Cố Dương quỳ dưới đất, dập đầu với ông, “Chúc ông ngoại phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn.
Năm nào cũng có ngày này, tuổi nào cũng như hôm nay.”
Phó lão gia cười vui vẻ, liên tục nói được, Cố Dương lại tiếp tục chúc thêm mấy câu mấy, lời nói tốt đẹp cứ bay ra ngoài như không đòi tiền, khiến phó lão gia tươi cười rạng rỡ.
Thẩm Thanh Lan đưa con trai cho Sở Vân Dung, sau đó cùng Phó Hoành Dật đến chúc thọ Phó lão gia.
Cô tặng ông một nghiên mực mà cô đã có được trong buổi đấu giá với một khoản tiền lớn.
Tất nhiên Phó lão gia rất thích, trước mặt mọi người khen ngợi cháu dâu mình không tiếc lời.
Hôm nay có rất nhiều nhân vật lớn trong giới quân đội và chính trị đến đây, những người mà thường ngày chỉ có thể thấy trên ti vi, hôm nay đều tới tham dự.
Mọi người nghe Phó lão gia khen ngợi, trước đây chỉ nghe nói ông rất hài lòng với cháu dâu của mình.
Lần này xem ra quả nhiên thật vậy.
Tất nhiên là Thẩm Thanh Lan lại không biết Phó lão gia đang lót đường cho mình và Phó Hoành Dật.
Sau này Phó Hoành Dật sẽ đến quân khu thủ đô, không còn như trước nữa, chắc chắn sẽ thường xuyên qua lại với những người này nhiều hơn, tất nhiên cô cũng không thể tránh khỏi việc giao thiệp với những phu nhân ở thủ đô.
Hiện giờ để những người này thấy Phó lão gia rất coi trọng cô, sẽ giúp địa vị của cô tăng cao trong các buổi gặp gỡ sau này.
Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật quỳ lạy chúc thọ xong thì đến phiên mấy con cháu họ hàng khác của nhà họ Phó mừng thọ ông.
Cô vừa lùi sang một bên thì có mấy phu nhân đến bắt chuyện với cô.
Chẳng biết mọi người có bàn trước hay không mà ai cũng tập trung vào An An, khen ngợi An An lên tận trời cao.
May mà Thẩm Thanh Lan luôn bình tĩnh nên lúc này chỉ hơi đỏ mặt.
“Chỉ là đứa bé mới mấy tháng mà các bà cũng có thể nhìn ra được nhiều điều thế à? Khoa trương quá rồi đó.”
Một vị phu nhân lơ đễnh nói.
Giọng điệu không giống ai luôn khiến mọi người chú ý tới, Thẩm Thanh Lan nhìn về phía đó thì thấy một người phụ nữ ăn mặc vô cùng sang trọng, trong khoảng bốn mươi mấy tuổi.
Nhưng cô lại chẳng có chút ấn tượng gì về người này cả.
“Vừa nhìn đã biết đứa bé này thông minh rồi.
Bà xem ánh mắt của thằng bé kìa.”
Một vị phu nhân khác tinh ý nói, kéo tay bạn mình.
Người vừa nói là một phu nhân nhà kinh doanh bất động sản, ăn nói cực kỳ không khôn khéo.
Bà ta chính là bà nội của bé gái bị mẹ mắng khi nãy.
Cháu gái của mình vì chuyện liên quan đến Thẩm Thanh Lan mà bị con dâu trách mắng trước mặt mọi người, trong lòng bà ta có chút không vui.
Vừa rồi nhìn thấy mọi người đều vây quanh Thẩm Thanh Lan ngợi khen một đứa bé miệng còn hôi sữa như thần tiên hạ phàm nên trong lòng liền ganh ghét.
Vị phu nhân kia không thèm để ý đến lời hòa giải của bạn mình mà nói tiếp, “Tôi nói thật mà, mới có ba tháng, chỉ biết khóc với bú thì hiểu được cái gì chứ.
Sau này thế nào còn chưa biết được đầu, các bà cũng chỉ đoán mò thôi.”
Tuy Thẩm Thanh Lan cũng biết mọi người nói hơi quá, nhưng dù sao đều là mấy lời tốt đẹp, coi như chỉ nghe một chút là được.
Nhưng mấy lời châm biếm này lại khiến người khác rất khó chịu.
Thẩm Thanh Lan khẽ nhếch môi nói, “Vị phu nhân này nói phải.
Con tôi còn nhỏ, tất nhiên hiện giờ chưa nhìn ra sẽ thế nào.
Có điều, sự giáo dục của ba mẹ ảnh hưởng rất lớn đến giáo dưỡng của con cái, tôi nghĩ cho dù thế nào thì con của tôi cũng sẽ có phép lịch sự căn bản thôi.”
Vị phu nhân kia lập tức biến sắc, đây khác nào là nói bà ta không được dạy dỗ, không có lễ độ.
Bà ta mở mồm định cãi lại.
“Bà nội ơi.”
Giọng nói trong trẻo của bé gái vang lên, một thân hình bé nhỏ bỗng xuất hiện bên cạnh vị phu nhân kia, kéo tay gọi bà ta một tiếng.
Bà ta lập tức cười nói, “Tâm Tâm, sao cháu lại tới đây.”
Bé gái cười tủm tỉm, “Ba nói có chuyện tìm bà?”
“Ba cháu đang ở đâu?”
Bé gái chỉ về phía ba mình.
“Đi thôi, đi thôi.
Chúng ta đi tìm ba cháu.”
Phu nhân kia liền kéo tay cháu gái bỏ đi.
Thẩm Thanh Lan vừa thấy bé gái kia thì lập tức hiểu ra vì sao mình lại bị làm khó dễ, bèn lắc đầu bật cười.
Vị phu nhân nhà kinh doanh bất động sản kia thấy thế cũng rời đi.
Thẩm Thanh Lan lại tiếp tục trò chuyện với mấy phu nhân khác, cố ý dời trọng tâm câu chuyện đi, để bọn họ không tiếp tục xoay quanh đề tài con cái nữa.
Ôn Hề Dao đến tìm Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, An An đói rồi.
Mẹ bảo em sang đấy một lát.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười xin lỗi máy phu nhân nọ, “Thằng bé tìm tôi, tôi sang đấy một chút.”
Khi Thẩm Thanh Lan quay về thì An An đang chơi với Hạo Hạo, không hề có chuyện đói bụng.
Cô lập tức hiểu ra, nhìn sang Ôn Hề Dao, cô ấy mỉm cười, nói nhỏ, “Sợ em nhất thời chưa thích nghi được với những trường hợp thế này.”
Thật ra khả năng thích nghi của Thẩm Thanh Lan rất tốt, nhưng trò chuyện với một đám người xa lạ hồi lâu nên cũng đã rất mệt, “Đúng là cần hít thở một chút.”
Thời gian còn lại, Thẩm Thanh Lan chỉ ở cùng con trai, ngồi bên cạnh vừa nhìn con và Hạo Hạo chơi đùa, vừa trò chuyện cùng Nhan Tịch.
Cho đến khi buổi tiệc kết thúc cô mới bế con trai đã ngủ được mấy giấc về nhà.
Nhan Tịch thì bị Doug đưa về Thành phố Nam.
Ban đầu, Thẩm Thanh Lan định bảo Doug ngày mai hãy đưa Nhan Tịch về, nhưng nghĩ lại bây giờ Nhan Tịch đã lớn, cũng có cuộc sống của mình, bản thân cô lại không có tư cách gì nhúng tay vào chuyện của cô ấy nên đành thôi.
“Doug, anh đưa em đi đâu vậy?”
Nhan Tịch tò mò nhìn ra cửa sổ xe, hỏi.
“Quay về Nam Thành.”
Nhan Tịch ngẩn người nhìn Doug, “Chúng ta không về khách sạn sao?”
Doug cười nói, “Anh đã trả phòng, bây giờ chúng ta sẽ đến thẳng Nam Thành.
Anh đã liên lạc với anh trai em, anh ấy sẽ đón chúng ta.”
“Anh ấy ở Nam Thành à?”
“Có điều, chúng ta đến Nam Thành làm gì vậy?”
Nhan Tịch cảm thấy khó hiểu, biểu cảm cũng có chút kháng cự.
“Trước đó ba em bị thương rất nặng.
Anh trai em lo em chịu đựng không nổi nên không nói cho em biết.
Bây giờ ông ấy đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, cho nên anh muốn đưa em đi thăm ông ấy.”
Nghe vậy, đầu tiên Nhân Tịch rất kinh ngạc.
sau đó chỉ lặng im.
Doug nhìn cô, “Anh biết em không muốn gặp ông ấy, nhưng dù sao ông ấy cũng là ba em.
Trước tiên chúng ta cứ đến đó thăm ông một chút, có được không?”
Nhan Tịch không phản đối cũng không nói đồng ý, nhưng cứ im lặng suốt đường đi, mãi cho đến khi thấy Nhan Thịnh Vũ.
“Tiểu Tịch, lâu rồi không gặp.
Anh rất nhớ em.”
Nhan Thịnh Vũ đã lâu không gặp em gái nên liền ôm em gái vào lòng.
Nhan Tịch ôm hông Nhan Thịnh Vũ, lặng thinh.
Nhan Thịnh Vũ nhìn Doug với vẻ nghi hoặc.
Doug không nói gì.
“Tiểu Tịch, gặp lại anh không vui sao?”
Nhan Thịnh Vũ dịu dàng nói.
Nhan Tịch ngẩng đầu lẳng lặng nhìn Nhan Thịnh Vũ, “Anh, sao anh không nói với em chuyện ông ấy bị thương?”
Nhan Thịnh Vũ sửng sốt, sau đó mới hiểu Nhan Tịch đang nói về Nhan An Bang, “Anh chỉ không muốn em lo lắng thôi.”
Nhan Tịch lại im lặng, hình như mọi người ai cũng sợ làm cô lo lắng.
Cô biết Doug, Nhan Thịnh Vũ và cả Thẩm Thanh Lan đều có chuyện giấu cô.
Mọi người làm vậy cũng chỉ muốn bảo vệ cô, có thể họ che giấu rất kỹ, thế nhưng Nhan Tịch vẫn có thể cảm nhận được.
Chẳng lẽ ở trong mắt họ, cô yếu ớt đến thế sao? Im lặng suốt đường đi, Nhan Tịch theo Nhan Thịnh Vũ đến khách sạn thì gặp một cô gái xa lạ.
“Em là Nhan Tịch phải không? Để chị tự giới thiệu trước nhé, chị là Chung Tử Văn, là bạn gái của anh trai em.”
Chung Tử Văn đã thấy hình của Nhân Tịch trong điện thoại của Nhan Thịnh Vũ nên tất nhiên biết cô.
Nhan Tịch lẳng lặng nhìn Chung Tử Văn, sau đó nhìn sang Nhan Thịnh Vũ, hiển nhiên cô chưa biết Nhan Thịnh Vũ đã có bạn gái.
Nhan Thịnh Vũ mỉm cười giải thích, “Lần trước khi trò chuyện video với em anh đã muốn nói cho em biết, nhưng anh còn chưa kịp nói em đã cúp máy.”
Nhan Tịch ồ một tiếng rồi nhìn Chung Tử Văn, “Chào chị, em là Nhan Tịch.”
Chung Tử Văn định ôm Nhan Tịch thì thấy cô lùi về sau một bước, rõ ràng không muốn tiếp xúc.
Cô hơi lúng túng, Nhan Thịnh Vũ liền hoà giải, “Đừng đứng ở đây nữa, em đã đặt phòng cho Nhan Tịch và Doug chưa?”
Chung Tử Văn cười nói, “Đã đặt rồi, là phòng bên cạnh và đối diện phòng chúng ta, chỉ còn xem Nhan Tịch và anh đây chọn phòng nào thôi.”
Hiện giờ bọn họ cũng ở khách sạn, cho nên biết Nhan Tịch sắp đến, Chung Tử Văn đã lập tức đặt phòng cho hai người họ.
Doug cầm hành lý cho Nhan Tịch, Nhan Thịnh Vũ đi cùng Chung Tử Văn ở phía trước, nhỏ giọng giải thích với cô, “Tiểu Tịch không thích tiếp xúc gần gũi với người khác.
Hai em lại lần đầu gặp mặt, em đừng để tâm nhé.”
“Ở trong mắt anh em dễ giận vậy sao? Nhan Tịch là em gái anh, sau này cũng sẽ là em gái của em mà.”
Chung Tử Văn cười nói.
Cô là một người cởi mở, vừa rồi tuy hơi lúng túng nhưng cũng không để tâm.
Hai người phía trước vừa đi vừa thì thầm to nhỏ, Nhan Tịch nhìn thấy, cô thầm nghĩ chắc là tình cảm của bọn họ rất tốt, luôn có chuyện để nói với nhau.
Ánh mắt cô lóe lên, cứ cảm thấy quan hệ của Chung Tử Văn và anh trai mình là lạ, cứ như anh trai không nên qua lại với cô ấy.
“Em sao vậy?”
Nhận thấy cô thất thần, Doug liền hỏi khẽ.
Nhan Tịch lắc đầu, “Em không sao.”
Nhan Tịch chọn gian phòng kế bên phòng Nhan Thịnh Vũ, còn Doug thì ở phòng đối diện.
Tuy rằng bọn họ đang hẹn hò nhưng tạm thời chỉ dừng lại ở giai đoạn ôm nhau.
Mặc dù Nhân Tịch rất lệ thuộc vào Doug nhưng vẫn kháng cự hành động thân mật.
Doug Biết rõ nguyên nhân, nhưng chuyện này không thể nóng vội, chỉ có thể từ từ dỡ bỏ chướng ngại trong lòng cô.
Hôm sau, khi Nhan Tịch tỉnh dậy thì ngồi lì trên giường, ngẩn người, không biết đang suy nghĩ gì.
Chung Tử Văn đến gõ phòng gọi Nhan Tịch xuống ăn sáng, phải gọi vài tiếng cô mới nghe thấy.
Ăn xong, Doug liền đưa Nhan Tịch tới bệnh viện.
Đứng trước cửa phòng bệnh, Nhan Tịch do dự không muốn vào.
Doug nói, “Vậy anh vào trước nhé.”
Nhan Tịch gật đầu.
Nhan An Bang vừa uống thuốc xong, đang nằm trên giường bệnh nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ như thế rất lâu.
Trong thời gian ông nằm viện, ngoài Chung Tử Văn ra thì Nhan Thịnh Vũ chưa đến thăm ông lần nào.
Thật ra Nhan An Bang biết lần nào Nhan Thịnh Vũ cũng đi cùng Chung Tử Văn, có điều chỉ đứng ngoài phòng bệnh không muốn đi vào.
Nghe tiếng bước chân, Nhan An Bang không quay đầu lại mà ôn hòa nói, “Tử Văn, sao hôm nay tới sớm hơn hôm qua vậy.”
“Chú Nhan.”
Doug lên tiếng.
Nhan An Bang quay đầu lại nhìn thấy Doug, ngạc nhiên, “Sao cậu lại tới đây? Không phải cậu đang cùng Nhan Tịch...”
Ông ta khựng lại, chợt hiểu ra, nét mặt mong mỏi nhìn Doug, “Nhan Tịch nó...”
Doug nhìn thoáng ra cửa phòng bệnh.
Nhan An Bang lập tức hiểu ra, tia sáng trong ánh mắt lập tức biến mất, cười nói, “Mời ngồi.”
Doug kéo ghế ngồi xuống, “Sức khỏe chú đỡ hơn chưa?”
“Đã đỡ nhiều rồi.
Lần này hai đứa trở về là...”
“Hôm qua là tiệc trăm ngày của con trai Thẩm Thanh Lan, chúng cháu trở về để thăm cô ấy.”
Nhan An Bang bùi ngùi, “Thời gian trôi qua thật nhanh, không ngờ con trai của cô ấy đã được trăm ngày rồi.
Hai đứa định ở lại đây bao lâu?”
“Chuyện này tạm thời vẫn chưa có dự định.”
“Nếu không có chuyện gì thì về bên đó sớm đi.”
Nhan An Bang nói.
Tần Nghiên vẫn ở trong bóng tối rình mò như hổ đói, bây giờ không biết ở Nam Thành còn có người của bà ta hay không.
Lúc này Nhan Tịch trở về rất nguy hiểm.
“Bà ta còn sống ngày nào thì bất kể ở đâu cũng nguy hiểm.”
Doug nói, dù ở Sydney cũng chưa chắc đã an toàn.
Tất nhiên Nhan An Bang cũng biết vậy, chần chừ một lúc rồi hỏi, “Nhan Tịch dạo này có khỏe không?”
“Cô ấy rất khỏe.
Dạo này rất hứng thú với chuyện đan khăn choàng, còn lên mạng xem rất nhiều video hướng dẫn để tự học đan khăn...”
Doug kể về cuộc sống của Nhan Tịch cho Nhan An Bang nghe.
Ông nghe rất chăm chú.
Nhan Tịch không nghe thấy đoạn đối thoại trong phòng bệnh, chỉ thấy Doug vào một lúc vẫn chưa ra nên gọi cho anh một cuộc điện thoại.
Doug nhìn Nhan An Bang một cái rồi tắt máy.
“Chúng ta nên về thôi.”
Nhan Tịch khẽ nói.
“Được.”
Chờ Nhan Tịch cúp máy rồi Doug mới nói, “Chúng cháu về trước, hôm khác cháu sẽ đưa cô ấy đến thăm chú.”
Nhan An Bang gật đầu.
Doug đang định rời đi thì ông gọi anh, “Cậu Doug này, đứa con gái này của tôi nhờ cả vào cậu.
Hy vọng cậu có thể đối xử với nó thật tốt.
Đứa bé này đã trải qua không ít đau khổ, tôi không phải là người cha tốt, tôi có lỗi với con bé.
Có lẽ cả đời này nó cũng sẽ không tha thứ cho tôi.
Tôi cũng dám mong mỏi sẽ nhận được sự tha thứ của nó, chỉ mong con bé có thể sống hạnh phúc vui vẻ cả đời.
Nếu con bé không muốn gặp tôi thì cậu cũng đừng ép nó, cứ nghe theo ý nó đi.”
Doug không quay lại mà chỉ nghiêm túc nói, “Chắc chắn cháu sẽ làm được.
Cháu sẽ cố gắng hết sức khiến cô ấy được hạnh phúc vui vẻ.
Chú là một trong số ít người thân còn lại trên đời này của cô ấy, ít nhiều gì trong lòng cô ấy vẫn quan tâm tới chú.
Chú nên giữ gìn sức khỏe của mình thật tốt.”
Nhan An Bang vui mừng cười nói, “Cảm ơn.”