“Vậy chuyện gì đã xảy ra với Lâm Tiêu? Đêm đó người đăng ký tên là Lâm Tiêu mà?” “Đó chỉ là một cái tên mà Đinh Minh Huy bịa ra để dùng riêng khi đi thuê phòng với tình nhân mà thôi.” Thẩm Thanh Lan nói. Khi xem tới điều này, cô thật sự không biết nên đánh giá Đinh Minh Huy thể nào nữa, vì để người khác không biết chuyện mình phong lưu ở bên ngoài mà hắn quả thực đã phải thật hao tâm tổn trí. “Bây giờ tớ cảm thấy vô cùng may mắn vì ngày xưa Phương Đông đã chia tay với Đinh Minh Huy. Nếu hai người họ kết hôn thì Phương Đông đã hoàn toàn rơi vào hố lửa rồi.” Vu Hiểu Huyền sở cắm. Vừa nghĩ đến bản tính hiện giờ của Đinh Minh Huy, cô thật lòng thấy mừng thay cho bạn mình. Đồng thời, cô lại thầm cảm thán. Nhớ ngày xưa, Đinh Minh Huy cũng được xem là một nhân vật có tiếng trong khoa của họ, chuyện tình cảm với Phương Đông cũng rất ngọt ngào và đáng ngưỡng mộ. Lúc đó, hắn còn chưa bị tiền tài làm u mê, có thể nói vẫn là một người khá tốt, không ngờ về sau lại trở thành một kẻ vô sỉ, mặt dày để tiện như vậy. Thẩm Thanh Lan rất đồng tình với lời nói này.
Vu Hiểu Huyên hả hê cười, “Ha ha, hai người này mà thành đối thì đúng là một vở kịch hay. Tớ thật nóng lòng muốn báo cho Đồng Vận Thi biết.” “Tạm thời cổ đại đã, tớ đã cho người đi lấy mẫu DNA của Linh Minh Huy rồi.” Thẩm Thanh Lan nói. Vu Hiểu Huyên nhướng mày, “Cậu muốn cho họ làm xét nghiệm DNA à?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Phải đảm bảo không có sai sót gì.” Cũng là để tránh phạm sai lầm một lần nữa, hơn nữa với bằng chứng này thì Đồng Vận Thi dù có muốn giả ngu cũng không thể. Lần trước, Lý Bác Minh làm xét nghiệm DNA, nên ở bệnh viện có một mẫu DNA của đứa bé trong bụng Đồng Vận Thi. Do đó, Thẩm Thanh Lan chỉ cần lấy mẫu DNA của Đinh Minh Huy là xong. “Chúng ta có nên nói chuyện này với Phương Đồng ngay bây giờ không?” Vu Hiểu Huyền hỏi.
“Khoan, chờ có kết quả giám định đã.” Ba ngày sau đã có kết quả xét nghiệm DNA. Thẩm Thanh Lan đã đoán trước được kết quả này, nên khi nhìn thấy cũng không hề ngạc nhiên. Phương Đông lại vô cùng kinh ngạc khi thấy kết quả và bản kết quả xét nghiệm DNA, trong lòng vẫn ngờ vực, “Không ngờ thật sự là Đinh Minh Huy, nhưng hai người họ...” “Chắc đây là trùng hợp.” Thẩm Thanh Lan thản nhiên nói. Người do anh cô phải đi điều tra đã phát hiện rằng, vào ngày hôm đó, người thuê phòng với Đinh Minh Huy là một người phụ nữ khác, nhưng đến giờ hẹn thì người phụ nữ đó cho anh ta leo cây, còn Đồng Vận Thi thì đi nhầm phòng.
Đinh Minh Huy không biết Đồng Vận Thi, chỉ nghĩ rằng mình đã ngủ cùng cô gái mà mình đã gọi. Đồng Vận Thi lại nghĩ Đinh Minh Huy là Lý Bác Minh. Hai người củi khô lửa bốc lăn vào cùng phòng, kết quả đã sinh ra hàng loạt hiểu lầm. Phương Đồng không biết nên phản ứng thế nào với kết quả này, chỉ thở phào nhẹ nhõm với kết quả này. Bây giờ, vấn đề đã có thể được giải quyết hoàn toàn. “Thanh Lan, cảm ơn cậu.” Phương Đông chân thành nói. Nếu Thẩm Thanh Lan không điều tra ra chuyện này, e rằng dù có nói thế nào thì Đồng Vận Thi vẫn sẽ cố chấp không chịu tin vào sự thật. Cô ta rõ ràng là một người phụ nữ hoang tưởng, một mực tin vào thế giới mà cô ta mơ tưởng. “Đừng khách sáo, tớ chỉ nói một câu, còn lại là anh tớ điều tra cả mà.” Thẩm Thanh Lan nhường hết công lao cho anh trai. Tất nhiên Phương Đông cũng biết, Thẩm Quân Dục điều tra giúp chỉ vì Thẩm Thanh Lan mà thôi. Đồng Vận Thi nhận được email khi đang trên đường đến nhà cha mẹ Phương Đông. Cô ta đã suy nghĩ kỹ, Lý Bác Minh không muốn nhận đứa bé này, mà Phương Đông cũng định giả ngây giả dại, giả vờ hạnh phúc cùng Lý Bác Minh, vậy thì cô ta sẽ khiến anh hối hận, vạch trần cái mặt nạ hạnh phúc mà Phương Đông ngụy trang.
Người mà Lý Bác Minh quan tâm nhất không phải là Phương Đông sao? Cô ta muốn xem lát nữa khi ba mẹ của Phương Đồng biết rằng anh có con với người phụ nữ khác thì có còn cho Phương Đồng tiếp tục ở bên anh không. Cô ta biết anh sẽ hận cô ta đến suốt đời, nhưng không sao, hận vẫn tốt hơn là bị lãng quên, như vậy ít nhất thì anh có thể nhớ cô ta cả đời.
Điện thoại vang lên âm báo có mail gửi đến, Đồng Vận Thi nghe thấy nhưng không quan tâm. Cho đến khi Lý Bác Minh gọi cho cô ta, cô nhìn thoáng qua tên hiển thị trên điện thoại, thấy tên của Lý Bác Minh thì mới lập tức nghe máy. Lúc này, cô ta đã đến cổng tiểu khu nơi ba mẹ Phương Đông sống. “Bác Minh, cuối cùng anh cũng gọi cho em rồi.” Đổng Vận Thi rất vui mừng khi nhận được cuộc gọi của Lý Bác Minh. Thực tế, yêu cầu của cô ta rất đơn giản. Cô ta chỉ hy vọng Lý Bác Minh có thể quan tâm đến cô ta, dù chỉ là một chút. Nhưng thậm chí chút quan tâm nhỏ nhoi, anh cũng không muốn cho cô ta. Suy nghĩ này làm cô ta không kiềm lòng được mà đổ kỵ, căm tức không thôi. Lý Bác Minh không quan tâm Đồng Vận Thi nghĩ gì, anh chỉ nói ngắn gọn dứt khoát, “Tôi đã gửi mail cho cô, cô đọc chưa?” Đồng Vận Thi sửng sốt, “Mail vừa rồi là anh gửi à, em vẫn chưa đọc.” Cô ta liếc nhìn cánh cổng tiểu khu, nhếch miệng cười, “Bác Minh, anh đoán xem bây giờ em đang ở đâu?”
Lý Bác Minh lười đoán, “Xem mail tôi gửi cho cô đi.” Đồng Vận Thi không để ý đến lời nói của Lý Bác Minh, “Bây giờ em đang ở trước cổng nhà của cha mẹ Phương Đông. Anh nói xem nếu em đi vào và nói với cha mẹ cô ấy, rằng đứa bé trong bụng em là của anh, thì bọn họ sẽ phản ứng thể nào?”
Lý Bác Minh biến sắc, “Đồng Vận Thi, cổ điển rồi.” “Đúng, em điên, em bị ép điên rồi.” Đồng Vận Thi hét lên.
“Nếu cô dám nói bậy bạ với cha mẹ Đồng Đồng, tôi sẽ khiến công ty của ba cô phá sản. Tin tôi đi, trong vòng ba ngày, tôi hoàn toàn có khả năng khiến ba cô phá sản và gánh một khoản nợ khổng lồ.” Cha của Đồng Vận Thi mở một công ty nhỏ, công việc kinh doanh không mấy tốt đẹp, nghe nói gần đây còn gặp phải một số khó khăn về tài chính, muốn khiến một công ty như vậy phá sản là chuyện quá đơn giản.
“Bác Minh, đừng dọa em, em sẽ sợ đó. Một khi e sợ, thì em sẽ gây ra một số chuyện mà ngay cả bản thân em cũng không thể kiểm soát được đấy.” Đổng Vận Thi điên cuồng nói, ra vẻ vô tội nhưng khuôn mặt cô ta lại vô cùng đắc ý, thậm chí ánh mắt còn có chút điên cuồng. Trong khoảng thời gian này, Lý Bác Minh không muốn gặp cô ta, cho hết điện thoại và cả wechat của cô ta danh sách đen, đến công ty tìm anh thì bị bảo vệ chặn lại. Cô ta muốn gặp anh đến phát điện, không, thực sự mà nói thì cô ta đã điên rồi. Nếu không thì hôm nay cô ta cũng đã chẳng nghĩ ra ý một mẻ đánh chết cả lũ này.
Nghe ra sự điên rồ của Đồng Vận Thi, Lý Bác Minh bèn dịu giọng lại, cố gắng trấn an cổ ta, “Đồng Vận Thi, tôi vừa gửi cho cô một bản xét nghiệm DNA mới, tôi đã giúp cô tìm ra cha đẻ của con cố. Tôi hy vọng cổ có thể xem nó ngay, tôi tin rằng cô cũng giống như tôi, rất muốn biết đứa bé trong bụng cô là của ai, phải không?” Đồng Vận Thi ngắt lời anh, “Không! Tôi biết đứa bé trong bụng tôi là của ai. Nó là của anh. Dù anh có thừa nhận hay không, nó cũng là của anh.” Lý Bác Minh gần như sắp phát điên vì Đồng Vận Thi. Người phụ nữ này hoàn toàn không tư duy theo lẽ thường, nói lý không có ý nghĩa gì với cô ta cả, cô ta không quan tâm. Anh không biết mình phải làm gì để ngăn người phụ nữ điên rồ này lại nữa.
Vậy thì chúng ta gặp nhau đi, Cố ở yên đó đợi tôi, hoặc tôi sẽ cho cô một địa chỉ, cô đến tìm tôi, tôi muốn gặp cô, ngay bây giờ.” “Bác Minh, cuối cùng anh cũng chịu gặp em rồi.” Đồng Vận Thi nghe Lý Bác Minh nói muốn gặp mình mà nước mắt đã chực trào, “Đáng tiếc là lúc này em không muốn gặp anh. Bây giờ em muốn nói cho cha mẹ Phương Đông biết sự thật.”
“Đợi đã, Vận Thi, cô hãy nghe tôi nói, đây là chuyện giữa tôi và cô, không liên quan gì đến Phương Đông và cha mẹ cô ấy. Chúng ta tự giải quyết có được không? Bây giờ tôi đã khỏi công ty, đang tới tìm cô, cô chờ tối, nửa tiếng, không, hai mươi phút, hai mươi phút thôi.” Lý Bác Minh nóng vội nói, trong lời nói còn có ý cẩu xin. “Bác Minh, đây là lần đầu tiên anh gọi em là Vận Thị đấy.” Ánh mắt cô ta lập tức trở nên dịu dàng, nhưng giọng điệu vẫn buồn bã. Cô ta nhìn vào cánh cổng tiểu khu, cuối cùng vẫn không nỡ từ chối lời cầu xin của Lý Bác Minh. “Được, em đợi anh trước cổng, hai mươi phút nữa, nếu anh không đến thì em sẽ đi vào.” Lần này, Lý Bác Minh đến rất nhanh, chỉ mười tám phút đã đến nơi. Từ xa, anh thấy một người phụ nữ đang đứng đó thì trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm. May mà đến kịp. Đồng Vận Thi thấy Lý Bác Minh xuống xe và đi chầm chậm về phía cổ ta. Ánh mắt cô ta dán chặt lên người anh, không hề di chuyển. Nét mặt anh bình tĩnh, ánh mắt nhìn cô ta đã giống như lần đầu gặp gỡ, không hề chán ghét như bây giờ nữa. Vành mắt Đồng Vận Thi cay cay, suýt chút nữa đã rơi nước mắt. Thật ra, điều cô ta ước mong chỉ là chút dịu dàng của Lý Bác Minh mà thôi.
Lý Bác Minh đi đến cạnh Đông Vận Thi, cố dịu giọng và nói, “Vận Thi, chúng ta nói chuyện đi.”
“Được.” Đông Vận Thi chăm chú nhìn Lý Bác Minh, chậm rãi gật đầu. Cô ta lên xe của anh. Anh đưa cô ta đến một quán cà phê gần đó, rồi gọi một tách trà chanh cho cô ta, “Uống cà phê không tốt, trà chanh đi.”
“Được.” Ánh mắt của Đồng Vận Thi vẫn dán chặt lên mặt Lý Bác Minh, gật đầu. Nếu anh luôn dịu dàng với cô ta thế này thì tốt biết bao nhiêu. Lý Bác Minh lấy một tài liệu trong cặp ra, đẩy nó đến trước mặt Đồng Vận Thi, “Vận Thi, tôi hy vọng trước khi chúng ta nói chuyện, cô có thể xem tài liệu này, chuyện này rất quan trọng đối với cả hai chúng ta.” Để không kích thích cô ta, Lý Bác Minh đã cố hết sức kiểm soát cảm xúc của mình, làm mình trồng bình tĩnh hơn, kiên nhẫn hơn với Đồng Vận Thi, giải quyết chuyện này một cách hòa bình là tốt nhất.