từ sau khi sinh con thì càng chiều theo cô ta tuyệt đối, ngay cả một câu nặng lời cũng chưa từng dám nói, vậy mà bây giờ lại quát cô ta!
“Tâm trạng anh không tốt thì sao lại bực bội với em, đâu phải em làm tâm trạng anh không tốt đầu. Ai làm tâm trạng anh không tốt thì anh đi mà tìm người đó ấy” Tào Thi Vũ đâu chịu nổi việc bị trút giận, lập tức cãi lại.
Anh chồng sầm mặt, nhớ lại lời chủ nhiệm Thiên đã nói với anh ta, lại nhìn vợ, nào còn là người mà anh ta yêu thương trước đây nữa, liền ngồi bật dậy, “Nếu không phải tại loại đàn bà phá hoại như cố chọc vào người không nên dây vào thì tôi có thể bị đuổi việc sao?”
Tào Thi Vũ không nghe được câu trước, chỉ chủ ý cầu sau cùng, “Cái gì, anh bị đuổi việc rồi? Anh đâu có làm sai chuyện gì, bọn họ dựa vào đầu mà đuổi việc anh?”
Tào Thi Vũ tỏ vẻ muốn đi tìm người ta để tranh luận phải trái thì thấy chồng càng nổi giận không biết trút vào đầu, “Bây giờ cô đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, trông thấy cô là tôi lại ngứa tay”
“Anh nói vậy là có ý gì, anh bị đuổi việc, em bất bình thay anh là sai sao?”
“Vậy được, tôi hỏi cô, tối hôm trước rốt cuộc cô ra ngoài làm gì?”
“Em có thể làm gì chứ, đi dự tiệc thường niên của công ty bạn thôi, anh nghĩ em ra ngoài làm gì, cắm sừng anh à?” Tào Thi Vũ cũng tức giận, cô ta không chịu được bị người ta nghi ngờ.
Anh chồng chỉ thẳng mặt cô ta, “Cổ suy nghĩ thật kỹ cho tôi, rốt cuộc cổ đã làm chuyện tốt đẹp gì mà hôm nay tôi vừa tới chỗ làm đã bị chủ nhiệm gọi lên văn phòng, ném một chồng hóa đơn thanh toán vào mặt tôi rồi bảo tôi xéo đi, còn nói vợ tôi đã đắc tội với người không nên đắc tội, nên công ty không thể giữ lại tôi”
Những hóa đơn kia đều là những hóa đơn ăn nhậu chơi bời thường ngày đem đến để công ty thanh toán, ai cũng làm vậy, vốn dĩ cũng sẽ không có vấn đề gì lớn, mắt nhắm mắt mở cho qua là được, nhưng cấp trên muốn kiếm chuyện, đây chính là cái cớ tốt nhất.
Bình thường chồng cô ta làm việc rất nghiêm túc, lại có trách nhiệm, khuyết điểm duy nhất đó là thanh toán hóa đơn hơi nhiều. Lần này chủ nhiệm đã nắm lấy điểm này để đuổi anh ta đi, phút chót còn nói nguyên nhân cho anh ta biết.
Tào Thi Vũ sững người, định nói rằng chuyện chẳng liên quan gì đến mình, nhưng bất chợt nhớ lại chuyện hôm qua đến tìm Trần Tố. Trong lòng đã mơ hồ hiểu ra nguyên nhân, lúng túng nhìn chồng, “Làm sao em biết Thẩm... lại hẹp hòi vậy chứ?”
Nghe xong câu này, anh chồng liền hiểu, đúng là người đàn bà này đã gây ra chuyện tốt đẹp gì rồi, “Rốt cuộc cô đã làm gì?”
Tào Thi Vũ rụt cổ lại, nào dám nói, nếu nói ra thì chồng sẽ liên hệ đến mình, đây không phải tự đào hố chôn mình sao? Trong lòng cũng đang hối hận rằng tại sao ngày đó lại đề ra nước cờ ấy cho Trần Tổ chứ.
Tào Thi Vũ không nói gì, mẹ chồng đột nhiên mở cửa phòng ngủ ra, cẩm dép lê lao vào đánh Tào Thi Vũ tới tấp, vừa đánh vừa mắng: “Cô đúng là sao chổi, tôi đã sớm nhìn ra cô không phải thứ tốt lành gì rồi, ngày thường hết ăn lại nằm thì thôi đi, bây giờ lại còn hại chồng mình mất việc. Cô muốn cả nhà chúng tôi hít không khí đúng không?!”
Tào Thi Vũ bị đánh bàn khóc nức nở, gọi chồng đến giúp. Anh chồng bước lên định can mẹ mình, ai ngờ sức mẹ lại rất khỏe, liền đẩy cả con mình ra, “Con cút ngay cho mẹ, hôm nay mẹ phải dạy dỗ con đàn bà không biết liêm sỉ này cho đàng hoàng”
“Ai không biết liêm sỉ, bà già, bà mắng ai đấy?” Tào Thi Vũ cãi lại.
Sắc mặt mẹ chồng càng khó coi hơn, “Mắng cố đấy, không đúng sao? Cô chính là đồ vô liêm sỉ, con trai tôi đi làm nên không biết, nhưng tôi thì thấy rất nhiều lần, cổ năm lần bảy lượt liếc mắt đưa tình với một thằng trong tiểu khu này. Trước mặt tôi còn không biết kiềm chế lại, coi tôi là người mù à?”
“Bà già, bà đừng có nói bậy!” Tào Thi Vũ gần giọng cãi, phản ứng khác thường của cô ta trong mắt anh chồng liền trở thành chột dạ, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi.
“Tôi nói bậy? Có muốn tôi tìm thằng đó tới đối chất không?”
Tào Thi Vũ luống cuống nhìn chồng, “Anh đừng nghe mẹ anh nói bậy, em không có, lúc gặp phải em chỉ chào hỏi người đó một hai câu thôi, em không có quan hệ gì với anh ta cả, em cũng không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với anh.”
Anh chồng nghiêm mặt, “Nếu không có thì cô chột dạ làm gì, cô giải thích cái gì?
Tào Thi Vũ cứng mặt, “Chẳng phải là sợ anh hiểu lầm sao?”
Ánh mắt anh chồng lạnh lẽo, “Nếu cô không làm thì sao phải sợ tôi hiểu lầm?”
“Con đừng nhiều lời với nó nữa, con đàn bàn này là một kẻ không an phận, cho dù cô ta không vượt quá giới hạn về thể xác, nhưng trong suy nghĩ thì sao. Bây giờ còn hại con mất việc, công việc an nhàn này là ba mẹ phải tốn bao nhiêu công sức mới xin được cho con, thế mà bây giờ nói mất là mất”
Anh chồng nghĩ về công việc của mình cũng đau lòng, thấy mẹ mình lại định cầm dép lê đánh Tào Thi Vũ thì bèn quay người đi thẳng vào phòng ngủ, thậm chí còn không quên đóng cửa phòng lại.
Tào Thi Vũ trợn trừng mắt, đang lúc ngây người thì bị mẹ chồng túm tóc đánh tơi bời.
Tào Thi Vũ vừa chống cự vừa mắng, mắng chồng, mắng cả mẹ chồng, căng mắng thì mẹ chồng càng đánh nặng tay hơn.
Đến khi mẹ chồng dùng tay thì đã có thể dùng từ vô cùng thể thảm để hình dung cô ta.
Anh chồng vẫn ngồi ở số pha trong phòng khách, lặng lẽ lắng nghe động tĩnh trong phòng ngủ. Không phải ý chí anh ta sắt đá không nghĩ đến tình cảm vợ chồng. Tào Thi Vũ hại anh ta mất việc, anh ta có thể nhịn, bình thường không tôn trọng mẹ anh ta, anh ta cũng có thể chịu đựng được, không thích đi làm cũng không sao, tất cả những thứ này anh ta đều có thể chịu được. Duy nhất không thể nhịn được là chuyện dám cắm sừng anh ta, dù là trong suy nghĩ cũng không được.
Anh ta tin cho dù mẹ mình có bất mãn với Tào Thi Vũ cỡ nào cũng sẽ không lấy chuyện như vậy ra nói lung tung, nếu đã nói thì chắc chắn là có chuyện này.
Tào Thi Vũ nằm dưới đất, quần áo bị mẹ chồng kéo xốc xếch, dưới đất còn có mấy nhúm tóc, đừng thấy mẹ chồng lớn tuổi nhưng sức lực quả thật không yếu, hoàn toàn áp chế cô ta.
“Đồ sao chổi nhà cô, tôi phải bảo con trai tôi ly hôn với cô” Mẹ chồng bò dậy trừng mắt nhìn Tào Thi Vũ, nói rồi liền ra khỏi phòng ngủ, nói với con trai đang ngồi trên ghế sô pha, “Loại đàn bà như thế mà con còn tưởng là báu vật, bây giờ thấy đau chưa, đàn bà chỉ có cái mặt đẹp thôi có xài được không? Một tí đầu óc cũng không có, trước đây bảo con ly hôn thì con không muốn. Bây giờ mẹ hỏi con một cầu, con có ly hôn hay không, nếu con ly hôn thì căn nhà này sẽ là của con, còn nếu con muốn sống cùng con đàn bà đó thì mẹ sẽ lấy lại căn nhà này. Sau này tiền bán nhà mẹ sẽ quyên góp hết mà không cho con một đồng nào. Ly hôn hay không, con nói một câu thôi.”
Sắc mặt anh chống biến đổi vô chừng, cuối cùng vẫn gật đầu, “Con ly hôn.”
Mẹ chồng hài lòng, “Nếu ly hôn thì mau làm ngay đi”
Anh chồng đi vào phòng ngủ, nhìn Tào Thi Vũ đang giả chết nằm dưới đất.
Tào Thi Vũ lặng lẽ nhìn anh ta, “Anh có còn là đàn ông không, thấy vợ mình bị đánh, đã không giúp thì thôi lại còn đóng cửa lại để mặc cho người ta đánh tôi?”
“Đứng dậy, chúng ta ly hôn!” Anh chồng nói.
Tào Thi Vũ biến sắc, “Anh nói cái gì, anh muốn ly hôn với tôi? Anh điên rồi à?”
“Tôi kết hôn với cô mới điểm đó, tôi đối với cô không tốt sao? Sao cô lại cắm sừng tối?” Anh chồng lạnh giọng chất vấn.
“Nói chuyện với người khác mấy cậu cũng gọi là cắm sừng sao, anh dám nói bình thường anh không nói chuyện với những người phụ nữ khác không?” Ánh mắt Tào Thi Vũ hiện vẻ chột dạ. Sống cùng với một người đàn ông lâu ngày, chạm mặt nhau cả ngày, cho dù người đó có tốt đến mấy cũng thấy chán.
“Tào Thi Vũ, cô đừng có lươn lẹo, nếu chỉ nói mấy câu thì sao mẹ tôi lại nói vậy?”
“Anh chỉ nghe lời nói từ một phía của mẹ anh mà không định nghe em giải thích thật sao? Em và anh là vợ chồng nhiều năm như thế, chẳng lẽ anh còn không rõ tình cảm của em dành cho anh ư?” Tào Thi Vũ thầm hận trong lòng, bà già đáng chết này. Thấy chồng thực sự muốn ly hôn với mình, cô ta vội vàng bò dậy, kéo tay áo chồng. Cô ta nói rất tình cảm, nhưng những điều này lại không làm rung động trái tim anh chống được nữa.
“Ly hôn đi, bây giờ lập tức đến cục dân chính” Anh chồng vứt cho cô ta một cấu.
Tào Thi Vũ kéo tay chồng, dịu giọng nói tránh nặng tìm nhẹ, “Ông xã à, em sai rồi, em biết em không nên đắc tội với người đó. Bây giờ em sẽ đến xin lỗi người ta để người ta tha cho anh, được không? Em cam đoan về sau sẽ không phạm sai thế này nữa.”
Nhưng chồng cô ta lại không dễ gạt như vậy, “Tào Thi Vũ, tôi giận vì bị mất việc, nhưng tôi có thể nhịn được. Tuy nhiên, chuyện tôi không thể nhịn được chính là chuyện cô cắm sừng tối. Cô hẳn phải biết chứ, đừng nói với tôi đây không phải cắm sừng, vượt quá giới hạn trong suy nghĩ cũng là vượt quá giới hạn”
Tào Thi Vũ thấy chồng quyết tâm muốn ly hôn thì thay đổi sắc mặt, cũng không giả bộ dịu dàng nữa, “Ly hôn đúng không? Được, vậy nhà thuộc về tôi, con thuộc về anh, tiền tiết kiệm thì mỗi người một nửa”
Cô ta đột nhiên trở mặt khiến anh chồng hơi ngẩn ra, vốn tưởng rằng có đánh chết Tào Thi Vũ cũng không ly hôn, nhưng bây giờ lại thay đổi nhanh như thế, chẳng lẽ đây mới là bộ mặt thật của người chung chăn gối với anh ta nhiều năm? Trái tim anh chồng bỗng nhiên lạnh đi.
“Muốn chia nhà ư, cô nằm mơ đi, nhà này là nhà của tôi chứ không phải của con trai tôi!” Mẹ chồng nghe được Tào Thi Vũ nói thế thì bèn đi vào. Bà cầm cái chổi lông gà trong tay, Tào Thi Vũ vốn đang định nói tiếp, nhưng nhìn thấy cái chổi lông gà thì lập tức ngậm miệng.
Bị chổi lông gà đánh còn đau hơn dép nhiều. “Ly hôn thì cô chỉ có thể ra đi tay trắng, cháu trai cũng là của nhà tôi, cô không được mang nó đi” Mẹ chồng buông lời.
Tào Thi Vũ trừng mắt, “Các người tính toán hay ghê. Trên đời này nào có chuyện dễ dàng như thế, hoặc là con trai thuộc về tôi, hoặc là nhà và tiền thuộc về tôi.”
Ba người cãi cọ trong phòng, cuối cùng Tào Thi Vũ và chồng vẫn đến cục dân chính, tiền tiết kiệm giao cho Tào Thi Vũ, nhà và con trai thuộc về anh chồng. Cô ta định lấy nhà, nhưng nhà lại đứng tên trên danh nghĩa của mẹ chồng.
Cô ta hoàn toàn chẳng làm được gì.