“Hình như đạp nhanh hơn trước.” Phó Hoành Dật nói, rồi ghi chép số liệu vào cuốn sổ nhỏ.
Bỗng nhiên, có thứ gì nhô lên từ bụng Thẩm Thanh Lan, hình dạng giống như một bàn tay nhỏ. Ánh mắt Phó Hoành Dật dịu lại, duỗi ngón tay chạm nhẹ vào đó, bàn tay nhỏ lập tức rụt lại. Một lát sau, một bàn chân nhỏ lại in trên bụng cô, cô liền kêu lên.
Phó Hoành Dệt nhíu mày, “Sao vậy, con đạp hả?”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Đúng là nghịch ngợm mà, sau này chào đời chắc hẳn sẽ là một đứa bé khỏe mạnh.”
Phó Hoành Dật cau mày, nhìn chằm chằm vào bụng Thẩm Thanh Lan, “Con gái yêu, sau này không được nghịch ngợm nữa, sẽ làm mẹ đau đấy.”
Thẩm Thanh Lan nghe vậy, vừa cảm thấy buồn cười lại vừa cảm thấy bất đắc dĩ. Từ khi trở về, Phó Hoành Dật cứ khăng khăng đứa bé trong bụng cô là con gái. Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi dò hỏi: “Anh cứ nói là con gái, nhưng nếu sinh ra là con trai, có khi nào anh không cần con nữa không?”
Phó Hoành Dật thản nhiên nói, “Chắc chắn là con gái, anh đã nằm mơ thấy mấy lần rồi.”
Thẩm Thanh Lan rất muốn nói cho anh biết, anh là ban ngày suy nghĩ quá nhiều nên tối mới nằm mơ, trong bụng cổ chính là con trai đó, “Vậy nếu thật sự là con trai thì sao?”
Phó Hoành Dật nhún vai, “Hai ông cụ đều thích cháu trai, nếu nhìn thấy nó chắc chắn sẽ rất vui, sau này cứ giao cho hai ông cụ dạy dỗ là được rồi.”
Như vậy thì thằng nhóc đó sẽ không quấn lấy vợ anh nữa.
Sau này, khi cậu Phó lớn hơn một chút, biết đi đứng nói chuyện, thường xuyên bị ngài Phó quẳng cho hai ông cụ, khiến hai ông cụ vui đến mức không ngậm được miệng. Còn cậu bé thì nước mắt đầm đìa nhìn cô Phó hỏi “Mẹ, con không phải là con ruột của ba đúng không? Cho nên ba mới không thích con, mới không cho con ở cùng ba mẹ?”
Cô Phó nhìn đôi mắt lấp lánh ánh nước của bé, thật sự không đành lòng nói cho cậu bé biết lý do là vì ngài Phó muốn có con gái, nhưng lại biến thành con trai, nên anh mới buồn bực.
Nếu ngài Phó biết suy nghĩ trong lòng cô Phỏ, nhất định sẽ nói, anh chỉ không muốn thằng nhóc này giành vợ với anh thôi mà.
Thẩm Thanh Lan nhìn vẻ mặt dịu dàng của ngài Phó khi nhắc đến con gái, còn con trai thì ghét bỏ, thì âm thầm lau giọt nước mắt cay đắng vì con trai.
Nam Thành.
Triệu Giai Khanh nhìn tư liệu, nét mặt rét lạnh, “Tôi đã trả bao nhiêu tiền, thế mà cậu chỉ tìm được mấy tin này?”
Thám tử tư có nỗi khổ khó nói, “Bà chưa từng nói chồng cũ của cô là sĩ quan cấp cao. Nếu sớm biết ông ấy làm nghề này, thì có cho nhiều tiền hơn nữa tôi cũng không làm.” Chỉ vì mấy tin tức ít ỏi này mà suýt nữa anh ta đã bị tống vào ngục.
Triệu Giai Khanh cũng biết Nhan An Bang là sĩ quan cấp cao, có rất nhiều tư liệu được giữ bí mật, người bình thường không thể điều tra được, thật ra cũng hơi khó khăn. Bà mở tài liệu ra nhìn, thấy nội dung bên trong tương đối chi tiết, sắc mặt mới dịu lại nói, “Đây là số tiền còn lại.”
Thám tử tư cầm lấy tiền đếm, rồi gọi Triệu Giai Khanh, “Chờ chút, số tiền này?”
Triệu Giai Khanh xoay người, “Lúc trước đã nói năm mươi nghìn tệ, không thiếu một đồng.”
Thám tử tư cười cười, “Năm mươi nghìn tệ là giá của người bình thường, chồng cũ của bà là người bình thường sao? Vì điều tra chút tư liệu này, suýt nữa tôi đã bị phát hiện, xém tí là bị bắt, xem như không có công lao thì cũng có khổ lao. Dù sao thì bà cũng nên cho tôi thêm chút phí lao lực chứ?”
Triệu Giai Khanh nhíu mày, bà không muốn nâng giá lúc này, “Còn dám nhắc đến tiền, cậu tưởng cậu làm tốt lắm ha?”
“Vì lúc trước bà không nói rõ thông tin về chồng cũ, nếu không lúc đầu tôi cũng sẽ chẳng đưa ra giá đó. Tôi biết bà không muốn để ai biết mình đang điều tra về chồng cũ, chỉ cần bà cho tôi thêm chút phí, tôi đảm bảo những chuyện này chỉ có trời biết đất biết, bà biết tôi biết, tuyệt đối sẽ không có người thứ ba biết.”
“Cậu đừng có lươn lẹo.”
Thám tử tư cười vô sỉ, “Sao lại nói là tôi lươn lẹo? Tôi làm việc cho bà, bà thì trả tiền, đây là lẽ đương nhiên.”
Triệu Giai Khanh không muốn lằng nhằng với cậu ta làm gì nữa, nghĩ một lúc rồi lấy một xấp tiền trong túi ra, “Chỉ có chừng này thôi, lấy hay không?”
Thám tử tư cười tít mắt cầm ngay, “Bà đúng là người hào phóng. Nếu sau này còn muốn điều tra ai thì nhớ tìm tôi, nể mặt người quen, tôi sẽ giảm giá cho bà 10%.”
Triệu Giai Khanh khinh bỉ nhíu mày, rồi nhanh chóng rời khỏi.
Thám tử tư bĩu môi, trong mắt hiện vẻ khinh thường. Chỉ là một người phụ nữ đáng thương bị chồng bỏ thôi mà, có gì đáng để ra oai.
Triệu Giai Khanh quay về khách sạn, xem tư liệu thám tử tư đưa, những thông tin liên quan đến Nhan An Bang rất ít, còn không bằng những gì bà biết. Bà đành để sang một bên, tiếp tục xem về Tần Nghiến. Sau khi xem xong, chân mày càng nhíu chặt, tin về Tần Nghiên thì rất nhiều, nhưng chẳng có cái nào có ích.
Bỗng nhiên, ánh mắt Triệu Giai Khanh khựng lại. Tần Nghiên từng bị điên vì chuyện con gái mất tích, rồi vào bệnh viện tâm thần, thừa dịp bác sĩ không chú ý trốn đi, lại bị lưu manh chặn trong hẻm, sau đó được người chồng trước cứu, dẫn bà ta ra nước ngoài.
Triệu Giai Khanh nhớ lúc trước Nhan An Bang không nói vậy, mà nói bà ta sống ở thành phố khác, chứ không ra nước ngoài. Nhưng trong tư liệu này lại nói bà ta đi nước ngoài, rốt cuộc là tư liệu sai, hay là bà ta nói dối?
Triệu Giai Khanh không nghĩ ra, cho dù có đi nước ngoài hay không thì cũng không chứng minh được điều gì. Tần Nghiên vì sao lại nói dối, còn cả báo ứng mà bà ta nhắc tới là ám chỉ cái gì?
Không đợi Triệu Giai Khanh nghĩ ra, thám tử tư đã gọi điện thoại tới, “Tôi đã đưa tiền, cậu còn muốn gì nữa?” Giọng điệu của bà không mấy thân thiện.
Thám tử tư cười, “Bà đừng khẩn trương, tôi không đòi tiền. Sau khi bà đi, tối vô tình điều tra được mấy tin tức, có thể có lợi cho bà, nên muốn tặng thêm cho bà, yên tâm, tôi sẽ không lấy thêm tiền đâu.”
Triệu Giai Khanh cầm lấy tư liệu trên bàn nhìn một chút, sắc mặt liền thay đổi, “Cậu tra được từ đâu?”
“Chuyện này tôi không thể nói cho bà biết được, dù sao đó cũng là thứ để tôi kiếm cơm, nhưng tôi có thể bảo đảm, những tin tức này đều là thật. Mặc dù con người tôi ham tiền, đôi khi vì tiền mà làm mấy chuyện, khụ khụ, không có đạo đức, nhưng tôi vẫn còn đạo đức nghề nghiệp.”
Triệu Giai Khanh không nói gì, lấy một xấp tiền mặt trong túi ra, sau đó đứng dậy rời đi.
Thám tử tư nhún vai, đây không phải do cậu ta yêu cầu, mà do bà muốn khen thưởng thối.
Triệu Giai Khanh quay lại khách sạn xem tư liệu, sắc mặt càng tái nhợt. Thì ra là vậy, thì ra là vì thế nên Nhan Tịch mới gặp những chuyện vốn nó sẽ không phải gánh chịu.
Nhan An Bang, ông hại con gái tôi, là ông đã hại con gái tôi!
Trong mắt Triệu Giai Khanh đầy thù hận, bà lập tức đón xe đến nhà họ Nhan. Nhưng lần này bà gặp may, không chỉ có Tần Nghiên, mà ngay cả Nhan An Bang cũng ở nhà.
Triệu Giai Khanh đẩy Tần Nghiên ra, xông thẳng vào, “Nhan An Bang, ông cút ra đây cho tôi!”
Tần Nghiên đi theo sau, “Chị, chị nói nhỏ chút, An Bang đang nghỉ ngơi trên lầu, chị kêu lớn như vậy sẽ khiến anh ấy tỉnh đấy.”
Triệu Giai Khanh không quan tâm đến Tần Nghiên, biết ông ta đang ở trên lầu liền lập tức chạy lên đó, “Nhan An Bang, ông ra đây cho tôi.”
Tần Nghiên lại cản bà, “Bây giờ chị không thể lên đó được. An Bang đang ngủ, để em đi gọi anh ấy.”
Triệu Giai Khanh lạnh lùng nhìn bà ta, “Tránh ra cho tôi.”
Tần Nghiên không chịu, nên Triệu Giai Khanh muốn đẩy bà ta ra, nhưng mới vừa đụng vào cánh tay thì bà ta đã la lên một tiếng, rồi ngã xuống đất.
Nhan An Bang đang ngủ, nghe dưới lầu ồn ào, vừa đi tới đã nhìn thấy Triệu Giai Khanh đẩy ngã Tần Nghiên. Ông ta giật mình, chạy lại chỗ bà ta, “Nghiên Nghiên, em không sao chứ?”
May là chỗ Tần Nghiện đúng không cao lắm, hơn nữa dưới sàn nhà có lót thảm, chỉ thấy bà ta bị treo chân.
Triệu Giai Khanh đang ngày người thì Nhan An Bang đã tát vào mặt bà, “Triệu Giai Khanh, đồ đàn bà ác độc, rốt cuộc bà đến đây để làm gì?”