Mục Liên Thành nghiêm túc hỏi Phó Hoành Dật, “Đội trưởng, có thật là anh muốn rút khỏi bộ đội tiền phong không?”
Phó Hoành Dật thản nhiên nhìn anh ta, “Cậu nghe được tin này từ đâu?”
Vẻ mặt Mục Liên Thành không thể tin được mà nhìn Phó Hoành Dật, “Vậy là thật sao? Đội trưởng, tại sao vậy?”
“Cậu đừng quan tâm tới chuyện này, sắp bắt đầu diễn tập quân sự rồi, cậu chỉ cần chuẩn bị tốt cho đợt diễn tập quân sự này, những chuyện khác đợi sau khi diễn tập quân sự kết thúc hãy nói”
Phó Hoành Dật trầm giọng nói.
Mục Liên Thành bình tĩnh nhìn anh, “Đội trưởng, tôi theo anh không được mười năm thì cũng được bảy tám năm, nhiều lần cùng nhau vào sinh ra tử, nhưng bây giờ tôi chỉ hỏi một lý do mà anh cũng không thể nói cho tôi biết sao?”
Phó Hoành Dật ngẩng lên nhìn thẳng vào anh, một lúc sau mới khẽ thở dài, “Liên Thành, đúng là đợt này tôi sẽ rút lui.
Bấy giờ tôi đã làm người có gia đình, lại sắp làm ba, tôi muốn có thời gian ở bên cạnh chăm sóc vợ con mình nhiều hơn”
Mục Liên thành ngẩn ra, anh chưa bao giờ nhìn thấy nét mặt này của Phó Hoành Dật.
Khi nhắc tới vợ con thì trông Phó Hoành Dật vô cùng dịu dàng.
“Chúng ta là quân nhân, vì bảo vệ quốc gia, một năm chỉ có thể gặp người nhà vài lần, hằng năm chung đụng ít mà xa cách thì nhiều.
Nhưng con người dù kiên cường đến mấy thì cũng có lúc yếu đuối, chúng ta cũng sẽ biết nhớ nhà, nhớ người thân, tôi cũng vậy.
Trước đây tôi không sợ điều gì, nhưng bây giờ tôi sợ chết, tôi sợ nếu mình chết vợ tôi sẽ không có người chăm sóc, con tôi sẽ phải đi vào vết xe đổ của tôi.”
Mục Liên Thành biết ba mẹ của Phó Hoành Dật đã hy sinh từ khi anh còn rất nhỏ, anh được ông nội nuôi lớn.
Nghe anh nói vậy, Mục Liên Thành liên thấy chua xót trong lòng.
“Tôi là đội trưởng của các cậu, là người dẫn dắt các cậu, nhưng tôi lại rất sợ chết, như vậy tôi đã không còn thích hợp để ở lại bộ đội tiên phong nữa.
Tôi đã tiến cử cậu với cấp trên, tôi tin rằng cậu có thể làm tốt nhiệm vụ lần này”
“Đội trưởng”
Phó Hoành Dật xua tay, “Liên Thành, tôi biết cậu muốn nói gì, nhưng lần này cứ coi như tôi ích kỷ đi”
Mục Liên Thành ngơ ngẩn nhìn Phó Hoành Dật, “Tôi hiểu rồi, đội trưởng, lần diễn tập quân sự này tôi sẽ chuẩn bị thật tốt, cố gắng biểu hiện xuất sắc nhất có thể Phó Hành Dật yên tâm nhìn anh.
Dù gì Mục Liên Thành cũng là do một tay anh dẫn dắt và là anh em từng vào sinh ra tử, “Thật ra cậu cũng không cần quá bận tâm, tôi cũng chỉ đổi nơi công tác mà thôi.”
Mục Liên Thành nghiêm túc chào theo nghi thức quân đội, “Đội trưởng, vậy tôi ra ngoài trước”
Phó Hoành Dật khoát phất tay, anh biết quyết định này của mình sẽ khiến anh em trong đội buồn, nhưng như anh nói, hãy cho phép anh ích kỷ một lần.
Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến ngày diễn tập quân sự.
Lãnh đạo đã xem kế hoạch cụ thể và rất hài lòng với kế hoạch của Mục Liên Thành, “Nếu đã chuẩn bị tốt vậy thì bắt đầu đi, đợt diễn tập quân sự này đối với các cậu mà nói có lẽ cũng chẳng thấm vào đâu”
Phó Hoành Dật cung kính chào theo nghi thức quân đội, ra khỏi phòng làm việc của lãnh đạo trực thăng đã đến, anh nhìn những đội viên của mình: “Xuất phát.”
Tất cả trật tự ngay ngắn bước lên trực thăng, Phó Hoành Dật lên sau cùng.
Đợt diễn tập quân sự này bọn họ tham gia với tư cách là đội xanh, nói trắng ra chính là quận trung lập, không giúp bên nào mà là quân địch của cả hai đội kia.
Chỉ cần bọn họ giải quyết được hai phần ba quân số của cả hai đội thì bọn họ sẽ giành chiến thắng.
Đã có người bắt đầu hằm hè xoắn tay áo, Phó Hoành Dật đảo mắt nhìn từng người, “Sau đợt diễn tập quân sự này, nếu để bị thua thì hậu quả các cậu biết rồi đấy.”
Ai nấy đều giật mình, “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ”
Đợt diễn tập quân sự này diễn ra trong một khu rừng nhiệt đới ở biên giới nước Z, thời gian diễn ra trong vòng bảy ngày.
Quân khu thủ đô và quân khu thành phố Nam cử hai trăm người đến, đơn vị của Phó Hoành Dật cử ra hai mươi người.
Thật ra diễn tập quân sự đã bắt đầu vào hai ngày trước, phải tìm ra bốn trăm người ẩn núp rải rác trong một khu rừng nhiệt đới lớn thế này trong vòng năm ngày thật sự rất khó khăn, nhưng như Phó Hoành Dệt đã nói, nếu không khó thì làm sao có thể gọi là thử thách, sao có thể kiểm tra được năng lực của bọn họ? Sau khi trực thăng hạ cánh, không cần Phó Hoành Dật phân công thì tất cả đội viên đã tự mang trang bị của mình tiến vào rừng nhiệt đới, cứ như dân địa phương sống ở nơi nguyên thủy này, nhanh chóng biến mất ở phía trước.
Trong phòng chỉ huy, những lãnh đạo nhìn thấy tình hình này qua màn hình thì rất tán thưởng năng lực của bộ đội tiên phong.
Đây là lần đầu tiến bộ đội tiên phong chính thức xuất hiện và hành động trước mặt người khác.
Trước kia, mặc dù rất nhiều người cũng đã nghe danh đội quân thần bí này, bộ đội tiên phong cũng đã từng tham gia diễn tập quân sự nhưng đều thuộc quy mô nhỏ, hành động với quy mô lớn thế này vẫn là lần đầu tiên.
“Bọn họ thật sự chỉ có bấy nhiêu thôi à, bên chúng ta có tổng cộng bốn trăm người đấy”
Một lãnh đạo quân khu lên tiếng hỏi, tuy hai ngày trước đã có hơn năm mươi người bị loại, nhưng vẫn còn lại hơn ba trăm người.
Mà những người này là tin anh, dù có gặp phải tinh anh trong tinh anh thì ông vẫn cảm thấy hai mươi người hoàn toàn không thể nào chọi lại hơn ba trăm người.
Lãnh đạo bộ đội tiên phong cũng có mặt ở đây, nghe thế liền cười: “Các ông cứ chờ xem đi, kết quả nhất định sẽ khiến cho các ống kinh ngạc”
Quân số của bọn họ tuy thật sự không đông nhưng bọn họ có một lợi thế rất lớn, đó chính là người của quân khu thành phố Nam và quân khu thủ đô không hề biết có sự tham gia của đội quân thứ ba, chỉ có quân của Phó Hoành Dật là nắm rõ, bọn họ chính là quân địch trong bóng tối.
Kẻ địch ngoài sáng không đáng ngại, kẻ địch trong tối mới đáng sợ.
Bởi vì mọi người đều có xu hướng sợ hãi những thứ bản thân không biết rõ.
Quả nhiên, thực tế không khác dự đoán của lãnh đạo bộ đội tiên phong lắm, có sự tham gia của nhóm người Phó Hoành Dật, số người “tử trận”
của hai nhóm quân kia lập tức tăng mạnh, quan trọng hơn là người của hai nhóm quân kia vẫn chưa nhận ra điều bất thường, làm sắc mặt lãnh đạo hai quân khu đó đều sa sầm.
Ngược lại, lãnh đạo của bộ đội tiên phong cười đến híp cả mắt, các lãnh đạo khác thấy vậy chỉ muốn lôi ông ra đánh một trận, nụ cười này nhìn thế nào cũng thấy thật gợi đòn.
Thủ đô, nhà họ Phó.
Sáng sớm khi thức dậy Thẩm Thanh Lan lại nôn nghén, đã lâu rồi, kể từ sau tháng thứ ba thì đứa bé trong bụng đã không còn giày vò cô nữa.
Sau khi nôn nghén một hồi, cô sở lên bụng mình, khẽ cười, dịu dàng nói: “Sáng sớm đã hành mẹ, đúng là không ngoan mà”
Vì vừa nôn xong nên buổi sáng Thẩm Thanh Lan ăn gì cũng không thấy ngon, ăn ít hơn thường ngày rất nhiều, Phó lão gia thấy vậy thì nhíu mày, “Thanh Lan, ăn thêm một chút đi cháu, sao lại ăn ít vậy?”
“Ông nội, cháu đã ăn no rồi, không ăn nổi nữa”
“Phụ nữ có thai tầm tháng với cháu đều mập lên trông thấy, nhưng cháu xem, bây giờ cháu lại gây thế này, nói với người ngoài mình là phụ nữ có thai thì chắc chẳng ai tin”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười không nói lời nào, tuy bụng cô bây giờ đã nhổ lên khá rõ nhưng chỉ cần mặc đồ hơi rộng một chút thì quả thật cũng không giống phụ nữ có thai.
Lúc trước cô còn lo không biết có phải đứa bé có vấn đề gì không, nhưng bác sĩ nói đây chỉ là hiện tượng bình thường, có một số thai nhi thời kỳ đầu phát triển rất nhanh, nhưng có một số lại phát triển rất chậm.
“Ông nội, cháu cũng đã ăn kha khá rồi mà.”
Thẩm Thanh Lan nói.
Ngày thường thật sự cố ăn uống cũng không nhiều lắm nhưng hôm nay lại ăn hơi ít, “Thanh Lan, có phải hôm nay cháu khó chịu ở đâu không? Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Không ạ, có lẽ do tối qua ăn hơi nhiều nên buổi sáng không đói”
Biết có thật sự không ăn nổi nữa, ông cụ cũng không ép buộc, “Vậy thì đến khi đói bụng cháu lại ăn thêm nhé”
Thẩm Thanh Lan gật đầu.
Bởi vì hiện tại cô đã bắt đầu có bụng, mặc quần áo lúc trước hơi khó chịu, nhất là nội y, cho nên hôm nay cô đặc biệt rủ Sở Vân Dung đến trung tâm thương mại mua quần áo với cô.
Tất nhiên Sở Vân Dung rất sẵn lòng, canh chừng Thẩm Thanh Lan đã ăn sáng xong thì tới đón cô.
Đến trung tâm mua sắm, Thẩm Thanh Lan lại vô cùng bất đắc dĩ trước sức chiến đấu của Sở Vân Dung, với số lượng quần áo bà mua cho mình thì cả một tháng dù mỗi ngày cô mặc một bộ thì cũng không mặc lại bộ nào hai lần.
Nhìn dáng vẻ muốn đem cả trung tâm thương mại về nhà của Sở Văn Dung, Thẩm Thanh Lan liền vội kéo bà đến nhà hàng.
“Cô Thẩm”
Hai người đang ăn thì nghe được một giọng nói quen thuộc.
Thẩm Thanh Lan ngẩng đầu lên, thấy Tần Nghiên, đáy mắt cô liền tối sầm xuống, “Tần phu nhân”
Tần Nghiên thân thiết mỉm cười, “Không ngờ lại có thể gặp được cô Thẩm ở đây, thật trùng hợp, nếu cô không ngại thì tôi ngồi ở đây nhé?”
Thẩm Thanh Lan khẽ mỉm cười, “Cứ tự nhiên.”
Tần Nghiên ngồi xuống đối diện Thẩm Thanh Lan, phục vụ liền dọn thêm một bộ bát đũa.
“Hình như Tần phu nhân rất thường xuyên ở thủ đô nhỉ, hiện bà đang ở đây sao?”
Thẩm Thanh Lan thản nhiên hỏi.
Tần Nghiên cười, “Nhà tôi ở thành phố Nam, nhưng thường ngày không có ai ở nhà, một mình không ai trò chuyện cũng nên tôi thường xuyên đến thủ đồ chơi.
Hơn nữa, trùng hợp là tôi có một người bạn ở đây nên thỉnh thoảng đến đây uống trà tâm sự cùng cô ấy sẽ ở lại vài ngày.”
Thẩm Thanh Lan thầm cười nhạo, Kim n Hi đã điều tra người phụ nữ này từ lâu.
Bà ta không hề qua lại với người nào ở thủ đô, càng không có chuyện uống trà tâm sự với bạn bè.
Biết rõ bà ta nói dối nhưng Thẩm Thanh Lan vẫn không vạch trần, chỉ thản nhiên nói, “Xem ra quan hệ của Tần phu nhân và người bạn này thật tốt nhỉ? Tần Nghiên mỉm cười không tiếp lời.
Sau vài lần cùng Thẩm Thanh Lan chạm mặt với Tần Nghiên thì Sở Vân Dung cũng coi như quen biết bà ta, “Sao Tần phu nhân không ở cùng con mình”
Tần Nghiên mỉm cười, “Tôi không có con, con gái của chồng sau đang sống ở nước ngoài, con trai ông ấy cũng đang công tác ở nước ngoài.
Chồng tôi là quân nhân nên phần lớn thời gian đều ở quân đội, chỉ có một mình tôi ở nhà”
Sở Vân Dung cũng là một người vợ của quân nhân, tất nhiên hiểu được cảm giác cô đơn khi thường xuyên không có chồng ở bên.
Hơn nữa, người phụ nữ trước mặt chẳng những không có con cái mà còn phải làm mẹ kế, có thể thấy dù đời sống vật chất của bà ta có đầy đủ thì trong lòng cũng không thể hạnh phúc trọn vẹn.
Tuy bà có chút cảm thông cho Tần Nghiên nhưng vẫn không hề có thiện cảm với người phụ nữ này.
Có lẽ là do thái độ lạnh lùng của Thẩm Thanh Lan đối với bà ta.
Thẩm Thanh Lan biết bà ta đang nói tới Nhan Tịch và Nhan Thịnh Vũ, đáy mắt liền hiện lên sự sắc lạnh.
Cô vẫn luôn rất hoài nghi về thân phận của Tần Nghiên, tuy không có chứng cứ nào chứng minh bà ta có quan hệ với Kim phu nhân, nhưng điều đó cũng không thể chứng tỏ hai người họ không có liên quan với nhau, không phải sao? “Chồng của Tần phu nhân là quân nhân sao?”
Thẩm Thanh Lam và kinh ngạc hỏi.