Trong tay hắn còn cẩm túi quà.
“Tấm lòng thì tôi nhận, bây giờ anh đi được rồi, đồ anh cũng cầm về đi, nhà tôi cũng không thiếu qua, mẹ tôi còn đang rất phiền vì không biết phải giải quyết chúng thế nào đây, anh không cần góp thêm nữa làm gì? Nghe Ôn Hệ Dao lạnh nhạt nói, vẻ mặt Đỗ Nam vẫn không thay đổi, tầm mắt hắn dừng lại trên mặt cô, “Hề Dao, anh không có ý gì khác, anh biết trước đây mình làm tổn thương em là sai, bây giờ nói gì cũng đã muộn, anh đã hiểu ra rồi, anh đảm bảo sau này sẽ không bám lấy em nữa, anh chỉ có một việc duy nhất là xin em đừng ghét bỏ anh như vậy, có thể xem anh như một người bạn thời thơ ấu lớn lên cùng em, được không?”
“Không!”
Ôn Tư Hiển lạnh lùng nói.
Anh ở trong nhà cũng nghe được chút ít nên ra xem, không ngờ lại thấy Đỗ Nam, tự nhiên lại thấy tay mình rất ngứa.
Đỗ Nam thấy Ôn Tư Hiển thì cả người cứng lại, lần trước ở thủ đô, Ôn Tư Hiền đã cho hắn một bài học nhớ đời, dù đã qua lâu vậy nhưng chỉ cần nhìn thấy anh thì hắn liền căng thẳng.
“Anh Ôn”
Ôn Tư Hiển xua tay, “Tôi không nhận nổi tiếng anh của cậu, nhà chúng tôi không chào đón cậu, tốt nhất là bây giờ đi ngay, nếu không đi tối sẽ đánh cậu”
Anh giơ nắm tay lên.
Cả mặt Đỗ Nam cứng lại, đặt đồ trong tay xuống, “Được, em đi ngay, gửi lời chúc mừng năm mới của em đến dì”
“Chờ đã”
Ôn Tư Hiền gọi hắn lại, “Đem đồ đi, nhà chúng tôi không thiếu mấy thứ này”
Đỗ Nam nhìn thoáng qua Ôn Hề Dao, thấy cô im lặng thì trong mắt có chút buồn bã, đành cầm đồ đặt lên xe, lúc lái xe ra thì vừa hay lại thấy xe Ôn Tư Hãn về, người ngồi ở ghế bên cạnh chẳng phải là Thẩm Quân Dục thì là ai.
Thấy Thẩm Quân Dục, ánh mắt Đỗ Nam liền lạnh đi, hắn lạnh lùng nhìn xe Ôn Tư Hãn rồi mới bỏ đi.
Thẩm Quân Dục xuống xe thì thấy Ôn Hề Dao đang chờ ở cửa, anh cười dịu dàng, “Sao không ở trong nhà chờ anh?”
Ôn Hề Dao liếc anh, “Ai nói em đang chờ anh, anh đừng có tưởng bở”
“Ái chà, còn không chịu thừa nhận kìa.
Không biết vừa rồi ai còn lảm nhảm sao ai đó chưa tới nữa”
Ôn Tư Hiền không hề nể tình anh em, vạch trần cô.
Ôn Hề Dạo âm thầm liếc anh trai, tên phản bội này, không thấy nụ cười trong mắt Thẩm Quân Dục càng lúc càng tươi à? Bà Ôn và Ôn Bình Xuyên vừa xuống nhà, thấy Thẩm Quân Dục thì liền nở nụ cười niềm nở.
“Quân Dục tới rồi à, mau vào ngồi đi cháu”
Thẩm Quân Dục vào nhà chúc Tết bà Ôn và Ôn Bính Xuyên.
Ở nhà họ Ôn ngập tràn hòa thuận vui vẻ nhưng không khí bên nhà họ Đỗ lại cực kỳ ảm đạm.
Đỗ Nam vừa dừng xe thì bà Đỗ đã đi ra, mặt mày đầy hy vọng nhìn hắn, “Sao rồi? Con đã nói sao với chú Ôn và dì Ôn của con chưa?”
Mặt Đỗ Nam không chút biểu cảm, chẳng nói chẳng rằng đi vào nhà.
Đỗ Hồng Hải đang ngồi trong phòng khách, vừa thấy nét mặt của Đỗ Nam thì biết ngay là chuyện không thành, ông thở dài nói, “Haizz, thôi, cứ kệ đi”
Bà Đỗ đi vào, nghe thấy lời của chồng thì nói, “Nhà họ Ôn thật sự tuyệt tình vậy à, dù sao hai nhà cũng quen biết bao năm qua, bây giờ lại trơ mắt nhìn chúng ta chết mà không thèm giúp một tay sao?”
Đỗ Nam nói, “Con không hề gặp được chú Ôn và dì Ôn.”
Bà Đỗ hỏi hắn, “Bọn họ không có ở nhà hả?”
Đỗ Nam lắc đầu, bà Đỗ liền hiểu ra bọn họ là không muốn gặp Đỗ Nam.
Nghĩ vậy, trong lòng bà ta không khỏi tức giận, “Chỉ chút chuyện nhỏ mà bọn họ lại để bụng đến giờ, nhà họ Ôn thật quá đáng.
Hơn nữa, đâu phải chúng ta không xin lỗi họ, Đỗ Nam cũng đã quỳ xuống rồi, bọn họ còn muốn thế nào nữa? Lẽ nào chỉ có con nhà họ là quý giá, còn con nhà chúng ta thì không quý a?”
Đỗ Hồng Hải cau mày, “Đừng nói nữa, người ta giúp mình vì tình nghĩa chứ không phải vì nghĩa vụ, giờ quan hệ hai nhà đã thế này, người ta không muốn giúp cũng là chuyện bình thường”
Bà Đỗ sốt ruột, “Tôi cũng chỉ vì hai bố con ông, vì cái nhà này thôi.
Bây giờ công ty đã sắp phá sản, nếu ngân hàng không cho vay thì thật sự sẽ xong, cơ nghiệp nhà họ Đỗ sẽ bị phá hủy.
Chúng ta cũng đâu có vay tiền nhà họ, chỉ nhờ bọn họ làm người bảo lãnh thôi mà, vậy cũng không được sao?”
“Mẹ, chuyện của công ty con sẽ nghĩ cách”
Đỗ Nam nói.
“Nghĩ cách, con có thể có cách gì chứ? Bây giờ người ngoài đều đang chê cười nhà chúng ta, bọn họ còn ước gì nhà chúng ta phá sản kìa, con có đi mượn cũng không mượn được đâu.”
Bà Đỗ nói, gương mặt sầu lo.
Mấy tháng nay, tình hình của Đỗ Thị càng ngày càng xuống dốc, đã có mấy nhân viên cấp cao nghỉ việc, nhiều hạng mục vì chuyện tài chính mà phải ngừng hoạt động.
Thậm chí còn có vài cổ đông của Đỗ Thị bắt đầu bán phá giá cổ phiếu công ty: Dạo gần đây Đỗ Nam phải luôn chạy đôn chạy đáo tìm các cổ đông chính là để trấn an họ, bảo bọn họ an tâm đừng lo lắng mà vội vàng bán phá giá cổ phần công ty trong tay.
Đồng thời, hắn cũng đảm bảo với bọn họ rằng nhất định sẽ nghĩ cách xoay tiền, hồi sinh Đỗ Thị.
Hắn còn tìm đến các đối tác khác của Đỗ Thị, muốn nhượng lại một số hạng mục tốt của doanh nghiệp mình cho bọn họ để đổi lấy vốn lưu động.
Nhưng bây giờ Đỗ Thị hoàn toàn là một vũng bùn, chẳng ai muốn tiếp nhận.
“Đây là số mệnh rồi, nếu Đỗ Thị thật sự không cầm cự được nữa thì tuyên bố phá sản đi”
Đỗ Hồng Hải thở dài, chuyện đã đến nước này ông cũng đã nghĩ thông suốt.
Bà Đỗ kêu lên, “Tuyên bố phá sản, ông đùa ư? Nếu thời gian trước, nhà họ Ôn không chèn ép thì chúng ta đâu có bị cắt đứt nguồn tài chính, việc kinh doanh của Đỗ Thị cũng sẽ không bị bết như hiện giờ.
Chỉ cần nhà họ Ôn chịu đứng ra làm người đảm lãnh cho chúng ta thì ngân hàng sẽ cho chúng ta vay.
Hay là tôi đến nhà họ nói chuyện?”
“Mẹ, mẹ đừng làm mọi chuyện thêm loạn nữa”
Đỗ Nam không đồng ý, nếu mẹ hắn thật sự sang đó thì không phải là giúp mà chính là đổ thêm dầu vào lửa.
Với tính tình của bà thì nếu nhà họ Ôn cự tuyệt, không chừng bà sẽ nói năng hàm hồ.
Bây giờ quan hệ của gia đình hắn và gia đình bên kia đã như tầng băng mỏng, nếu đổ vỡ hoàn toàn thì Đỗ Thị thật sự phải tuyên bố phá sản mất.
Đỗ Hồng Hải cũng khuyên vợ, “Bà cứ ở yên trong nhà đi, dạo này Đỗ Nam cũng đã đủ mệt mỏi rồi.”
Bà Đỗ tức giận bật khóc, “Hai người nói vậy là có ý gì? Tôi muốn làm chút chuyện cho cái nhà này cũng là sai sao?”
“Mẹ, con và ba không có ý đó.
Để hôm khác con sẽ đến nhà họ Ôn lần nữa, chuyện này mẹ cứ để con lo, mẹ chỉ cẩn ở nhà chăm sóc ba là được.”
Trong lòng bà Đỗ vẫn rất khó chịu, nhưng hiện giờ Đỗ Hồng Hải và Đỗ Nam chẳng có tâm trạng an ủi bà.
Lúc này, đầu óc Đỗ Nam toàn là hình ảnh Thẩm Quân Dục đến nhà họ Ôn vừa rồi, hắn không khỏi nghĩ thầm, nếu trước đây Ôn Hề Dao không đến nhà họ Chu, có phải đã không gặp Thẩm Quân Dục, vậy mọi chuyện cũng sẽ không như bây giờ.
Nhưng trên đời này không có “nếu như”
, Ôn Hề Dao đã gặp được Thẩm Quân Dục và còn yêu anh, đây là sự thật không thể thay đổi được.
Người con gái hắn yêu thương bảo vệ nhiều năm qua đã bị cướp mất.
Trong lòng Đỗ Nam không thể nào không oán hận, nhưng hắn không hận Ôn Hệ Dao mà là hận Thẩm Quân Dục.
*** Đỗ Nam lại đến nhà họ Ôn lần nữa.
Lúc hắn đến, Ôn Hề Dao và Thẩm Quân Dục đang định ra ngoài.
Đỗ Nam không ngờ mới sáng sớm đã gặp Thẩm Quân Dục ở nhà họ Ôn.
Như vậy là rõ ràng tối qua anh ta ở lại đây, nghĩ vậy ánh mắt hắn liền thay đổi, lạnh lùng nhìn anh.
Thẩm Quân Dục hơi cau mày.
Ôn Hệ Dao lại thấy Đỗ Nam, trong lòng không thể không cáu kỉnh, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc anh cứ tới đây để làm gì?”
Đỗ Nam hòa nhã giải thích, “Hề Dao, anh tới tìm chú Ôn”
“Tìm tôi?”
Ôn Bính Xuyến đi ra.
Thấy Ôn Bính Xuyên, mắt Đỗ Nam liền sáng lên, “Chú Ôn, cháu có một vài việc muốn nói với chú”
Ôn Bính Xuyện nghe vậy lập tức hiểu, tuy ông chẳng mấy quan tâm tới tình hình của Đỗ Thị, nhưng cũng biết chút ít.
Đỗ Nam cứ vài bữa lại tới cửa một lần, lại không phải tìm Ôn Hệ Dao, mục đích là gì thì quá rõ.
“Vào đi”
Ôn Bính Xuyên nói.
Ôn Hề Dao nhìn cha mình muốn nói gì đó, nhưng Thẩm Quân Dục lại đưa mắt ra hiệu, vì vậy cô không nói nữa.
“Chú, vậy cháu và Hề Dao đi trước đây”
Thẩm Quân Dục điềm đạm nói.
Ôn Bính Xuyên cười nói, “Ừ, hai đứa đi đi”
Đỗ Nam theo Ôn Bính Xuyên vào nhà, bà Ôn thấy hắn thì không vui, nhìn chồng một cái rồi đi lên tầng trên.
Ôn Bính Xuyên đặt ly trà đến trước mặt Đỗ Nam, hắn khúm núm nhận lấy, “Chú Ôn, hôm nay cháu tới đây là...”
Ôn Bính Xuyên xua tay, “Cậu không cần nói, tôi biết cậu tới vì chuyện gì.
Tôi chứng kiến cậu lớn lên từ nhỏ, quan hệ của nhà họ Đỗ và nhà họ Ôn cùng từng rất tốt.
Nếu với thân phận là bề trên, cậu phạm sai lầm cũng đã nhận ra lỗi của mình, đáng lý ra tôi nên tha thứ cho cậu, vì dù sao cậu cũng còn trẻ, phạm sai lầm cũng có thể hiểu được.
Nhưng với thân phận một người cha, Hề Dao là đứa con gái tôi yêu thương nhất, có thể nói là hòn ngọc quý của tôi, do vậy tôi không thể nào tha thứ cho chuyện cậu làm tổn thương nó”
“Chú Ôn, Đỗ Thị thật sự không cầm cự nổi nữa, nếu không phải đã cùng đường cháu sẽ không mặt dày tới tìm chú.
Mấy tháng qua, ba cháu vì chuyện của công ty mà lo âu sinh bệnh, phải vào viện mấy lần, ngay cả năm mới cũng không thể được nghỉ ngơi tốt.
Nhìn ông ấy như vậy cháu rất đau lòng.
Chú Ôn, cháu xin chú, xin chú hãy giúp Đỗ Thị một tay, một lần cuối thôi, giúp Đỗ Thị một lần cuối thôi được không chú?”
Đỗ Nam nhỏ giọng cầu xin.
Ôn Bính Xuyên nhìn thấy cậu thiếu niên từng một thời cao ngạo tự tin, mà bây giờ lại hạ mình cầu xin thế này, thầm thở dài, “Đỗ Nam, nếu biết trước thế này thì trước kia sao phải làm vậy?”
Đỗ Nam cười khổ, “Chú Ôn, chú biết rõ từ nhỏ cháu đã thích Hề Dao mà.
Nhiều năm qua, tình yêu của cháu dành cho cô ấy càng lớn dần theo thời gian.
Ngay cả cháu cũng không biết rằng trong lòng mình, Hề Dao lại quan trọng đến thế.
Cô ấy chính là sinh mạng của cháu, mà một người khi sắp đánh mất sinh mạng mình thì không thể biết được bản thân sẽ làm những chuyện điên rồ gì?