lớn lên.
Chị cũng già rồi, tìm hay không cũng không quan trọng nữa.”
Thẩm Thanh Lan lại không cho là như vậy, “Chị họ, mặc kệ là xuất phát từ góc độ của chị hay là góc độ của Hạo Hạo, em cho rằng chị nên tìm một người.
Cuộc đời chị còn rất dài, chờ Hạo Hạo lớn lên, nó sẽ có cuộc sống riêng của nó.
Thằng bé không thể ở bên cạnh chị mãi được, cũng sẽ không cần chị bên cạnh nó.
Lúc đó, chị sẽ phải có cuộc sống của mình.
Dù là bây giờ, chuyện một thân một mình chèo chống một gia đình và có người giúp chị chia sẻ là hai chuyện khác nhau.
Hơn nữa, Hạo Hạo là con trai, nếu thiếu một người cha làm bạn trong quá trình trưởng thành thì sẽ là một thiếu sót đáng tiếc trong cuộc đời thằng bé.”
Bùi Nhất Ninh cười khổ, “Thanh Lan, chị biết em nói rất có lý, nhưng chị dẫn theo một đứa bé, liệu có người đàn ông nào chịu cưới chị? Cứ cho là cưới chị, cũng có thể thật lòng coi Hạo Hạo như con mình mà yêu thương sao?”
“Chị họ, tại sao chị không cân nhắc Thần Hi?”
Rõ ràng Giang Thần Hi đều đạt cả hai yêu cầu này, “Thần Hi rất xuất sắc, đủ để xứng đối với chị.”
Ánh mắt của Bùi Nhất Ninh càng trở nên cay đắng hơn.
“Cũng bởi vì anh ấy xuất sắc nên chị mới không muốn làm liên lụy đến anh ấy.”
“Nhưng anh ấy không cho rằng đó là liên lụy.”
Thật ra Thẩm Thanh Lan không hiểu rốt cuộc Bùi Nhất Ninh đang e dè điều gì, “Chẳng lẽ chị còn chờ ba ruột của Hạo Hạo?”
Bùi Nhất Ninh lắc đầu, “Không phải, chị chưa từng chờ người đàn ông đó.
Có lẽ lúc mới mang thai Hạo Hạo, trong lòng chị còn có chút mong đợi, nhưng những nỗi mong chờ ấy đã biến mất hoàn toàn kể từ khi chị quyết định trở lại thủ đô.
Thanh Lan, nếu em hỏi chị cảm giác của chị đối với Thần Hi, chị có thể rất thành thật nói cho em, chị thích anh ấy.
Nếu không có Hạo Hạo, chắc chắn chị sẽ không chùn bước mà đến với anh ấy.
Nhưng mà Thanh Lan à, chính vì chị thích anh ấy, cho nên chị không thể không suy nghĩ cho anh ấy.
Anh ấy có thể xem Hạo Hạo là con ruột của mình, nhưng ba mẹ của anh ấy thì sao? Khuôn phép của nhà anh ấy từ trước tới giờ vẫn luôn rất nghiêm, làm sao có thể chấp nhận một người con dâu chưa kết hôn mà có con như chị, cho dù xuất thân của chị tốt cũng vô dụng.”
Lần này đến lượt Thẩm Thanh Lan im lặng.
Từ chuyện của Phương Đồng, cô đã biết tình yêu là chuyện của hai người, nhưng hôn nhân lại không như thế.
Kết hôn với một người đàn ông, bạn sẽ không chỉ lấy anh ta mà còn cả gia đình anh ta nữa.
Thẩm Thanh Lan rất phản đối hành động vứt bỏ tình thân vì tình yêu, ví dụ như chú hai của cô.
Nếu ba mẹ Giang Thần Hi không đồng ý, đó đúng là một vấn đề.
“Là Thần Hi nói cho chị ba mẹ của anh ấy không đồng ý chuyện của hai người à?”
Bùi Nhất Ninh lắc đầu.
“Không phải.”
Thật ra cô có thể đoán được suy nghĩ của cha mẹ anh ấy.
“Chị họ, em cảm thấy tất cả mọi thứ ở hiện tại đều là suy nghĩ của chị, sự thật rốt cuộc như thế nào thật ra chị cũng chưa rõ ràng.
Em có thể thấy được là Thần Hi cũng thích chị.
Nếu chị không ngại thì tìm thời gian nói chuyện với Thần Hi.
Nếu ba mẹ anh ấy phản đối hai người đến với nhau, vậy lại nghĩ cách khác.”
Thẩm Thanh Lan không muốn khuyên Bùi Nhất Ninh bỏ cuộc, khi còn sống con người có thể gặp được một người thật lòng yêu mình đã không dễ dàng, nếu ngay cả việc cố gắng cũng không thử, vậy tương lai hối hận và nuối tiếc thì tính cho ai đây? Bùi Nhất Ninh cúi đầu không nói lời nào, Thẩm Thanh Lan cũng không làm phiền cô nữa.
Có một số việc phải do chính cô ấy nghĩ thông suốt mới được.
“Mẹ, dì.”
Hạo Hạo từ đằng xa chạy đến, chơi đến đầu chảy đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Bùi Nhất Ninh bừng tỉnh, lau mồ hôi cho con trai, “Sao mà chơi đến nỗi vậy hả?”
Khuôn mặt Hạo Hạo tràn ngập niềm vui, “Mẹ, dượng vừa dẫn con đi chơi cũ, vui lắm.
Dượng rất giỏi, còn giỏi hơn chú Giang nữa.”
“Chẳng lẽ còn giỏi hơn cả mẹ à?”
Bùi Nhất Ninh cười hỏi con trai.
Hạo Hạo lắc đầu, “Không thể so sánh được, mẹ là con gái, dượng là con trai, mẹ không biết chơi những trò này.
Trước đây con muốn chơi lắm rồi, nhưng mẹ không biết chơi nên con cũng không chơi.
Hôm nay dượng dẫn còn chơi, thật sự rất vui.”
Hạo Hạo nói xong liền tỏ vẻ mong đợi mà nhìn về phía Phó Hoành Dật, “Dượng, lần sau dượng dẫn em trai đến chơi thì có thể dẫn cháu theo không?”
Bùi Nhất Ninh nhìn ánh mắt con trai sáng lên, dáng vẻ dè dặt đầy mong chờ nhìn Phó Hành Dật, bỗng nhiên sống mũi cay cay, nước mắt suýt rơi xuống.
Cô vội vàng quay đầu, không nhìn con trai nữa.
Phó Hoành Dật khẽ cong môi, “Đương nhiên có thể, lần sau dượng với dì đi sẽ gọi điện thoại cho con trước.”
“Được ạ.
Vậy lần sau con gọi cho chú Giang được không?”
“Có thể con có thể cùng đội với chú Giang, chúng ta sẽ chơi đấu đối kháng.”
Mắt Hạo Hạo lóe sáng, “Thế thì tốt quá, nhưng mà con không muốn cùng đội với chú Giang.
Con muốn cùng đối với dượng, dượng giỏi hơn chú Giang.
Dượng, vừa rồi phát sáng cuối cùng dượng bắn thế nào ạ, thật là ngầu.”
Hạo Hạo kéo Phó Hoành Dật, thảo luận về trò chơi vừa rồi.
Bùi Nhất Ninh ở một bên quan sát, đây là lần đầu tiên thấy con trai chơi vui vẻ đến thế, thỏa mãn đến thế.
Trước đây cô dẫn Hạo Hạo đến công viên trò chơi, mặc dù cậu bé cũng vui vẻ, nhưng không vui hết cỡ như vậy.
Chẳng lẽ đây là sự khác biệt của việc có và không có tình thương của ba sao? Sự kiên trì trước đây của cô có phải sai rồi không? Cô luôn cho rằng chỉ cần cô có thể đem đến nhiều tình yêu cho Hạo Hạo hơn thì sẽ có thể bù đắp thiếu khuyết không có ba của con.
Bây giờ xem ra dường như cũng không phải như cô nghĩ.
Thẩm Thanh Lan vẫn luôn chú ý đến Bùi Nhất Ninh, tự nhiên thấy được sự thay đổi sắc mặt vừa rồi của cô, khóe miệng nhẹ cong lên.
Trên đường trở về, Hạo Hạo muốn ăn kem ly, Phó Hoành Dật chua cho cậu bé một ly, ánh mắt của An An chuyến từ bong bóng sang trên tay Hạo Hạo, tha thiết nhìn kem ly trong tay cậu bé.
Thấy ánh mắt An An, Hạo Hạo nhìn về phía Thẩm Thanh Lan, “Dì, em muốn ăn kem, cháu có thể cho em ấy ăn không?”
“Em con quá nhỏ, chưa ăn kem được.
Hạo Hạo cứ ăn một mình đi.”
Thẩm Thanh Lan vừa cười vừa nói.
Sắc mặt Hạo Hạo tiếc nuối nhìn An An, “Em à, không phải anh không cho em ăn, mà là em còn quá nhỏ nên không ăn được.
Chờ em lớn rồi, anh mua cho em được không?”
An An không hiểu ý của cậu bé, vẫn tha thiết nhìn cốc kem ly trên tay cậu bé, Hạo Hạo tỏ vẻ khó xử, “Dì, một miếng thôi được không? Chỉ cho em nếm một miếng thôi.”
“Không được, em ăn cái này sẽ bị bệnh.”
Bùi Nhất Ninh nói xen vào, “Con không muốn em bị bệnh mà đúng không?”
“Vậy thì bó tay rồi, em trai, bây giờ em không thể ăn được.”
Hạo Hạo nói rất chân thành.
Có lẽ lo lắng bản thân ăn kem sẽ khiến An An thấy mà thèm, còn cố tình quay người, không cho An An thấy.
An An nhìn chằm chằm bóng lưng Hạo Hạo mấy lần, rất nhanh bị chong chóng trên tay Phó Hoành Dật hấp dẫn, cũng không nhớ thương kem ly trong tay Hạo Hạo nữa, nhìn chằm chằm chong chóng, chớp mắt cũng không thèm chớp.
Bởi vì buổi trưa cơm nước xong xuôi thì ra ngoài, cho nên An An chưa được ngủ trưa, nên trên đường về nhà, cậu nhóc lập tức ngủ thiếp đi.
Hôm nay Hạo Hạo chơi đã hơn nửa ngày, cũng mệt lả, dựa vào ghế trẻ con ngủ say sưa.
Bùi Nhất Ninh ngắm con trai qua kính chiếu hậu, trong mắt hiện lên sự kiên quyết.
Lúc này, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật cũng đang thảo luận chuyện giữa Bùi Nhất Ninh và Giang Thần Hi.
“Phó Hoành Dật, anh và Giang Thần Hi quen biết nhiều năm như vậy, biết ba mẹ anh ấy là mẫu người thế nào không?”
Thấm Thanh Lan mở miệng, hạ thấp giọng, cố gắng không đánh thức An An.
“Ba của Thần Hi là giáo sư, còn là nhà kinh tế học nổi tiếng, mặc dù đối nhân xử thế thân thiện nhưng rất bảo thủ, cứng nhắc, tính cách cố chấp.
Trái ngược với ba cậu ấy, tuy mẹ cậu ấy không cứng nhắc như vậy, nhưng cũng là người phụ nữ truyền thống.
Nếu chị họ em muốn lấy Thần Hi thì rất đơn giản, nhưng muốn có được sự đồng ý của ba mẹ cậu ấy thì về cơ bản là không thể nào.”
“Thật sự không có chút khả năng nào?”
Đúng lúc đèn đỏ, Phó Hoành Dật dừng xe, “Nói thế này nhé, nếu ba cậu ấy biết Thần Hi muốn kết hôn với chị họ em thì sẽ chỉ đuổi Thần Hi ra khỏi nhà, cả đời này coi như chưa từng có đứa con trai này, chứ không phải qua vài năm là sẽ thỏa hiệp.”
Không ngờ ông cụ lại cố chấp như vậy, quả thật là còn khó giải quyết hơn cả ông nội của cô.
Bây giờ Thẩm Thanh Lan không dám chắc rằng cô cổ vũ Bùi Nhất Ninh kiên trì là đúng hay sao.
Cô kể chuyện mình và Bùi Nhất Ninh nói cho Phó Hoành Dật nghe.
Sau khi Phó Hành Dật nghe xong, an ủi cô, “Dù sao chuyện này cũng là chuyện của hai người bọn họ, bọn họ đều là người trưởng thành, trong lòng sẽ có tính toán của riêng mình, không cần lo lắng.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu.
Cô cũng biết mình không giúp được gì hơn trong chuyện này, chỉ có thể tạm thời đặt sang một bên.
Buổi tối trước khi ngủ, Thẩm Thanh Lan đang thu dọn hành lý thì Phó Hoành Dật bế con trai đã dỗ ngủ xong đi vào.
Thấy cô bỏ cả đồ của An An vào, anh lên tiếng: “Thanh Lan, lần này anh đến đó trước, đợi anh xong việc bên ấy sẽ đón em và An An qua.”
Thẩm Thanh Lan dừng động tác, nhìn Phó Hoành Dật với ánh mắt không hiểu: “Sao vậy, chẳng phải trước kia đã bàn bạc xong rồi à?”
“Giờ chắc chắn bên kia có rất nhiều việc.
Anh lo một mình làm không xuể.
Cứ để anh qua trước, đợi anh xử lý bớt việc, rảnh hơn thì đón em qua đó.
Hơn nữa, đột nhiên để một mình ông nội ở nhà, anh cũng lo ông không thích ứng được.”
Nhắc đến Phó lão gia, Thẩm Thanh Lan cũng không yên tâm.
Phó lão gia tốt với cô như vậy, có thể nói là không thua kém Thẩm lão gia, nếu mình và Phó Hoành Dật đi rồi, chắc chắn ông sẽ không quen.
“Vâng, vậy đợi cuối tuần em và An An tới thăm anh.”
“Được.”
Thẩm Thanh Lan lấy đồ của mình và An An ra, xếp gọn gàng đồ của Phó Hoành Dật vào.
Phó Hoành Dật đi tắm, tiện thể giặt sạch tã đã thay cho con trai.
Khi Phí Hoành Dật ra khỏi phòng tắm, Thẩm Thanh Lan đã thay xong quần áo, là một bộ đồ ngủ màu đen, để lộ da thịt trắng ngần.
Mời gọi rõ ràng thế này, chỉ cần Phó Hoành Dật không ngốc cũng hiểu được.
Ánh mắt anh liền trở nên sâu thẳm.
Đến bên giường, anh ôm Thẩm Thanh Lan lên: “Chúng mình vào phòng tắm.”
Bàn tay Thẩm Thanh Lan vòng lên cổ Phó Hoành Dật, gò má ửng hồng, bỗng dưng nghĩ đến cảnh tượng kiều diễm trong phòng tắm lần trước.
Rất nhanh, trong phòng tắm liền vang lên những âm thanh khiến người ta đỏ mặt, tim đập rộn ràng.
Thẩm Thanh Lan bị Phó Hoành Dật khóa chặt lấy eo, nhìn bản thân xinh đẹp trong gương, miệng cô không kìm nổi phát ra tiếng rên rỉ: “Phó Hoành Dật.”
Giọng điệu nỉ non, quyến rũ.
Phó Hoành Dật tăng thêm lực trên tay, toàn bộ cơ thể đều hưng phấn.
Lúc Thẩm Thanh Lan được Phó Hoành Dật bể ra khỏi phòng tắm, trên người cô đã không còn sức lực.
Cô mệt mỏi dựa vào lòng Phó Hoành Dật, mau chóng chìm vào giấc nồng.
Nửa đêm, An An thức dậy vì đói.
Cậu nhóc vừa mở miệng kêu một tiếng thì Phó Hoành Dật đã mở bừng mắt, nhanh chóng xuống giường, bể An An lên.
Nhìn Thẩm Thanh Lan đang ngủ ngon lành, anh thực sự không nỡ gọi cô dậy, thế là anh bế con xuống lầu.
An An không thích mùi vị của sữa bột nên không muốn uống lắm.
Phó Hoành Dật để bình sữa sát miệng cậu nhóc, đợi mấy phút.
Có lẽ thật sự đã đói nên An An ôm bình sữa, chọn lấp đầy bụng mình cái đã.
Sau khi ăn no, An An không ngủ mà ôm chân mình, kêu ê a chơi rất vui, bất kể Phó Hoành Dật dỗ thế nào cũng không ngủ.
Phó Hoành Dật chỉ có thể ngồi trên sô-pha trông cu cậu.
Vốn dĩ đã ngủ muộn, giày vò quá nửa đêm, giờ vẫn còn phục vụ con trai, dẫu sức khỏe Phó Hoành Dật rất tốt, nhưng lúc này cũng có phần không chống đỡ nổi.
Anh ngáp dài.
Cho tới tận bốn giờ sáng, An An mới chịu ngủ.
Phó Hoành Dật bế con về phòng, sau đó nằm lên giường, ôm Thẩm Thanh Lan ngủ tiếp.
Sáng ra, lúc Thẩm Thanh Lan thức dậy, thầy Phó Hoành Dật vẫn còn ở trên giường, cô rất ngạc nhiên.
Cô vừa định xuống giường thì Phó Hoành Dật mở mắt, hỏi: “Em đi đâu?”
“Dậy thôi, giờ anh dậy hay ngủ thêm lúc nữa?”
“Anh nằm một lúc nữa.”
Đêm qua thực sự được ngủ quá ít, hôm nay anh không dậy nổi.
Thẩm Thanh Lan nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh, liền biết sau khi mình ngủ, chắc chắn anh lại dậy dỗ con.
Cô đau lòng, cúi đầu đặt một nụ hôn lên má anh: “Ông xã vất vả rồi!”
Phó Hoành Dật híp mắt, lại muốn hóa thân thành sói, làm chút chuyện gì đó với bà xã.
Nhưng chẳng làm gì được vì quả thực quá buồn ngủ, anh nhắm mắt lại thiếp đi.
Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ, xuống lầu chạy một vòng rồi quay về, hai cha con vẫn đang ngủ.