Sắc mặt Lưu Tuệ lúc này đã trở nên khó coi, đến giờ cô ta vẫn chưa biết Phương Đồng lại là thiên kim nhà Thị trưởng.
“Không ngờ đúng không? Ngay cả người đứng bên cạnh thím cũng không biết nữa là thím. Thím nhớ để ý Đinh Minh Huy nhà thím cho kỹ vào, đừng để anh ta đến đây bám lấy Phương Đồng nữa. Dù sao thì cả ngày cứ trông thấy một con ruồi vo ve bên cạnh mình, còn tỏ vẻ si tình thì buồn nôn lắm đấy.” Vu Hiểu Huyên đáp.
Sắc mặt Lưu Tuệ tái xanh, lạnh lùng nhìn Định Minh Huy, rồi xoay lưng bỏ đi, còn anh ta vẫn đứng im tại chỗ.
Vu Hiểu Huyền lên tiếng: “Đinh Minh Huy, sao anh còn chưa đi, kim chủ của anh đi rồi kìa.”
Đinh Minh Huy lườm Vu Hiểu Huyền, cô lại trừng mắt đáp trả. Muốn so ai mắt to hơn đúng không, ai sợ anh chứ!
Phương Đồng kéo Vu Hiểu Huyên, “Đinh Minh Huy, anh đi đi, tôi và anh không có gì để nói. Tôi đã nói rồi, sau này gặp mặt thì chúng ta coi như không quen biết.”
“Đinh Minh Huy!” Lưu Tuệ kêu lên, đồng nghiệp xung quanh quen biết hai người đều tò mò nhìn qua, anh ta xấu hổ nhìn Phương Đông thật lâu rồi xoay người đi tìm Lưu Tuệ.
Chờ Đinh Minh Huy đi rồi, Vu Hiểu Huyên xì một tiếng khinh miệt, “Loại người gì thế không biết, cứ tự cho là mình đúng, cảm thấy mình tốt đẹp lắm không bằng. Sao không về nhà soi gương đi, còn không tự nhìn lại xem tính tình của mình thế nào!”
Thẩm Thanh Lan cầm một ly nước trái cây từ người phục vụ nhét vào tay Vu Hiểu Huyền, “Nếu đã biết người ta là tên cặn bã thì cậu còn tức giận làm gì.”
“Tớ tức giận lúc nào chứ? Tớ chỉ không muốn thấy dáng vẻ tự cho là đúng của bọn họ thôi. Rõ ràng là do hắn ta phản bội trước, bây giờ lại làm như là Phương Đồng bám lấy bọn họ không buông.”
Trái lại, Phương Đồng vẫn rất bình tĩnh, “Không cần so đo với họ, ai cũng có thời tuổi trẻ nông nổi, không hiểu chuyện gặp phải mấy tên rác rưởi. Có thời gian để tức tên cặn bã này, chi bằng cậu hãy nghĩ xem nên chuẩn bị quà tân hôn gì cho tớ.”
Nói đến vấn đề này, Vu Hiểu Huyên bỗng nhiên cười xấu xa, cười đến mức cả người Phương Đồng run rẩy, “Cậu cười gì đó?”
Vu Hiểu Huyền vẫn cười híp cả mắt, “Đương nhiên là nghĩ đến quà tân hôn của cậu rồi, bảo đảm cậu sẽ... thích.”
Trực giác Phương Đồng đang reo lên tiếng chuông cảnh báo đây sẽ không phải là đồ gì hay ho, “Cậu định tặng cái gi?”
Vu Hiểu Huyền lắc đầu, “Đã nói là quà tân hôn, đương nhiên đến lúc đó mới cho cậu biết được. Cho dù bây giờ cậu ép hỏi cỡ nào thì tớ cũng không nói. Nếu không sẽ mất vui.”
Thẩm Thanh Lan thấy dáng vẻ đó của Vu Hiểu Huyền, chợt nhớ lại món quà mà cô nàng từng tặng mình, ngay lập tức liền hiểu, ánh mắt nhìn Phương Đồng đầy ý cười.
“Đồng Đồng.” Lý Bác Minh đi tới, chào hỏi Vu Hiểu Huyền và Thẩm Thanh Lan trước rồi mới nói, “Vừa rồi gặp mấy người bạn, bọn họ muốn làm quen với em, em có tiện qua đó với anh không?”
Phương Đông còn chưa nói gì, Vu Hiểu Huyên đã vẫy tay, “Đi đi, anh cứ dẫn cậu ấy đi đi.”
Phương Đông nhìn Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, vậy tớ đi trước.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, Vu Hiểu Huyên nhìn bóng lưng của hai người, “Thanh Lan, thật ra nhìn Phương Đồng và Lý Bác Minh đứng cạnh nhau rất xứng đôi đúng không?”
Thẩm Thanh Lan cũng nghĩ vậy.
“Bây giờ cậu sắp làm mẹ, Phương Đông thì sắp kết hôn, thấy hai người đều tìm được hạnh phúc, tớ rất vui.” Vu Hiểu Huyền thoải mái nói.
Thẩm Thanh Lan nhìn cô, “Chúng ta đều hạnh phúc, cậu cũng hạnh phúc.”
Vu Hiểu Huyền bỗng nhiên bật cười, “Ừm, tớ đã nghiêm túc nói chuyện với Hàn Dịch rồi, muộn nhất là năm sau, tớ sẽ lấy anh ấy... Thanh Lan, tớ muốn một mái nhà.”
Thẩm Thanh Lan vỗ vai cô, “Hiểu Huyên...”
Vu Hiểu Huyên sụt sùi, “Thanh Lan, tớ không sao, tớ chỉ nói vậy thôi. Tớ là Vu Hiểu Huyên lạc quan mà, là con gián đánh mãi không chết, tớ không yếu đuối vậy đâu.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Năm nay cậu ăn Tết cùng Hàn Dịch hả?”
Vu Hiểu Huyên gật đầu, “Anh ấy nói muốn đón Tết cùng tớ, có thể chúng tớ sẽ ra ngoài chơi mấy ngày. Năm sau tới phải theo đoàn quay phim. Không chừng sau đám cưới của Phương Đông, tớ sẽ rời khỏi thủ đô mấy tháng. Nhưng cậu yên tâm, trước ngày cậu sinh, nhất định tớ sẽ về, tớ phải gặp con nuôi của tớ.“.
Vừa nói, Vu Hiểu Huyên vừa nhìn bụng của Thẩm Thanh Lan, cười vui vẻ, “Tớ muốn fan của cậu hâm mộ tới muốn chết. Bọn họ muốn nhìn mà không được, thế mà tớ còn được ôm nữa chứ.”
Đối với thú vui khác thường của Vụ Hiểu Huyên, Thẩm Thanh Lan chỉ biết im lặng.
Một chỗ khác, Thẩm Quân Dục đang chào hỏi đối tác làm ăn thì Trần Tố đi tới. Hôm nay, cô ta mặc lễ phục màu đen, lộ ra bờ vai tuyết trắng, trông rất có tri thức, lại không mất đi vẻ quyến rũ.
Là bạn bè hợp tác với tập đoàn quân Lan, Trần Tố đến tham dự bữa tiệc cũng không có gì lạ, “Quân Dục.”
Thẩm Quân Dục mỉm cười nhã nhặn, nâng ly chạm nhẹ vào ly của Trần Tố, cô ta nhìn xung quanh, không thấy Ôn Hệ Dao đầu bèn hỏi, “Sao không thấy vợ chưa cưới của anh ở đây?”
“Cô ấy đi rửa tay rồi.”
“Nghe nói ba tháng nữa anh sẽ kết hôn, em không ngờ lại nhanh như vậy.”
“Tuổi tôi không còn nhỏ nữa rồi, trong nhà thúc giục cho nên hôn lễ được cử hành sớm.”
Trần Tố không biết nên nói gì với Thẩm Quân Dục, từ lần gặp mặt trước, anh luôn cố gắng lảng tránh cô ta. Cổ ta đã đến tập đoàn quân Lan rất nhiều lần, cho dù lấy cớ là việc công hay tư, thì Thẩm Quân Dục vẫn không muốn tiếp xúc với mình, cảm giác này khiến cô ta rất bất lực.
“Quân Dục.” Giọng Ôn Hồ Dao từ phía sau truyền đến, cổ khoác tay Thẩm Quân Dục, “Cố Trần cũng tới à, thật trùng hợp.”
Trần Tố mỉm cười, “Giám đốc Ôn.”
“Cô Trần đến đây một mình à? Sao không dẫn bạn trai theo?” Ôn Hệ Dao tò mò hỏi.
Nụ cười trên mặt Trần Tố liền cứng ngắc, “Hôm nay trợ lý có việc không đến được, nên tôi đành đến đây một mình.”
Ôn Hề Dao mỉm cười, “Cô Trần, cô đừng trách tôi nhiều chuyện, tối quen biết rất nhiều thanh niên vừa giỏi vừa tuấn tú, nếu như cô Trần có ý, tôi có thể giới thiệu cho cô làm quen mấy người.”
Trần Tố cười gượng, “Không cần, cảm ơn ý tốt của cô Ôn, tạm thời tôi chưa có dự định đó. Bây giờ tôi chủ yếu tập trung vào sự nghiệp.”
“Công ty của cô ắt hẳn là may mắn mới có được nhân viên như cô Trần đây. Nhưng cô Trần này, tuổi xuân của con gái chúng ta chỉ có mấy năm ngắn ngủi nên hãy cố gắng nắm chặt. Cô nhìn cô em chồng tương lai của tôi kìa, em ấy kết hôn sớm, con cũng sắp chào đời rồi, gia đình hạnh phúc, được chồng yêu thương, coi như cuộc đời cũng viên mãn.”
“Mỗi người đều theo đuổi những thứ khác nhau, tôi không muốn chỉ ở nhà làm bà chủ gia đình, con gái vẫn nên tự lập một chút mới có thể ở bên cạnh người đàn ông của mình lâu dài được.” Lời này còn có ẩn ý khác.
Ôn Hề Dao cười tủm tỉm, “Cô Trần đúng là nữ cường nhân điển hình, nhưng mà tôi thì chắc là không làm được rồi. Sau khi kết hôn, Quân Dục hy vọng tôi có thể làm người phụ nữ của gia đình, tôi cũng cảm thấy rất cũng đáng để suy nghĩ.”
Nụ cười của Trần Tổ trở nên cứng ngắc, nhìn Thẩm Quân Dục nói: “Biết anh nhiều năm như vậy, thật sự là bây giờ mới biết anh thích kiểu người như vậy. Tôi còn tưởng cô Ôn là người coi trọng sự nghiệp chứ.”
Thẩm Quân Dục ôm eo Ôn Hề Dao, “Cô đừng thấy vẻ ngoài của Hề Dao là nữ cường nhân mà cho rằng cô ấy là người như vậy, thật ra cô ấy chính là cô gái nhỏ, phụ nữ như vậy rất thích hợp để lấy làm vợ.”
Trên mặt Ôn Hệ Dao vẫn duy trì nụ cười dịu dàng.
Trần Tố giật giật khóe miệng, “Vậy thì tốt, hai người rất hợp nhau. Quân Dục, em vừa thấy người quen, em qua đó chào hỏi trước.”
Chờ Trần Tố đi rồi, Thẩm Quân Dục như cười như không nhìn Ôn Hề Dao, “Sao anh không nhớ mình đã nói sau khi kết hôn, hy vọng em trở thành bà chủ gia đình nhỉ?”
Ôn Hệ Dao cười dịu dàng, “Vừa nói đó, chẳng lẽ anh không thừa nhận?” Dứt lời, đôi mắt nheo lại tỏ vẻ, Nếu anh dám nói không thì xem em có để yên cho anh không.
Thẩm Quân Dục cười cưng chiều, nhéo cái mũi của cô, “Ừ. Là anh nói, lần này hài lòng chưa?”
Ôn Hề Dao hừ hừ, “Đừng nhéo nữa, trang điểm xong lại bị anh nhéo hỏng rồi. Đóa hoa đào này của anh thật đáng ghét.”
“Không thích thì cắt, cần anh đưa cho em cây kéo không?” Ôn Hề Dao nhìn anh, “Không cần, chỉ cần anh không đau lòng là được.”
Thẩm Quân Dục cúi đầu hôn vào môi cô, “Anh chỉ cần em đây - đóa hoa rực rỡ nhất là đủ rồi, những đóa còn lại em muốn xử lý thế nào cũng được, anh không có ý kiến, nếu cần anh giúp gì thì cứ nói.”
“Anh chú ý chút, bây giờ đang ở chỗ nào chứ.” Ôn Hệ Dao buồn bực, đánh nhẹ vào lòng anh, cẩn thận quan sát xung quanh, thấy không ai chú ý liền thở phào một hơi.
Thẩm Quân Dục thấy dáng vẻ đó của cô thì cười khẽ, “Em là vợ chưa cưới của anh, chúng ta không phải yêu đương vụng trộm, em sợ cái gì chứ!”
Đây là sợ sao? Ôn Hề Dao lườm anh, thấy trên môi anh dính son của cô, khuôn mặt liền ứng đỏ,vươn tay lau vết son giùm anh, “Cho anh đánh lén này, nếu bị người khác nhìn thấy, sẽ chê cười anh đấy.”
Thẩm Quân Dục cười, cầm tay cô, nhìn thấy phía trên đỉnh son liền cúi đầu ngậm vào miệng.
Mặt Ôn Hệ Dao nóng rực như muốn lửa thiêu, ngơ ngác nhìn động tác của Thẩm Quần Dục, mãi mà không thể hoàn hồn. Thẩm Quân Dục thấy dáng vẻ này của cô, cười càng vui vẻ, “Ừm, hương vị không tệ.”
Ôn Hề Dao rút tay lại, không dám nhìn anh, cúi đầu giả làm đà điểu.
Cách đó không xa, Trần Tố nhìn thấy cảnh này thì cắn môi, đôi mắt tối sầm.