“Vậy tôi chờ cậu ở nước Z, Jonathan. Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.” Daniel cười tủm tỉm.
Jonathan chỉ gật đầu, sau đó liền đóng cửa trước mặt hai người.
Trên đường trở về, Frank trầm ngâm nhìn nhìn Daniel, “Cậu đã nói gì với Jonathan khiến cậu ta đột nhiên lại đồng ý vậy?”
“Làm gì có chuyện đột nhiên đồng ý chứ, tôi phải dùng hết bản lĩnh mới khiến cậu ta đồng ý đấy chứ.”
“Daniel, cậu cứ tiếp tục bịa chuyến đi. Cậu không muốn nói thì thôi, Jonathan quả thật là một nhân tài, nếu cậu có thể lăng xê tốt, cũng xem như đã rót một dòng máu mới vào làng nghệ thuật.”
“Ha ha, tôi biết ngay mình không nhìn lầm người mà, Frank, ông quả nhiên vẫn là người nhiệt tình như trước. Thật ra, nói cho ông biết cũng không sao, tôi chỉ bỏ vào đó chút gia vị vừa miệng cậu ta mà thôi.”
Trước khi đến thành phố Sydney, Kim n Hi đã từng điều tra về Jonathan, mới phát hiện thì ra cậu ta còn một cố em gái, nhưng lúc còn rất nhỏ đã bị cha cậu ta - một kẻ ham mê cờ bạc bán đi. Về sau người cha đó cũng bị dân đòi nợ đánh chết, cậu ta trở thành cô nhi. Mấy năm nay, cậu ta vẫn tìm tung tích em gái khắp nơi, vì điều kiện kinh tế có hạn nên vẫn chưa tìm được. Vì vậy, Daniel đã hứa giúp cậu ta tìm được em gái.
“Daniel, cậu không làm kinh doanh thật đáng tiếc.” Frank cảm thán.
Daniel chỉ mỉm cười, lúc rời khỏi, Daniel nhìn Frank nghiêm túc nói: “Frank, có một số người khi đã đến lúc nên bỏ thì phải bỏ, không thể để cô ta làm ảnh hưởng đến danh tiếng của ông.”
Đôi mắt Frank lóe lên, “Cảm ơn Daniel.”
Mọi chuyện đã giải quyết xong, kịch cũng xem hết, Daniel ngay lập tức liền về nước.
Ngày 28 tháng 11, Phó Hoành Dật phải về quân khu, mà ngày đó lại là ngày sinh nhật của anh. Vì đến sinh nhật
mà anh không ở nhà, cho nên sau khi Thẩm Thanh Lan và Phó lão gia bàn bạc thì quyết định tổ chức sinh nhật sớm cho anh.
Mới sáng sớm, Thẩm Thanh Lan đã thức dậy, không ngờ cô lại không thấy buồn ngủ, lúc cô tỉnh Phó Hoành Dệt cũng vừa tỉnh, “Muốn đi vệ sinh?”
Từ khi mang thai, cô rất hay đi vệ sinh, có khi ban đêm phải đi những mấy lần. Mỗi lần cô vừa dậy thì anh cũng dậy theo, chờ đến khi cô ngủ, anh mới ngủ tiếp.
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, cười, “Anh ngủ tiếp đi, hôm nay em không ngủ được nên dậy trước.”
Cô đã thức, tất nhiên Phó Hoành Dật không thể ngủ tiếp, anh cũng dậy theo, “Hôm nay, anh ngồi đây chờ em, em sẽ nấu bữa sáng.” Thẩm Thanh Lan để anh ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, vừa cười vừa nói.
Phó Hoành Dệt nhíu mày, “Làm gì mà bí mật thế?”
“Chút nữa anh sẽ biết, em vào nhà bếp nấu ăn trước, anh không được vào giúp, cũng không được nhìn.”
“Được.” Phó Hoành Dật đồng ý, mở ti vi lên xem bản tin buổi sáng.
Lúc Thẩm Thanh Lan vào phòng bếp thì dì Triệu đã chờ cô ở đó, cô vén tay áo lên, “Di Triệu, chúng ta bắt đầu thôi, bây giờ cháu nên làm gì trước?”
“Nhào bột, để dì dạy cháu. Đầu tiên, cháu đổ bột mì vào chậu...” Di Triệu từ tốn nói.
Hôm nay, Thẩm Thanh Lan định nấu một bát mì trường thọ cho Phó Hoành Dật. Lần trước sinh nhật cô, anh đã cho cô ăn rồi, lần này đến lượt cổ nấu cho anh. Dựa theo lời dì Triệu chỉ, cô bắt đầu nhào bột mì.
Phó Hoành Dật kiên nhẫn ngồi chờ, mất gần một giờ, Thẩm Thanh Lan mới bưng một tô mì đi ra và gọi anh, “Phó Hoành Dật, ăn sáng thôi.”
Phó Hoành Dật đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn nhìn thức ăn trong bát, “Em nấu?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Ừm, lần này em lại không được cùng anh đón sinh nhật anh rồi, cho nên nấu cho anh bát mì, xem như chúc mừng sinh nhật anh trước. Chờ sang năm, gia đình ba người chúng ta có thể mừng sinh nhật cùng nhau rồi.”
Trong mắt Phó Hoành Dật tràn đầy tình cảm dịu dàng, anh cúi đầu hôn lên trán Thẩm Thanh Lan, “Cảm ơn vỢ, năm nay em đã tặng anh món quà sinh nhật ý nghĩa nhất rồi.”
Thẩm Thanh Lan cười, “Mau ăn đi, mì bị trường sẽ không ngon.”
Phó Hoành Dật ngồi xuống, Thẩm Thanh Lan ngồi bên cạnh anh, trước mặt cô đặt một bát cháo, khi nãy dì Triệu vừa nấu cháo vừa dạy cô nấu mì.
Quả thật giống như lời Thẩm Thanh Lan nói, trồng bề ngoài không đẹp mắt lắm, trong bát mì sợi lớn sợi nhỏ đều có, hoàn toàn không thể so sánh với bát mì do Phó Hoành Dật nấu.
Nhưng trong mắt Phó Hoành Dật, đây chính là bát mì ngon nhất thế giới, anh cầm đũa nếm thử, Thẩm Thanh Lan nhìn anh chăm chú, trong mắt còn mang theo vẻ mong đợi, “Thế nào, không khó ăn chứ?”
Phó Hoành Dật lắc đầu, “Không, ngon lắm.” Mặc dù bề ngoài không ổn lắm, nhưng mùi vị thì tạm được.
Thẩm Thanh Lan thở phào một hơi, chỉ cần không khó ăn là được, đây chính là bát thứ ba cô làm rồi đó, hai bát trước nếu không phải quá mặn thì độ dày của sợi mì không đồng đều, chỗ dày quá thì nấu chưa chín, chỗ mỏng thì bị nát. Bát này là được hoàn thành dưới sự hướng dẫn tỉ mỉ của dì Triệu.
Phía trên còn có một quả trứng chần nước sôi, Phó Hoành Dật ăn hết cả bát mì, thậm chí còn uống hết nước mì. Thấy anh nể mặt như thế, Thẩm Thanh Lan rất vui, khẩu vị cũng ngon hơn nhiều, sau khi ăn hết một bát cháo còn ăn thêm một quả trứng.
Lúc Phó lão gia xuống lầu, đôi vợ chồng trẻ đã ăn sáng xong.
Phó Hoành Dật đang chuẩn bị dẫn Thẩm Thanh Lan ra ngoài. Hai ngày trước, anh đã giúp cố đăng ký lớp yoga cho phụ nữ có thai, hôm nay là ngày đầu tiên lên lớp.
“Buổi trưa nhớ về sớm một chút, người trong nhà chờ hai cháu về ăn cơm.” Phó lão gia nói. Bởi vì hôm nay muốn tổ chức sinh nhật sớm cho Phó Hoành Dật, cho nên hai nhà Thẩm, Phó đã hẹn nhau ăn cơm.
Lớp học yoga cách Đại Viện không xa lắm, chỉ mất khoảng nửa tiếng đi bộ. Nhưng bây giờ trời đã trở lạnh, Phó Hoành Dật không muốn cô bị cảm lạnh, nên liên lái xe chở cổ đi.
Hôm nay, lớp học bắt đầu vào buổi sáng, nên không có nhiều người đến lớp, nhưng lúc Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đi vào vẫn hấp dẫn sự chú ý của mọi người ở đây. Ai bảo vẻ ngoài của hai người đều nổi bật như vậy.
Có người nhận ra Thẩm Thanh Lan, cũng đoán được người đàn ông bên cạnh cô là ai.
Thẩm Thanh Lan ngồi xuống vị trí của mình, sau khi giáo viên nói chuyện với cô xong, rồi quay sang nói với Phó Hoành Dật, “Xin mời các ông bố chờ ở bên ngoài.”
Phó Hoành Dật nhìn xung quanh, quả thật ở đây chỉ có mỗi mình anh là đàn ông, tất cả ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía anh. Anh gật đầu với Thẩm Thanh Lan, rồi đi ra ngoài ghế dài ngồi chờ cô.
Bởi vì Thẩm Thanh Lan tập luyện thường xuyên nên người cô rất dẻo dai, lúc tập mấy động tác yoga cũng dễ dàng. Đến khi lớp học kết thúc, Phó Hoành Dật đón cô, mấy phụ nữ khác đều đổ khá nhiều mồ hôi, chỉ có cô là nhẹ nhàng khoan khoái, giống như chưa từng luyện tập. Cô vô cùng bất đắc dĩ, rõ ràng là có tập rất nghiêm túc mà.
Kết thúc khóa yoga, còn có một lớp mà ba và mẹ đều phải tham gia, lớp học ở kế bên, cô thấy anh lấy sổ ghi chép ra thì rất ngạc nhiên, “Anh mang theo cái này lúc nào thế?”
Phó Hoành Dật mỉm cười, “Tối qua, anh để trong túi xách của em. Lúc nhỏ đi học không phải thầy cô giáo đã dạy là một trí nhớ tốt không bằng một nét chì mờ sao, trước tiên phải ghi chép lại, có gì không hiểu thì hỏi lại.”
Sau khi ngồi xuống, Thẩm Thanh Lan mới phát hiện có nhiều người cũng chuẩn bị giống như Phó Hoành Dật. Cô thấy hơi lúng túng, cô quả thật chưa từng có thói quen ghi chép lại.
Cô giáo giảng bài, Thẩm Thanh Lan ngồi nghe chăm chú, còn Phó Hoành Dật cúi đầu viết lên cuốn sổ. Hết tiết học, cố lấy sổ của anh xem, trên đó chi chít toàn là chữ, có chỗ còn có highlight, đều là những điều quan trọng mà cô giáo vừa nói.
Chữ của Phó Hoành Dật rất đẹp, mạnh mẽ rất có lực, nét chữ phóng khoáng.
“Trước kia, chắc chắn anh là một học sinh xuất sắc.” Thẩm Thanh Lan vừa nhìn chữ của Phó Hoành Dật vừa nói.
Phó Hoành Dật mỉm cười, “Bây giờ anh cũng là một người chồng tốt, về sau cũng là một người ba tốt.”
Thẩm Thanh Lan nghe vậy thì nghiêm túc gật đầu, “Ừm, anh sẽ làm được.”
Đi được nửa đường, Phó Hoành Dật dừng xe, ghé vào một tiệm hoa, lúc đi ra ôm một bó hoa tươi, đưa cho Thẩm Thanh Lan, “Cảm ơn vì đã tổ chức sinh nhật cho anh, còn vất vả làm một bát mì trường thọ cho anh nữa.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười nhận lấy, nhìn bó hoa hồng hỏi anh, “Tại sao lại mua mười một bông?”
Phó Hoành Dật mỉm cười dịu dàng, “Ý nói trọn đời trọn kiếp anh chỉ yêu mình em.”
Được rồi, anh Phó vẫn không quên làm màu với cô Thẩm.
Trong mắt Thẩm Thanh Lan tràn đầy nét cười, cô cúi đầu ngửi hương hoa thơm ngát. Khung cảnh này bị người ngồi trong chiếc xe đối diện nhìn thấy, thế giới của người đó trong phút chốc liền đóng băng.
Cách cửa kính xe, Allen nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Thẩm Thanh Lan, trong lồng ngực như bị thiêu đốt, mà đám lửa này, suýt nữa đã thiêu trụi lý trí của hắn.
“Lái xe.” Hắn lạnh lùng nói, nghe nói Thẩm Thanh Lan mang thai nên hắn cố ý từ nước ngoài bay qua đây. Nhưng vừa đến thủ đô, bởi vì nhiệt độ ở đây quá lạnh nên chân hắn càng đau nhức hơn, đau đến mức gần như quằn quại, lăn lộn dưới đất, làm gì còn sức đi tìm cô.
Hai ngày nay, chân hắn vừa đỡ đau một chút, là muốn đi nhìn Thẩm Thanh Lan ngay.
Hắn đã ngồi chờ Thẩm Thanh Lan trong một góc gần Đại Viện rất lâu, mới nhìn thấy cô và Phó Hoành Dật đi ra ngoài, liền đi theo bọn họ, rồi nhìn thấy bọn họ đi vào trung tập dạy yoga cho phụ nữ có thai. Bây giờ lại nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Thanh Lan ôm bó hoa mỉm cười hạnh phúc, hận không thể chạy đến đó giết chết Phó Hoảnh Dật, thay mình vào vị trí đó.
Nhưng mà hiện giờ hắn không thể làm được gì cả, thậm chí muốn đứng dậy cũng là cả một vấn đề. Hắn cảm thấy mình giống như một con chuột sống trong khe cống, còn Thẩm Thanh Lan lại là mặt trời tít trên cao.