“Cháu cũng nói là giống thôi mà.
Người với người giống nhau cũng có mà, đúng không nào?”
Hạo Hạo có vẻ bị Thẩm Thanh Lan thuyết phục: “Hình như cũng đúng.
Dì, chắc cháu nhìn nhầm rồi.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười: “Được rồi, lát nữa chúng ta cũng phải về nhà rồi.”
Bên kia, Sở Vân Dung đang thảo luận với Bùi Nhất Ninh mua bộ nào.
Gọi Bùi Nhất Ninh mấy tiếng mà cô không phản ứng lại, bà khẽ đẩy vai cô.
Bùi Nhất Ninh hoàn hồn: “Dì, sao thế ạ?”
“Dì muốn hỏi cháu hai màu này, màu nào đẹp hơn.
Cháu nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy?”
Khóe môi Bùi Nhất Ninh giật giật: “Vừa rồi cháu nghĩ tới công việc ạ.
Cháu thấy màu xanh nhạt đẹp hơn...”
Thẩm Thanh Lan nhận ra sự khác thường của Bùi Nhất Ninh, liền nhanh chóng chọn xong quần áo rồi đi về.
Buổi tối, Thẩm Thanh Lan hiếm khi gọi điện thoại cho Giang Thần Hi.
Cô kể lại cho anh ta biết chuyện xảy ra hôm nay ở trung tâm thương mại.
Giang Thần Hi im lặng một lúc rồi nói: “Em dâu, cảm ơn em đã cho anh biết chuyện này.
Anh biết làm thế nào rồi.”
“Trong lòng anh có chừng mực là được.”
Dứt lời, Thẩm Thanh Lan gác máy.
Chuyện tình cảm là của hai người, cô sẽ không xen vào quá nhiều.
Nhưng nếu có thể thì tất nhiên cô không ngại giúp.
Thứ Bảy, Thẩm Thanh Lan thu xếp đồ rồi dẫn An An đến quân khu thủ đô, cô đã nói trước là hôm nay muốn đi thăm Phó Hoành Dật.
Nhận ra lại được ra ngoài cùng mẹ, An An vô cùng vui vẻ.
Thẩm Quân Dục đích thân đưa Thẩm Thanh Lan đi.
Trong vòng tay mẹ, An An rất phấn khởi, đung đưa cái chân mũm mĩm.
Qua gương chiếu hậu, Thẩm Quân Dục nhìn thấy hành động của cháu trai thì mỉm cười: “An An biết sắp đi gặp ba nên mới vui mừng thế này hả?”
Thẩm Thanh Lan nhìn con trai, vạch trần không thương tiếc: “Nó muốn ra ngoài chơi thì có.”
Ba ngày đầu, An An không quen lắm với sự vắng mặt của Phó Hoành Dật.
Buổi tối cậu nhóc đều ngủ rất muộn.
Nhưng sau ba ngày thì cu cậu đã trở lại bình thường, đâu còn nhớ ba là ai.
Nghe vậy, Thẩm Quân Dục dở khóc dở cười.
Biết hôm nay Thẩm Thanh Lan sẽ tới quân khu, Phó Hoành Dật sớm đã đợi ở cổng lớn.
Anh trông thấy xe của Thẩm Quân Dục từ xa, quả nhiên là Thẩm Thanh Lan đến.
Xuống xe, nhìn Phó Hoành Dật trong bộ quân phục, đáy mắt Thẩm Thanh Lan hiện nỗi nhớ nhung nhung.
Phó Hoành Dật sải bước tới, nhìn vợ mình từ trên xuống dưới, hài lòng nói: “Ừ, không gây.”
Thẩm Thanh Lan khẽ cười, Phó Hoành Dật đón lấy con trai.
Nhìn thấy ba, hai mắt cu cậu sáng lên, loáng cái liền nhào vào lòng Phó Hoành Dật.
Mấy ngày không gặp con, quả thật anh cũng nhớ nó.
An An ôm cổ ba, đôi mắt nhanh chóng bị thu hút bởi quân hàm trên vai Phó Hoành Dật.
Thấy hình bông lúa và ngôi sao năm cánh, mắt cu cậu lộ vẻ tò mò, bèn giơ tay nghịch.
Tuy cu cậu sức yếu, nhưng Phó Hoành Dật lại để ý thấy con không hề dừng động tác.
Thẩm Thanh Lan muốn ngăn lại liền bị Phó Hoành Dật đưa mắt ra hiệu.
“Được rồi, anh đã đưa người đến rồi, anh đi trước đây.
Lan Lan, sáng mai anh tới đón em nhé!”
Thẩm Quân Dục nói.
Thẩm Thanh Lan gật đầu.
Phó Hoành Dật dịu giọng: “Cảm ơn cậu, Quân Dục.”
Thẩm Quân Dục bước lên, xoa đầu An An: “An An, cậu đi đây.”
Giờ bạn nhỏ An An thích quân hàm trên vai ba hơn, cậu nhóc ngó lơ những lời của cậu mình.
Thẩm Quân Dục mỉm cười rời đi.
Phó Hoành Dật dẫn Thẩm Thanh Lan vào, vẫn là tòa nhà từng sống trước đây.
Căn phòng đã được Phó Hoành Dật quét dọn sạch sẽ, binh sĩ giúp anh chuyển đổ vào, chủ yếu là nôi của An An.
“Cảm ơn cậu.”
Thẩm Thanh Lan nói.
Đối phương là một chàng trai trẻ tuổi, cậu ta vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ trước vẻ đẹp của Thẩm Thanh Lan, lại nghe thấy cô nói lời cảm ơn, cậu ta đỏ mặt xua tay: “Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn.
Thủ trưởng, em đi trước đây!”
Phó Hoành Dật gật đầu.
Đợi binh sĩ đi rồi, anh mới mỉm cười, nhìn Thẩm Thanh Lan: “Sức quyến rũ của vợ anh đến đâu cũng rất mạnh.”
Thẩm Thanh Lan lườm anh rồi bắt đầu sắp xếp đổ.
Nhớ hồi đầu cô tới chỉ có một túi hành lý nhỏ, bên trong là vài bộ quần áo để thay.
Giờ đã có con, ra khỏi cửa là túi lớn túi nhỏ.
Rõ ràng chỉ đến đây ở lại một đêm mà phải mang không ít hành lý.
Sắp xếp đồ xong xuôi, Phó Hoành Đạt đã dỗ con ngủ và vào bếp nấu cơm.
Thẩm Thanh Lan thảnh thơi ngồi trong phòng khách chờ ăn cơm.
Sau bữa cơm, Phó Hoành Dật lại dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ rồi mới đi ra.
Thẩm Thanh Lan vẫn ở trong nhà đợi bạn nhỏ An An thức dậy.
Đến một môi trường xa lạ, An An có phần không quen, cứ luôn nhãn mày.
Thẩm Thanh Lan cho con uống sữa xong thì ôm con ra ngoài.
An An trắng nõn đáng yêu, trong quân khu lại toàn là đám đàn ông, rất ít trẻ con.
Trên đường, An An nhận được rất nhiều ánh mắt chú ý.
Phần lớn bọn họ nở nụ cười thân thiện.
Thỉnh thoảng Thẩm Thanh Lan sẽ giơ bàn tay nhỏ của An An lên chào mọi người.
Khung cảnh trong quân khu khiển An An cảm thấy mới lạ.
Hàng mày nhăn lại của cậu nhóc dần giãn ra, toét miệng cười.
Thẩm Thanh Lan dẫn An An sang doanh trại bên cạnh.
Đó là chỗ của Thẩm Khiêm.
Biết Thẩm Thanh Lan dẫn cháu ngoại tới thăm mình, Thẩm Khiêm không kịp đợi cảnh vệ tới đón mà đích thân ra đón.
“An An à, có nhớ ông ngoại không?”
Nhìn thấy An An, Thẩm Khiểm vui mừng gọi.
Đã lâu không gặp ông ngoại, An An không nhận ra ông, cậu nhóc từ chối yêu cầu muốn bể của ông, cứ ôm cổ Thẩm Thanh Lan không buông tay.
Thẩm Khiêm bình thản thu tay về, cười nói: “Giống hệt con hồi bé.
Ba còn nhớ lúc con một tuổi, có một lần khoảng ba, bốn tháng ba không về nhà.
Lúc ba về, con cũng không nhận ra ba.
Buổi tối mẹ dỗ con ngủ, con nhất quyết không cho ba vào phòng, ba đành phải đợi con ngủ rồi mới vào.”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Lan nghe được chuyện này, cô hơi tò mò: “Con không cho ba vào phòng ngủ ạ?”
“Ừ.”
Nhớ lại chuyện này, Thẩm Khiêm cũng bật cười, “Khi đó con vừa bắt đầu học nói, về nhà thì nào gọi mẹ, ông nội, bà nội, anh trai, chỉ không biết gọi ba.
Lúc ấy tim ba cũng tan nát.”
Chắc chắn Thẩm Thanh Lan không nhớ được những điều này, nhưng cô có thể tưởng tượng ra cảnh tượng ấy.
Đây cũng là lý do mà hồi trước Phó Hoành Dật nhất quyết phải về quân khu thủ đô.
“Chớp mắt con trai con cũng đã lớn từng này, ba cũng già rồi.
Hai năm nữa là ba cũng nên về hưu.”
Thẩm Khiêm cười nói.
Thẩm Thanh Lan bể An An trở lại phòng làm việc với Thẩm Khiêm.
Những lãnh đạo khác của ông cũng ở trong phòng làm việc.
Thấy Thẩm Thanh Lan, họ đều chào hỏi thân thiết.
Đối mặt với những người mà bình thường chỉ có thể thấy được trên TV, Thẩm Thanh Lan không hề sợ hãi, cô trò chuyện cùng mọi người.
Khi Phó Hoành Dật gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Lan, cô đã ở chỗ Thẩm Khiếm được một lúc lâu.
Thẩm Khiêm tiễn Thẩm Thanh Lan ra cổng lớn thì Phó Hoành Dật đã đợi ở đó.
Trên đường về, Thẩm Thanh Lan lại gặp phải Triệu Nguy.
Trông thấy cô, hai mắt cậu ta sáng rỡ: “Cuối cùng chị cũng quay lại rồi.”
Nhìn người đàn ông trước mặt đang nhìn cô bằng ánh mắt mong mỏi, Thẩm Thanh Lan không biết phải nói gì.
Thật sự không thể liên tưởng được cậu ta với chàng trai ngày trước, nhưng họ đích thực là một.
“Muốn tim tôi thách đấu sao?”
Thẩm Thanh Lan nhướng mày nhìn Triệu Nguy.
Triệu Nguy gật đầu: “Đúng vậy.”
Phó Hoành Dật đen mặt, anh biết người này.
Đây là một kẻ cực kỳ thích tìm người khác để khiêu chiến.
Thằng ranh này còn từng tìm anh thách đấu, chẳng qua anh không buồn để để tâm thôi.
“Có thể! Nhưng hôm nay thì không được, tám giờ sáng mai đợi tôi ở bãi tập.”
Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt nói.
“Được.”
Triệu Nguy đã nhận được câu trả lời mình muốn, cậu ta quay sang làm chào hỏi với Phó Hoành Dật theo nghi thức quân đội rồi rời đi.
“Em có thể không để ý đến cậu ta mà.”
Phó Hoành Dật nói.
Thẩm Thanh Lan mỉm cười: “Chỉ là thách đấu thôi.
Chẳng lẽ anh còn lo em sẽ bị cậu ta đánh bị thương à?”
Phó Hoành Dật không hề lo lắng về điều này.
Thẩm Thanh Lan nhìn anh chăm chăm, Phó Hoành Dật đáp lại cô bằng ánh mắt băn khoăn.
“Phó Hoành Dật, lúc nào hai chúng ta cũng so tài đi, dốc sức chiến đấu.”
“Vẫn nhớ sao?”
Khi chân anh bị thương chưa khỏi, Thẩm Thanh Lan vẫn nhớ chuyện này.
Lâu như vậy mà cô không nhắc tới, Phó Hoành Dật còn tưởng cô đã bỏ ý định này rồi.
Thẩm Thanh Lan gật đầu: “Em vẫn luôn nhớ đấy.”
Phó Hoành Dật mỉm cười không biết làm sao: “Đợi lần sau em đến, chúng ta đầu một trận”
“Một lời đã định.”
Sáng hôm sau, cho con uống sữa xong, Thẩm Thanh Lan đi ra ban công thì thấy Triệu Nguy đã đợi ở dưới tầng.
“Triệu Nguy.”
Thẩm Thanh Lan gọi cậu ta.
Triệu Nguy ngẩng đầu.
“Cậu lên đây chút đã.”
Thẩm Thanh Lan gọi Triệu Nguy lên là để chuyển xe nổi của em bé.
Cô để An An sang một bên, đưa núm vú giả cho con.
Thấy cậu nhóc vui vẻ tự chơi, Thẩm Thanh Lan mới nhìn Triệu Nguy.
“Chúng ta bắt đầu được chưa?”
Triệu Nguy hỏi.
Thẩm Thanh Lan hờ hững đáp: “Trước khi bắt đầu, tôi có một điều kiện.
Lần này nếu cậu thách đấu thất bại nữa thì trong vòng ba tháng, không được tới khiêu chiến với tôi nữa.”
Triệu Nguy chỉ suy nghĩ trong chốc lát rồi đồng ý.
Mấy tháng không gặp, kỹ năng của Triệu Nguy đã tiến bộ rất nhiều.
Cậu ta đánh với Thẩm Thanh Lan gần ba mươi phút mới gục.
Tuy Thẩm Thanh Lan cũng nương tay, nhưng sự tiến bộ của Triệu Nguy mới là quan trọng nhất.
“Còn tiếp tục không?”
Thẩm Thanh Lan từ trên nhìn xuống Triệu Nguy.
Cậu ta rất muốn tiếp tục, nhưng không bò dậy nổi, chỉ có thể nằm dưới đất thở hồng hộc, “Nếu không tiếp tục thì tôi đi đây.”
“Đợi đã!”
Triệu Nguy lên tiếng, trong mắt lóe qua một thoáng hoài nghi, “Có phải trước kia chúng ta từng gặp nhau ở đầu không?”
Hôm nay, nhìn thấy ánh mắt của con trai Thẩm Thanh Lan, cậu ta luôn cảm thấy dường như đã từng quen biết, đã từng gặp ánh mắt như thế ở đâu đó.
Thẩm Thanh Lan nhướng mày, nhìn cậu ta: “Trước kia cậu đã thách đầu tôi một lần rồi.”
“Không phải cái này.”
Triệu Nguy bò dậy khỏi mặt đất, “Tôi không nói về cái này, mà là trước kia nữa.”
Đôi mắt Thẩm Thanh Lan lóe lên: “Vậy có lẽ cậu nhớ nhầm rồi.
Trước đây chúng ta chưa từng gặp nhau.”
Triệu Nguy ngờ vực: “Chưa gặp thật sao?”
Lời của cậu ta giống như tự nói một mình hơn.
Thẩm Thanh Lan không trả lời.
Cô đẩy xe nôi đi.
Và chuyện Triệu Nguy bị một cô gái đánh bại đã nhanh chóng truyền khắp quân khu.
Ai bảo Triệu Nguy quá nổi tiếng cơ, ấy thế mà có người lại đánh bại cái kẻ hiếu chiến này, đã vậy còn là một người phụ nữ.
Chẳng qua, nghe thôi đã cảm thấy rất phấn khích, ai nấy đều xôn xao tò mò rốt cuộc người phụ nữ ấy là ai? Thẩm Thanh Lan nhìn cô gái trước mắt, trên mặt không có cảm xúc gì đặc biệt: “Bác sĩ Khương.”
Khương Văn Tĩnh mỉm cười: “Cô Thẩm, đã lâu không gặp.
Vừa rồi nghe nói có một người phụ nữ đánh bại Triệu Nguy, tôi liền nghĩ sẽ không phải là cô đấy chứ.
Không ngờ thật sự lại là cô.”
Thẩm Thanh Lan làm như không để ý cách xưng hô của cô ta với mình: “Tốc độ truyền tin ở nơi này của các cô nhanh thật đấy!”
Khương Văn Tĩnh cười: “Trong doanh trại không có hoạt động gì vui, chỗ này lại nhỏ, xảy ra chút chuyện gì mọi người đều biết.
Đây là con trai cô à?”
Cô ta nhìn sang An An.
Thẩm Thanh Lan gật đầu: “Ừ, ba tháng rưỡi.”
“Giống Phó thiếu soái lắm.
Dễ thương quá.”
Thẩm Thanh Lan nói cảm ơn.
“Phải rồi, cuối năm tôi sẽ kết hôn.
Đến lúc đó, hy vọng nếu cô và Phó thiếu soái có thời gian có thể tới uống ly rượu mừng.”
Khương Văn Tĩnh nói, khuôn mặt mang theo nụ cười bình thản và một thoáng nhẹ nhõm.
“Còn chưa chúc mừng cô.”
Thẩm Thanh Lan chân thành nói.
“Cảm ơn cô.
Là đối tượng trong nhà giới thiệu cho, cũng làm bác sĩ.
Đôi bên qua lại mấy tháng đều cảm thấy không tệ, cho nên liền quyết định kết hôn.”
Khương Văn Tĩnh giải thích, sau đó nhẹ nhàng nói thêm, “Có một số ngọn núi cao, dù phong cảnh đẹp nữa cũng chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.
Mà tôi thì thích hợp sống ở đồng bằng hơn.”
Thẩm Thanh Lan khẽ cong môi: “Đồng bằng cũng có thể rộng lớn lắm, có thể mang lại cho cô sự bao dung mà núi cao không thể cho nổi, để cổ tự do chạy nhảy.”
Khương Văn Tĩnh tăng thêm dũng khí, nói: “Đúng vậy, cảm ơn cô, Thẩm Thanh Lan.
Nếu không phải cô xuất hiện, có lẽ tôi vẫn không nhìn rõ bản thân mình thật sự muốn gì.”
Lời này thẳng thắn hơn lời ban nay nhiều.
Trước kia, cô ta luôn mong ngóng Phó Hoành Dật, mơ tưởng sẽ có một ngày có thể sánh vai cùng anh.
Nhưng cô ta lại quên mất họ vốn không phải là người cùng một thế giới, giống như hai đường thẳng song song, mãi mãi không thể giao nhau.
“Giờ cô hiểu được cũng không muộn, chưa bỏ lỡ hạnh phúc thuộc về mình.”
Thẩm Thanh Lan dịu giọng.
Khương Văn Tĩnh mỉm cười gật đầu: “Cô nói đúng.
Hiện tại thầy cô và anh ấy hạnh phúc, tôi cũng rất vui.
Tuần sau tôi sẽ rời bệnh viện quân khu thủ đô, chồng sắp cưới của tôi là người thành phố Lâm, trong nhà đã dùng ít quan hệ điều tôi đến bệnh viện thành phố Lâm, để hai chúng tôi được cùng làm việc ở một nơi.
Cho nên, có lẽ sau này rằng chúng sẽ không gặp nhau nữa rồi.
Nhưng, tôi vẫn mong cô có thể đến tham dự hôn lễ của tôi.”
“Nếu lúc đó có thời gian, tôi nhất định sẽ tới.”
Thẩm Thanh Lan đáp.
Đối với Khương Văn Tĩnh, từ đầu cô đã không thể ghét nổi cô ta, chắc là bởi cô gái này nghĩ thoáng trong chuyện tình cảm.
Tạm biệt Khương Văn Tĩnh, Thẩm Thanh Lan dẫn An An dạo một vòng xung quanh rồi mới về.
Cô vốn tưởng rằng lần này sẽ gặp được chị dâu Chương, nhưng hỏi Phó Hoành Dật mới biết chị ấy đã về nhà.
Sức khỏe ba chị ấy không ổn, trước khi ra đi vẫn chẳng yên tâm về con gái đang ở xa nhà.
Sau khi biết tin, chị dâu Chương dẫn hai con về nhà.
Buổi trưa, ban đầu Thẩm Thanh Lan muốn đến nhà ăn ăn cơm, nhưng Phó Hoành Dật đã về nấu cơm cho cô, còn cùng cô dùng bữa xong mới tiễn cô và con trai ra cổng lớn quân khu.
“Thanh Lan, lần này anh rất xin lỗi, không có thời gian bên em.”
Vừa tới quân khu thủ đô, cấp trên đã giao cho anh một nhiệm vụ, cộng thêm thủ tục chuyển giao nên mấy hôm nay anh xoay như chong chóng, không dứt ra để bên cô và con được.
Thẩm Thanh Lan không để tâm chuyện này: “Em và An An đã gặp được anh, thế này là đủ rồi.
Lần sau khi mẹ con em lại đến, anh đền bù cho mẹ con em là được.”
Phó Hoành Dật bước tới ôm Thẩm Thanh Lan: “Được.”
“Được rồi, hai người này, có phải sinh ly tử biệt đâu mà đến mức quyến luyến thế? Phó Hoành Dật, cậu đang mặc quân phục đấy, tốt xấu gì cũng chú ý hình tượng chút đi.”
Thẩm Quân Dục tới đón mẹ con Thẩm Thanh Lan, không chịu nổi sự mùi mẫn sướt mướt của hai vợ chồng này, anh bèn lên tiếng.
Thẩm Thanh Lan rời khỏi vòng ôm của Phó Hoành Dật, lên xe trở về.
Thẩm Quân Dục vốn muốn nói lời tạm biệt với Phó Hoành Dật, kết quả chỉ nhận được một ánh mắt lạnh lùng.
Thẩm Quân Dục sờ sờ mũi.
Được rồi, vừa nãy quả thực là anh cố ý.
Phó Hoành Dật cử dõi mắt nhìn theo xe của Thẩm Thanh Lan cho đến khi chiếc xe mất hút ở góc phố, anh mới quay gót trở lại quân khu.