Phương Đông cong khóe miệng, “Hèn gì mẹ em thích anh còn nhiều hơn thích em nữa, đôi khi em thật sự cảm thấy anh càng giống con ruột của mẹ em hơn.”
Lý Bác Minh cười: “Anh kết hôn với em, ba mẹ của em chính là ba mẹ của anh, anh đối xử tốt với họ không phải là chuyện cần phải làm sao.
Hơn nữa, em đối xử với ba anh và dì Quý cũng rất tốt, lần trước ba anh còn gọi điện thoại khen em nữa đấy.”
“Được, hai chúng ta không cần phải khen qua khen lại nữa.
Lần này em trở về có thể ở lại một tuần, ngày mai chúng ta ngoài thư giãn đi, anh có thời gian không?”
Lý Bác Minh ngẫm nghĩ lịch trình gần đây, gật đầu, “Được, nhưng có lẽ không đi đâu xa được.”
“Mấy ngày này cũng không đi xa được.
Đúng rồi, lần trước Thanh Lan đi trấn nhỏ kia, phong cảnh cũng không tồi, chúng ta đến đó đi.”
“Được.”
Lý Bác Minh vừa dự định thân mật với vợ thì điện thoại báo có tin nhắn, anh cầm điện thoại lên xem, mặt không đổi sắc xóa bỏ tin nhắn đần độn ấy đi, sau đó tắt máy.
“Sao thế?”
Phương Đồng hỏi.
Lý Bác Minh dịu dàng mở miệng.
“Không có gì, là tin nhắn rác thôi.
Bây giờ cũng chẳng biết số điện thoại làm sao nữa, suốt ngày nhận được mấy tin nhắn rác, đúng là phiền phức vô cùng.”
“Đừng quan tâm đến là được, em ấy à, cứ thẳng tay xóa”
Phương Đồng dỗ anh.
Lý Bác Minh mỉm cười, cúi đầu xuống hôn lên môi Phương Đông.
Đồng Vận Thi đợi hồi lâu vẫn không thấy Lý Bác Minh hồi âm, gọi một cuộc điện thoại cho Lý Bác Minh thì thấy đã tắt máy, cô ta chán nản đặt điện thoại xuống, nhìn vòi nước đang rỉ trong phòng tắm, chỉ có thể lựa chọn khóa van nước chung lại trước.
Sáng sớm hôm sau, lúc Phương Đông và Lý Bác Minh xuống lầu thì chạm mặt Đồng Vận Thi trong ga-ra để xe.
“Bác Minh, buổi sáng tốt lành.”
Cô ta nhìn về phía cô gái bên cạnh Lý Bác Minh, trong ánh mắt chứa đựng vé dò xét, “Đây là vợ của anh à?”
Lý Bác Minh gật đầu, “Ừ, đây là vợ anh, Phương Đông.
Đồng Đồng, đây là bạn học ở Mỹ của anh, Đồng Vận Thi.
Hôm qua anh gặp cô ấy trong siêu thị, sau đó mới biết chúng ta ở cùng một chung cư.”
“Đúng, tôi ở tầng mười bốn.”
Đông Vận Thi mở miệng cười, vươn tay, “Chào cô, tôi là Đồng Vận Thi, là bạn của Bác Minh hồi còn ở Mỹ.”
Ánh mắt Phương Đông lóe lên, khóe miệng cong nhẹ, nở nụ cười lịch sự, “Chào cô, tôi là vợ của Bác Minh, Phương Đông.”
Hai cánh tay nhẹ nhàng nắm một cái liền tách ra, khi Đồng Vận Thi đang đánh giá Phương Đông, Phương Đông cũng đang quan sát cô ta.
Vóc dáng thật sự rất xinh đẹp, chỉ có điều người này không đủ thông minh, trong khi người đàn ông của cô đã tỏ rõ thái độ, mà còn có ra vẻ tăng cảm giác tồn tại trước mặt vì chính thức của người ta.
Con người này, nếu không phải cảm thấy bản thân quá tốt đẹp thì chính là đầu óc thiểu dây thần kinh.
Đánh giá xong xuôi, Phương Đông thu hồi ánh mắt, cũng không để tâm đến cô gái trước mắt nữa, “Bác Minh, cũng đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.”
“Hai người đi làm sao? Không biết có tiện đường chở tôi một đoạn không? Hôm nay xe tôi bị hỏng.”
Phương Đồng thắt chặt dây an toàn, “Ngại quá cô Đồng, chúng tôi đi ra ngoài nghỉ phép, sợ là không tiện đường.”
Nụ cười trên mặt Đồng Vận Thi hơi cứng đờ, “Không sao, là tôi đường đột rồi, lát nữa tôi tự đón xe.”
Tạm biệt cô Đồng.”
Phương Đồng thản nhiên đáp.
Động Vận Thi lùi sang bên cạnh nhường đường để xe bọn họ lái ra ngoài, cô ta dõi theo đuôi xe từ từ xa khuất mà nhẹ cắn môi.
Trên xe, Phường Đồng hơi hăng hái nhìn Lý Bác Minh, “Không ngờ vận đào hoa của Minh Béo nhà em rất không tệ, người ta mong chờ anh đến nỗi từ nước Mỹ bay về tìm anh.”
Lý Bác Minh bật cười, “Nói linh tinh gì đấy, người ta là về nước làm việc.
Hôm qua anh tình cờ gặp trong siêu thị, sau đó tán gẫu hai câu.”
“Ừm, đừng nói với em anh không nhìn ra người ta thích anh đấy.”
“Vậy thì thế nào, bây giờ anh là người đã kết hôn, hơn nữa còn rất yêu vợ anh, phụ nữ bên ngoài anh cũng không thèm nhìn.”
Lý Bác Minh nói với vẻ đương nhiên.
Phương Đồng bật cười, đưa tay vỗ vỗ bả vai Lý Bác Minh, “Đồng chí Lý Bác Minh, giác ngộ rất cao, không tồi, không tồi, nên được thưởng.”
“Ồ?”
Lý Bác Minh cảm thấy thú vị, “Thưởng gì?”
“Cái này ấy à, còn phải xem biểu hiện sau đó của anh nữa kìa.”
Vợ chồng hai người vừa cười vừa nói suốt chặng đường, hoàn toàn không thèm để tâm đến chuyện vừa gặp phải Đồng Vận Thi.
Hôm nay Hàn Dịch phải đi nước F công tác, sáng sớm, Vu Hiểu Huyền đã dậy, lấy cớ là tiễn Hàn Dịch lên máy bay, “Hiểu Huyên, ba ngày nữa anh về, không cần tiễn.”
Vu Hiểu Huyên đang sắp xếp hành lý cho Hàn Dịch, Hàn Dịch là người sinh hoạt rất tỉ mỉ, dù đi công tác ba ngày, đồ vật đem theo cũng không ít, nào là cà vạt, kẹp cà vạt, đồng hồ, giày, từng bộ từng bộ đều phải kết hợp đầu ra đấy, Vu Hiểu Huyên ở chung với Hàn Dịch lâu, cũng học được không ít cách đồ.
“Em ở trong nhà cũng chán, thôi thì đi tiễn anh.
Em cho anh biết, bây giờ anh mới có quyền lợi này đấy, sau này không có đâu.”
Vu Hiểu Huyên cúi đầu, vừa nói chuyện với Hàn Dịch vừa sắp xếp hành lý.
Trước đây lúc cô công tác, còn bận rộn hơn cả Hàn Dịch, đến tận bây giờ mà cô vẫn chưa có thời gian tiễn Hàn Dịch đi công tác, hôm nay cô rất phấn khích.
Mặc dù phải đem rất nhiều đồ dùng, nhưng Vu Hiểu Huyên sửa soạn rất nhanh.
Đây chính là kỹ năng cô mới rèn luyện được, bây giờ cô có thể phối đồ xong xuôi trong thời gian ngắn nhất mà không phải giống như lúc trước, phối một bộ quần áo ít nhất cũng mất nửa tiếng trở lên.
Hàn Dịch muốn giúp, nhưng lại bị Vu Hiểu Huyên gạt đi.
Anh dựa lên cửa phòng để đồ và nhìn cô bận rộn, mỉm cười đầy yêu chiều, “Hiểu Huyên, bây giờ em càng ngày càng giống một cô vợ hiền huệ rồi.”
Vu Hiểu Huyên trợn mắt, “Lẽ nào trước đây em không phải à?”
“Trước đây phải, nhưng bây giờ càng giống hơn.
Người ta chắc rất hâm mộ anh, vì có một người vợ xinh đẹp, đáng yêu, thông minh, hoạt bát, lại còn đức hạnh như em.”
Những mỹ từ bay từ miệng Hàn Dịch ra như không phải mất tiền.
Phụ nữ mà, dù là kiểu phụ nữ nào cũng thích nghe lời ngon tiếng ngọt cả.
Vu Hiểu Huyên tươi cười, “Hàn Dịch, không phải hôm nay anh đã làm chuyện gì có lỗi với em đấy chứ? Ăn nói ngọt ngào ghế.”
Hàn Dịch giơ tay lên, “Oan quá! Anh chỉ thể hiện tình cảm thôi mà.
Đó chính là suy nghĩ thật lòng của anh, lẽ nào em muốn anh chê em à?”
“Anh dám!”
Vu Hiểu Huyên trừng mắt.
Hàn Dịch nở nụ cười, “Cho nên anh mới không nói lời trái với lương tâm đấy.”
“Anh chỉ biết dẻo mồm.”
Vu Hiểu Huyên cũng mỉm cười.
Cô thu xếp xong liền đóng valy lại.
Hàn Dịch đi tới kéo va ly đi xuống.
Vu Hiểu Huyên một mực đòi đưa anh ra sân bay, anh cũng không từ chối.
“Trong ba ngày này không có anh ở bên, em phải ngoan ngoãn, nghe lời chuyên gia dinh dưỡng, ăn uống đầy đủ nhé.”
Hàn Dịch không yên lòng căn dặn.
“Biết rồi mà.”
“Ngày dự sinh của em sắp tới rồi, nếu trong người thấy khó chịu chỗ nào thì em nhất định phải nói ngay, tuyệt đối không được chịu đựng.”
“Hàn Dịch, còn một tháng nữa mới tới ngày dự sinh của em.
Hơn nữa, anh thấy em giống kiểu người để mình thiệt thòi lắm sao?”
Vu Hiểu Huyên cạn lời.
Hàn Dịch vuốt ve mặt cô, “Không phải tại anh quá lo lắng cho em sao.
Haizzz, nếu không phải bây giờ bụng em đã lớn, không thể chạy tới chạy lui, thì anh còn muốn đóng gói mang em đi theo luôn kìa.”
Vu Hiểu Huyên đẩy tay Hàn Dịch ra, “Được rồi, được rồi, đừng lo lắng không đâu nữa, mau lên máy bay đi, bằng không sẽ muộn mất.
Nhớ sau khi xuống máy bay phải gọi điện thoại báo bình an cho em nhé.”
Hàn Dịch cúi đầu hôn lên môi Vu Hiểu Huyên, “Được, vậy em về đi.
Anh nhìn em rời đi.”
Vu Hiểu Huyên gật đầu, xoay người đi không chút do dự, còn không thèm nhìn anh lấy một cái.
Hàn Dịch lắc đầu bật cười.
Đúng là cô nàng vô lương tâm, cũng không thèm nói câu không nỡ xa anh nữa.
Trên đường trở về, Vu Hiểu Huyên chợt nhớ đã lâu cô không tới Thánh Huyên.
Dạo này chị Linda bận dẫn dắt người mới, không có thời gian đến thăm cô, cô suy nghĩ một chút rồi quyết định trước tiên đến Thánh Huyên một chuyến.
Dọc đường cô còn mua không ít đồ uống và bánh ngọt, nhờ tài xế mang vào giúp.
“Chị Linda, em đến đây.”
Vu Hiểu Huyên gọi Linda đang bận bịu làm việc một tiếng.
Linda thấy bụng cô to như vậy rồi mà cô còn bước đi như bay thì lập tức hoảng sợ.
“Tổ tông ơi, em đi chậm một chút hộ chị.”
Linda vừa nói vừa vội đi tới đỡ cô.
“Chị Linda, cơ thể em rất khỏe, không cầu đỡ đâu.”
Linda đỡ cô ngồi xuống, “Sao hôm nay em lại đến đây?”
“Em đến thăm chị.
Chị Linda, hình như dạo này chị gầy đi đây.”
“Chị gầy đi, em thì lại béo ra.
Vu Hiểu Huyên, em tự cho phép mình hoàn toàn buông thả đấy à?”
Linda lườm cô.
Vu Hiểu Huyên ngại ngùng, “Chị Linda à, không phải tại em mang thai sao? Đợi khi nào em tháo quả bóng trước bụng ra thì em bảo đảm em sẽ nhanh chóng lấy lại vóc dáng hoàn hảo thôi.
Bảo đảm sẽ lồi lõm, xinh đẹp toàn diện như trước.”
Chị Linda vạch trần có một cách phũ phàng, “Dù là ngày trước thì vóc dáng em cũng có lồi lõm đâu.”
“Chị Linda, đừng có đâm vào tim em như vậy chứ.”
Vu Hiểu Huyền ai oán.
Linda mỉm cười, “Kịch bản lần trước chị đưa, em đã xem chưa?”
“Em xem rồi.
Em đã cực kỳ nghiêm túc đọc đi đọc lại ba lần, quả thật rất hấp dẫn.
Có điều, thật sự đoàn phim đồng ý chờ em sinh xong mới quay sao?”
Vu Hiểu Huyên hỏi.
Cô thật sự rất thích kịch bản kia, nếu là trước đây thì cô nhất định sẽ nhận mà không hề do dự.
“Cũng không phải chỉ chờ em.
Bây giờ lịch trình của nam chính cũng chưa trống, mà đạo diễn này lại cực kỳ kén chọn, nhất định chọn hai em chứ không chịu chọn người khác.
Kịch bản này lại thật sự rất hợp với em, nó cũng như là một thử thách mới đối với em.
Nếu em có thể diễn tốt tuyển nhân vật này thì con đường diễn xuất của em sẽ càng rộng mở hơn.”
Vu Hiểu Huyên đã đọc kịch bản này nên tất nhiên hiểu được ý nghĩ của nó, “Vâng, em biết.
Chị Linda, nếu đối phương đã ngỏ ý chờ em, vậy trong khoảng thời gian này, em sẽ tranh thủ ở nhà nghiên cứu kịch bản thật kỹ để nắm rõ hơn.”
“Như vậy là tốt, đây coi như là phát sóng đầu tiên cho màn comeback của em qua màn ảnh nhỏ sau khi sinh.
Nó cực kỳ quan trọng đấy, ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển sau này của em.
Chị đưa kịch bản cho em cũng có ý này, em nên nghiên cứu vai diễn thật kỹ.”
Vu Hiểu Huyên bỗng nhiên ôm lấy eo Linda, “Chị Linda, chị tốt với em như vậy, không phải vì thích em chứ?”
Linda câm nín nhìn cô, “Đúng là không thể nghiêm túc quá ba giây được mà.
Bị ai đó chiều hư cả rồi.”
“Chị Linda, chị đang phê bình ông chủ trước mặt bà chủ đấy à? Coi chừng em tố cáo chị đó.”
Vu Hiểu Huyên cười tủm tỉm.
“Em tố đi.”
Linda hoàn toàn không để tâm, dù sao chị ấy cũng biết Vu Hiểu Huyên chỉ đang nói đùa.
Tài xế đã phát bánh và đồ uống cho mọi người xong, biết Vu Hiểu Huyên vẫn muốn ở lại nên ra xe chờ cô.
“Chị Linda, nghiêm túc mà nói thì khi đọc kịch bản này em có phát hiện ra mấy vấn đề.
Có vài tình tiết em không làm tốt, chị có thể xem giúp em không?”
Đùa giỡn xong, Vu Hiểu Huyên bắt đầu nói đến công việc.
Mặc dù Linda là người đại diện, nhưng thật ra trước khi làm người đại diện, chị ấy đã học khóa đạo diễn.
Hơn nữa sau nhiều năm trong nghề, chị ấy còn nắm bắt kịch bản chuẩn hơn.
Nghệ sĩ của mình muốn tiến bộ, tất nhiên Linda không từ chối, bèn đỡ Vu Hiểu Huyên đến một chỗ yên tĩnh, hai người nhỏ giọng thảo luận.
“Ôi, trước kia ai cũng nói chị Linda đối xử rất tốt với Vu Hiểu Huyên, bây giờ xem ra đúng là như vậy thật mà.”
Trợ lý của một nghệ sĩmới do Linda dẫn dắt nói nhỏ.
Nghệ sĩ mới là một cô gái mới mười tám tuổi, vừa lên đại học thì được Linda phát hiện, thể là ký hợp đồng gia nhập Thánh Huyền.
Trong mắt cô gái đầy dự ngưỡng mộ, Linda rất nghiêm khắc với cô ta, hầu như chẳng bao giờ tươi cười.
Nếu cô ta làm không tốt thì càng bị chửi không chút khách khí.
Thậm chí cô ta còn nhiều lần bật khóc vì bị Linda mắng.
“Chị Hiểu Huyên nổi tiếng như vậy, bây giờ còn là át chủ bài dưới tay chị Linda, chị Linda thích chị ấy là đương nhiên rồi.”
Cô bé trợ lý lại nói.
Trợ lý trang phục ở bên cạnh nghe vậy liền nhìn thoáng qua cô bé trợ lý, khẽ nói, “Đó là vì cô không được chứng kiến cảnh khi Hiểu Huyên vừa vào công ty thôi.
Khi đó chị Linda đã đối xử nghiêm khắc với cô ấy thế nào.
Giai Giai đã sướng hơn Hiểu Huyên khi đó rất nhiều rồi.”
Giai Giai chính là nghệ sĩ mới mà Linda dẫn dắt.
Cô bé trợ lý nghe vậy thì tò mò hỏi trợ lý trang phục, “Thật vậy sao? Chị Linda cũng từng đối xử nghiêm khắc như thế với chị Hiểu Huyên à?”
“Đâu chỉ nghiêm khắc mà chính xác là điên cuồng luôn.
Cũng may Hiểu Huyên tốt tính, có thể chịu đựng được.
Có điều, bản thân Hiểu Huyên cũng đã nỗ lực rất nhiều, rất có ý chí phấn đấu, cho nên mới có thể tiến bộ thần tốc dưới chính sách áp bức tàn khốc của chị Linda.”
Thật ra trợ lý trang phục cố ý nói mấy lời này là để Giai Giai nghe, cô gái này mới tới công ty được hai tháng đã cảm thấy không thể chịu nổi.
Người ngoài cuộc bọn họ đều có thể nhận ra dạo này cô ta có chút lơ đễnh, chắc rất sau lưng bất mãn và oán trách chị Linda.
Có điều, cô chỉ nghe mới nghe người khác kể lại.
Mắt Giai Giai lóe sáng, nói, “Chị Linda luôn đối xử nghiêm khắc với người mới vậy sao?”
Trợ lý trang phục lắc đầu, “Cũng không phải hoàn toàn.
Chị ấy chỉ nghiêm khắc với những nghệ sĩ mới được chị ấy coi trọng và chị ấy thấy có tiềm năng thôi.
Theo như lời của chị Linda nói là ngọc không mài không sáng, không trải qua sự mài giũa thì các cô làm sao có thể trở thành một viên ngọc sáng được? Cho nên Giai Giai à, cô đừng trách chị Linda nghiêm khắc với cô.
Chị ấy làm vậy cũng chỉ vì tốt cho cô thôi.”
Giai Giai cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Trợ lý trang phục thấy thế thì không thèm nói nữa, nhắc nhở như thế thôi, có một số việc phải tự suy nghĩ mới hiểu ra.
Giai gia nhìn thoáng về phía Vu Hiểu Huyên, thấy dáng vẻ cô và chị Linda nói chuyện với nhau, trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng phức tạp.