Mục lục
Mật Ngọt Hôn Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người phụ nữ cười với bọn họ, hơi khom người, hình như là đang thi lễ. Thẩm Thanh Lan đáp lễ lại. Phương Đồng làm theo động tác của Thẩm Thanh Lan.

Trước chỗ ngồi của các cô bày một bộ dụng cụ pha trà. Phương Đồng chưa từng nghiên cứu về mấy thứ này nên không biết tên của chúng, chỉ cảm thấy trông rất đẹp.

Người phụ nữ không lên tiếng mà cầm lấy ấm nước trà trên bàn, bắt đầu pha trà.

Phương Đồng thấy Thẩm Thanh Lan cũng không nói gì thì liền yên lặng ngồi đó, nhìn động tác của người phụ nữ.

Động tác của bà ấy rất đẹp đẽ và thanh lịch, như nước chảy mây trôi. Lần đầu tiên Phương Đồng trông thấy một người pha trà mà cũng có tư thế đẹp như thế. Đây đúng là mẫu phụ nữ ưu nhã từ tận xương tủy. Không phải loại ưu nhã ngoài xã hội thượng lưu kia, mà như một phu nhân quý tộc thời cổ xưa, lộ vẻ cao quý và ưu nhã bẩm sinh. Vẽ ưu nhã đó khắc sâu vào trong xương cốt, thể hiện qua từng hành động và cử chỉ của bà ấy.

Một lát sau, người phụ nữ đưa một ly trà đến trước mặt Thẩm Thanh Lan. Ngón trỏ và ngón giữa tay phải của Thẩm Thanh Lan gập lại, gõ nhẹ hai cái trên bàn. Phương Đồng biết đây là đang nói cảm ơn, bèn học theo động tác của cô, cảm ơn người phụ nữ kia.

Bà ấy vẫn cười dịu dàng, ra hiệu với các cô.

Thẩm Thanh Lan nâng chén trà lên, ngửi một chút rồi mới nhấp môi, “Kỹ thuật phà trà của phu nhân càng ngày càng điêu luyện.”

Người phụ nữ kia khẽ cười, “Cháu cũng đã lâu không đến, nếu lần này không phải cô gọi điện thoại cho cháu, có phải cháu cũng không định đến tìm cô không?”

Thẩm Thanh Lan hơi nhếch môi. Phương Đồng ngạc nhiên nhận ra Thẩm Thanh Lan thản nhiên nở nụ cười, không hề có vẻ lạnh nhạt, “Cháu vốn định trước năm mới đến thăm cô một chút, không ngờ cô đã gọi điện thoại cho cháu trước.”

“Cô nhớ một năm trước từng nghe cháu nói, về sau nếu không có việc gì làm thì mở một quán trà giống như vậy.”

“Không ngờ phu nhân vẫn còn nhớ.” Thẩm Thanh Lan cười, giọng điệu ôn hòa.

Người phụ nữ kia cũng cười, thấy chén của Thẩm Thanh Lan đã hết thì lại rót thêm cho cô một chén, “Nhưng chẳng hay bây giờ cháu còn có ý định vậy không?”

Thẩm Thanh Lan cảm ơn, khẽ nói, “Cháu nghĩ là mình đã biểu hiện rất rõ ràng.”

Lúc đầu Phương Đồng còn không rõ sao Thẩm Thanh Lan nói đến xem quán mà bây giờ lại biến thành uống trà hỏi thăm bạn cũ, nhưng khi nghe thấy lời của người phụ nữ kia thì đã hiểu đôi chút. Nhưng chẳng phải đã nói mở quán cà phê sao?

“Lần này là vì chồng cô muốn ra nước ngoài, cô phải đi với ông ấy, nếu không thì cô thật sự không muốn giao lại quán trà do ông nội để lại cho người khác.” Người phụ nữ kia nói bằng giọng chứa vẻ không nỡ.

Quán trà này là do ông nội bà mở ra để kinh doanh. Bà đã lớn lên ở đây, rồi tiếp nhận quán trà từ ông nội, tình cảm mấy chục năm, làm sao không sâu nặng được.

Nhưng chồng và con trai con gái bà đều muốn định cư ở nước ngoài. Bà cũng không thể ở lại đây một mình được. Dù tiếc đến mấy bà cũng chỉ có thể từ bỏ.

“Phu nhân thật sự yên tâm giao quán trà này lại cho cháu ư?” Thẩm Thanh Lan bình thản hỏi lại, giọng có vẻ đùa giỡn.

Người phụ nữ kia khẽ cười, “Giao cho cháu thì có cái gì không yên tâm chứ? Dù cô cháu mình biết nhau chưa lâu, nhưng rốt cuộc vẫn là duyên phận. Trong số những người cô quen biết, cháu là người khiến cô yên tâm nhất. Giao cho cháu, có lẽ cảm giác không nỡ của cô cũng bớt đi phần nào.”

Bà và Thẩm Thanh Lan quen biết là do ngẫu nhiên, nhưng lại mới quen đã thân. Tuy Thẩm Thanh Lan rất ít đến đây, nhưng tình cảm giữa hai người thật sự sâu đậm.

Thẩm Thanh Lan cười mỉm, nâng chén trà lên uống một hớp.

Nói xong chuyện chính, người phụ nữ kia mới nhìn Phương Đồng, “Chắc cháu là bạn của Thanh Lan?”

Phương Đồng gật đầu, “Cháu là bạn cùng phòng, cũng là bạn của Thanh Lan.”

Người phụ nữ kia mỉm cười, “Lần đầu tiên cô thấy cháu dẫn bạn đến. Trước đây mỗi lần đến, cháu đều đi một mình. Đúng rồi, ở đây bọn cô có mấy món điểm tâm cũng được lắm, cháu có thể nếm thử xem.”

Người phụ nữ nhấn một cái nút trên bàn, cửa phòng nhanh chóng được mở ra. Người đàn ông vừa rồi dẫn bọn họ vào đây mở cửa, nhìn vào bên trong.

“Lấy mấy đĩa bánh ngọt đến đây, đừng ngọt quá.”

Người đàn ông đi rồi nhanh chóng quay lại, trong tay bê một cái khay đựng mấy đĩa điểm tâm ngon mắt. Ông ấy cẩn thận đặt từng đĩa điểm tâm xuống, sau đó lui ra ngoài.

“Cháu có thể nếm thử xem, khá ngon đấy.” Người phụ nữ mỉm cười nhìn Phương Đồng.

Cũng không hiểu sao, Phương Đồng lúc đối diện với người phụ nữ này luôn rất câu nệ.

“Cảm ơn cô.” Phương Đồng cầm một miếng bánh ngọt, cho vào miệng. Bánh ở đây rất nhỏ, chỉ có một miếng nhỏ nên cũng không cần lo lắng bị trôi son.

Bánh ngọt mà không ngán, ăn vào còn có mùi thơm, hình như là bánh mơ hạnh. Mùi mơ hạnh lan ra trong miệng, Phương Đồng nhịn không được lại ăn thêm một cái.

“Cháu không nếm thử sao?” Người phụ nữ kia nhìn Thẩm Thanh Lan.

Thẩm Thanh Lan lắc đầu, cô không thích mấy loại bánh ngọt này. Bà ấy cũng biết nên không ép.

“Người làm ở đây cô đều không mang đi, nếu cháu muốn thuê thì giữ lại, nếu cảm thấy không được thì cháu tìm người khác, không cần nể mặt cô.” Người phụ nữ kia nói.

“Vẫn nên thuê những người đó đi ạ, cháu tin tưởng vào mắt nhìn của cô. Nếu tìm người khác thì cháu cũng không có thời gian và sức lực.” Thẩm Thanh Lan nói.

Người phụ nữ biết sẽ như thế nên không thấy bất ngờ, lấy hợp đồng ra, “Lát nữa cô sẽ thông báo cho bọn họ. Đây là hợp đồng chuyển nhượng, cháu xem thử có gì thắc mắc không.”

Thẩm Thanh Lan cầm lấy rồi mở ra, dừng một chút ở chỗ giá cả, chỉ vào đó. Người phụ nữ kia nhìn thoáng qua, “Nếu cháu thấy không hài lòng thì cô có thể lấy rẻ hơn một chút.”

Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Là do cô để quá rẻ.” Khu vực thế này mà bà ấy chỉ lấy tám triệu, quả thật là vừa bán vừa cho. Nếu bà ấy bán hai mươi triệu thì vẫn có người muốn cướp lấy, dù sao chỉ riêng tòa tứ hợp viện này thôi đã không có giá này, huống chi là toà nhà này còn trang trí thành quán trà, vừa nhìn đã biết phải bỏ vốn rất nhiều.

Người phụ nữ kia nghe vậy mỉm cười, “Người khác đều muốn trả giá, cháu thì hay rồi, lại còn khuyên người bán tăng giá. Bây giờ cô hơi lo lắng, không biết quán trà này giao cho cháu, liệu chẳng bao lâu nữa có đóng cửa, không thể tiếp tục kinh doanh hay không đây.”

“Rất có thể ạ.” Thẩm Thanh Lan bình thản nói, “Vì thế cô có muốn suy nghĩ lại thật kỹ không?”

Người phụ nữ kia mỉm cười lắc đầu, “Bán cho cháu.” Vốn chỉ là một câu nói đùa nên cũng không ai để bụng.

Thẩm Thanh Lan cũng không nói gì nữa, cầm chiếc bút người phụ nữ kia đưa cho cô, lật đến trang sau cùng rồi dứt khoát ký tên mình.

Người phụ nữ thu hợp đồng lại, “Các thủ tục còn lại, cô sẽ nhanh chóng cho người làm hết rồi gọi điện thoại cho cháu.”

Thẩm Thanh Lan dễ tính gật đầu.

Người phụ nữ kia lại nói, “Cô cũng sẽ nói trước với nhà cung cấp hàng. Bọn họ đều là bạn hợp tác nhiều năm nên sẽ nể tình cô, cam đoan chất lượng tốt nhất, điều này thì cháu có thể yên tâm.”

“Phu nhân làm việc, cháu không có gì lo lắng.” Thẩm Thanh Lan mỉm cười nói. Hương trà nhẹ nhàng lan tỏa trong phòng. Phương Đồng chợt có cảm giác Thanh Lan lúc này dịu dàng như gió xuân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK