Chưa tới hai ngày, Eden đã nhận được điện thoại của Ryan, nói là Kim phu nhân muốn đích thân tìm mình bàn chuyện làm ăn.
Ryan và Kim phu nhân không có thù hận gì, nếu chỉ đơn giản là bàn chuyện buôn bán thì anh ta sẽ không từ chối.
Nhưng anh ta suy nghĩ cả đêm, vẫn quyết định báo tin này cho Eden.
Dù sao thì Eden cũng đang tìm Kim phu nhân.
Thẩm Thanh Lan biết Tần Nghiên muốn gặp Ryan thì không hề ngạc nhiên, “An, sao cậu không có phản ứng gì thế? “Đã chuẩn bị xong mọi thứ, chúng ta cũng nên xuất phát thôi.”
“Đi đâu?”
“Đương nhiên là đi gặp Tần Nghiên.
Bà ta đã tự diễn kịch cho chúng ta xem, vậy thì cũng nên nể mặt bà ta chứ.”
“Được, lần này tớ sẽ chuẩn bị cho bà ta vài thứ tốt.
Bây giờ tớ sẽ báo tin cho Andrew và Sicily, bọn họ cũng đã nghỉ ngơi lâu rồi, nên ra ngoài hoạt động một chút, không thì sẽ gỉ sắt mất.”
Kim Ân Hi vừa lầu bầu vừa đi báo tin.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Kim Ân Hi, Thẩm Thanh Lan lập tức nhốt mình trong phòng tranh, mãi đến chiều mới ra ngoài, sau đó gửi một tin nhắn cho Phó Hoành Dật.
Cuộc gọi của Phó Hoành Dật gần như lập tức đến sau khi cô vừa gửi tin xong, Thẩm Thanh Lan nhận máy.
“Thanh Lan.”
“Hoành Dật, Tần Nghiên xuất hiện rồi.”
Hai người nói gần như cùng một lúc.
Phó Hoành Dật sửng sốt, “Tần Nghiên đến thủ đô ư?”
“Vâng, nhưng lại đi rồi.
Em nghĩ bây giờ bà ta đã rời khỏi thủ đô.
Em mới nghe được tin, ba ngày sau bà ta sẽ gặp Ryan.”
“Em muốn đi à?”
Phó Hoành Dật lập tức hiểu ý cô.
“Vâng.”
Thẩm Thanh Lan không phủ nhận, trước đây cô đã hứa sau này sẽ không tự ý hành động, nên sau khi do dự hồi lâu, cô vẫn quyết định nói với Phó Hoành Dật.
Phó Hoành Dật im lặng vài giây rồi nói: “Anh biết rồi, em hãy chờ anh.”
“Phó Hoành Dật, lần này nhóm Kim Ân Hi sẽ đi cùng em, còn có Ryan giúp đỡ nữa, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Em chờ anh, bây giờ anh lập tức gửi báo cáo, chậm nhất là tối mai anh sẽ về đến nhà.”
Phó Hoành Dật không cho phép phản đối, sau đó cúp điện thoại ngay.
Thẩm Thanh Lan nhìn điện thoại bị ngắt mà thở dài.
* Nước R.
Yamamoto nghe thấy cấp dưới báo cáo xong, ánh mắt lập tức thay đổi, “Cậu chắc chắn là bà ta nói vậy?”
Cấp dưới gật đầu, “Đúng vậy, Kim phu nhân thật sự đã nói vậy.
Đại ca, bà ta cần người của chúng ta, vào ba ngày sau ở MD.
Chúng ta có hợp tác với bà ta không?”
Hợp tác chỉ cần bà ta nói cho ta biết hành tung của Mi thì muốn bao nhiêu người cũng được.”
Yamamoto đáp không do dự.
Tám năm trước, Mi đã giết chết em trai duy nhất của ông ta, mối thù này không thể không báo.
Mấy năm qua, ông ta vẫn không ngừng tìm kiếm hành tung của Mị, nhưng đáng tiếc là không thu được bất cứ tin tức gì.
Mị cứ như đã bốc hơi khỏi thế giới cùng tổ chức kia vậy.
Tần Nghiên hoàn toàn không ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của Yamamoto, “Ông Yamamoto, tôi vẫn luôn đợi điện thoại của ông.”
“Kim phu nhân, dù sao chúng ta cũng là bạn cũ, bà đã biết tin tức của Mị mà sao không nói cho tôi biết? Chẳng lẽ tình nghĩa nhiều năm qua giữa chúng ta đều là giả dối sao?”
Yamamoto nửa thật nửa giả trách bà ta.
Tần Nghiên mặt không đổi sắc, nói với giọng điệu vô tội: “Ông Yamamoto, tôi là loại người đó sao? Tôi cũng mới nhận được tin thôi, chẳng phải tôi đã lập tức báo cho ông biết đó sao.”
“Tôi có thể tin lời này của Kim phu nhân không?”
“Ông Yamamoto, lẽ nào hợp tác nhiều năm như vậy mà chút chuyện này cũng không tin tưởng nhau sao?”
Tần Nghiên nói với vẻ ấm ức.
Quả nhiên, đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười ha ha của Yamamoto, “Chỉ nói đùa với phu nhân một chút thôi, mong phu nhân bỏ qua cho.
Không biết hiện giờ Mị đang ở đâu?”
Tần Nghiên nhếch miệng, “Nói vậy nghĩa là ông Yamamoto đã đồng ý với điều kiện của tôi à?”
“Đó là việc nhỏ.
Chúng ta có giao tình nhiều năm như vậy, chỉ mượn vài người thì có gì khó đâu.
Bà muốn bao nhiêu?”
“Không nhiều lắm, một trăm là được rồi.
Có điều, tôi cần số vũ khí tốt nhất trong tay ông.”
Tần Nghiên thêm một điều kiện.
Yamamoto do dự, sau đó nói: “Kim phu nhân, tôi phải tốn một khoản tiền rất lớn mới mua được số vũ khí này.
Bà dùng một tin tức không biết thật giả thể nào mà đã muốn lấy đi, như vậy có phải hơi quá rồi không?”
Tần Nghiên mỉm cười, “Nếu như tôi nói tôi cần vũ khí để đối phó với Mị thì sao?”
Yamamoto giật mình, ánh mắt lập tức thay đổi, “Bà nói thật chứ?”
“Đương nhiên, tôi sẽ không lấy chuyện này ra đùa với ông.”
Ánh mắt Yamamoto nặng nề, “Nhưng Mị chỉ có một mình, cho dù đối phó cô ta thì cũng không cần nhiều người và vũ khí như vậy.”
Tuy những thứ này không phải là toàn bộ vũ khí mà ông ta có, nhưng bỏ ra như thể cũng coi như là chảy nhiều máu rồi.
Nếu thật sự đưa ra hết thì Yamamoto cũng hơi tiếc.
“Ai nói với ông là Mị chỉ có một mình.
Bên cạnh cô ta còn có người khác, lời đồn Mị độc lại độc vãng, hành tung quỷ dị cũng chỉ là truyền miệng mà thôi.
Ông Yamamoto lăn lộn trong giang hồ đã lâu, chắc sẽ không phải ngay cả đạo lý này cũng không hiểu chứ?”
“Chẳng lẽ Mị là một tổ chức?”
Yamamoto ngờ vực.
Năm đó, khi Mị nổi danh, tuy không có người thấy mặt mũi thật của cô ta, nhưng ai cũng nói cô ta chỉ có một mình.
Bây giờ Tấn Nghiên lại nói không phải, rốt cuộc ai nói thật, ai nói dối đây? Tần Nghiên híp mắt, “Có thể nói như vậy.”
Yamamoto trầm tư một lúc rồi nói, “Người thì tôi có thể cho mượn những vũ khí thì chỉ có thể cho bà một nửa.
Đến lúc đó tôi sẽ đích thân dẫn người mở đường.”
“Được, quyết định vậy đi.
Thời gian là ba ngày sau, ở biên giới MD.
Tôi chờ tin tốt của ông.”
Tần Nghiên dứt khoát cúp máy.
Phó Hoành Dật trở về vào buổi tối.
Khi anh vào nhà thì Thẩm Thanh Lan vừa đi từ trong phòng của con trai ra.
Từ khi An An không cần uống sữa lúc nửa đêm thì đã ngủ riêng, buổi tối, dì Lưu dỗ cậu bé ngủ.
Phó Hoành Dật tắm rửa xong thì đi xem con trai trước.
Tay thằng bé đặt trên đỉnh đầu, ngủ say sưa, khóe miệng còn có chút nước dãi.
Anh mỉm cười, đưa tay lau nước miếng cho con trai.
“Anh thật sự muốn đi cùng em sao?”
Thẩm Thanh Lan nghiêm túc hỏi.
Phó Hoành Dật nhướng mày: “Em nói xem?”
Anh cũng đã trở về rồi.
“Phó Hoành Dật, anh đi cùng em như thế thật sự không vấn đề gì chứ?”
Thẩm Thanh Lan vẫn lo lắng.
“Đương nhiên không thể đi công khai.
Nhưng anh nghĩ có lẽ bọn em sẽ có cách để anh xuất cảnh mà không ai hay biết gì mà phải không?”
Phó Hoành Dật nhớ tới chuyện lần trước đi MD cứu Thẩm Thanh Lan, nhóm Andrew đã dùng máy bay trực thăng bay qua biên giới mà không hề bị chặn lại.
Thẩm Thanh Lan im lặng.
Đúng là bọn họ có cách, có điều thân phận của Phó Hoành Dật không thích hợp tham dự vào chuyện này.
Mà nếu không nói với anh, sau này anh biết thì sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng của hai người.
Phó Hoành Dật nhìn thấu suy nghĩ của Thẩm Thanh Lan, bình thản nói, “Thanh Lan, không cần phải lo cho anh.
Em nói cho anh biết là đúng, dù sau này có xảy ra chuyện gì, anh vẫn muốn cùng em đối mặt.
Chuyện bây giờ em có thể làm chính là tin tưởng anh, và tin tưởng chính mình.”
Thẩm Thanh Lan bình tĩnh nhìn vào mắt Phó Hoành Dật, rất lâu sau, cô mới chậm rãi gật đầu, “Được, lần này chúng ta cùng nhau đối mặt.”
Sáng sớm ngày hôm sau nữa, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật tìm cớ rời khỏi nhà.
Lần này đi hơi lâu, hơn nữa còn không biết chính xác sẽ mất mấy ngày, nên cũng chỉ có thể giao An An cho người nhà chăm sóc.
May là từ khi Phí Hoành Dật kiên quyết uốn nắn tật xấu kén ăn của An An, thỉnh thoảng Thấm Thanh Lan cũng biến mất một lúc để cho cậu nhóc có thói quen ở cùng với những người khác.
An An thấy ba mẹ đi thì gào khóc.
Sở Vân Dung vội bế cậu nhóc lên phòng trên tầng hai, lấy đồ chơi thu hút sự chú ý của nó, chỉ chốc lát sau An An đã nhanh chóng nín khóc.
Thật ra thì Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật chỉ đứng ngoài cửa, mãi đến khi không nghe thấy tiếng con khóc nữa mới rời đi.
Hai người đi thẳng đến biên giới.
Trên đường, Thẩm Thanh Lan liên lạc với Kim Ân Hi.
Kim Ân Hi và Eden đã đến, còn Andrew và Sicily lại trực tiếp xuất phát từ nước Ý sang.
“An, hai người đến rồi.”
Kim Ân Hi cũng không ngạc nhiên khi nhìn thấy Phó Hoành Dật, “Chúng ta đi thôi, Eden đang chờ chúng ta trên trực thăng.”
Hiện giờ bọn họ đang ở một vùng núi, cũng là nơi Thẩm Thanh Lan từng bị KING bắt đi, cũng xem như là nơi đã quen thuộc.
Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật nhìn nhau rồi lên trực thăng.
Trực thăng một lần nữa bay trót lọt qua biên giới.
Phó Hoành Dật thấy vậy, ánh mắt hơi tối đi.
Còn Thẩm Thanh Lan lấy một cái hòm từ cabin, mở ra thì phát hiện bên trong là một hòm trang điểm cỡ lớn, các loại đồ dùng trang điểm và tóc giả, ria mép...
đều có đủ.
Thẩm Thanh Lan tô tô vẽ vẽ lên mặt mình một cách thuần thục.
Không lâu sau, xuất hiện trước mặt Phó Hoành Dật là một người đàn ông với khuôn mặt phổ thông, mặt đầy tàn nhang, đường nét góc cạnh, lại còn có ria mép, thậm chí ngay cả yết hầu trên cổ cũng rất rõ ràng.
Cô lại đội thêm tóc giả màu nâu, kết hợp với gương mặt như thế, khiến cô bỗng trở nên rất lạnh lùng.
Bất kỳ ai cũng sẽ không nghĩ người đàn ông có ria mép, vẻ mặt lạnh như băng này lại là một người con gái, đương nhiên nếu bỏ qua bộ ngực của cô.
Nếu Phó Hoành Dật không tận mắt thấy Thẩm Thanh Lan hóa trang thì cho dù bây giờ cô đứng trước mặt anh, anh cũng chưa chắc có thể nhận ra cô ngay.
Thảo nào năm đó Mị được người ta đồn là vô cùng thần bí, ngay cả Mị là nam hay nữ cũng không ai biết rõ.
Thẩm Thanh Lan nhìn sang Phó Hoành Dật, ánh mắt bỗng tối đi, “Phó Hoành Dật, em muốn bàn với anh một việc.”
Phó Hàng Dật nhướng mày: “Anh cũng cần hóa trang?”
“Đương nhiên, nếu anh bị người ta nhận ra thì rất phiền.”
Thẩm Thanh Lan nói.
Phó Hoành Dật không có ý kiến gì với chuyện này, chẳng qua khi thấy Thẩm Thanh Lan lấy ra thứ đồ gì đó thì lập tức biến sắc, “Thẩm Thanh Lan.”
Giọng nói của anh có hơi xấu hổ.
“Như vậy mới chắc chắn không ai nhận ra anh.”
Thẩm Thanh Lan thề thốt.
Kim Ân Hi và Eden cũng nhìn thấy thứ Thẩm Thanh Lan cầm trong tay.
Eden quay đầu chuyên tâm lái trực thăng, chỉ có điềuý cười trong mắt không cách nào che giấu được.
Kim Ân Hi nín nhịn cả buổi, cuối cùng cũng không nhịn được bật cười, “An, cậu quá...
Ha ha ha, để tớ cười một lúc đã.”
Phó Hoành Dật đen mặt, nghiến răng, “Thẩm Thanh Lan.”
Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan vô tội, “Em hóa trang thành đàn ông, anh hóa trang thành phụ nữ, như vậy người ta mới không nghĩ tới là chúng ta, thể mới an toàn nhất.”
Kim Ân Hi vỗ vai Phó Hoành Dật, “Không sao không sao, Eden cũng đã từng hóa trang thành phụ nữ, còn do An tự hóa trang cho anh ta.
Anh yên tâm đi, kỹ thuật hóa trang của An rất giỏi.
Bộ quần áo này may theo kích cỡ của Eden, cũng không chênh lệch với anh lắm, chắc chắn anh mặc vừa.
Hóa trang xong, đảm bảo anh sẽ xinh đẹp quyến rũ, còn giống phụ nữ hơn cả phụ nữ.”
Mặt Phó Hoành Dật càng đen hơn, đồng thời Eden vừa bị Kim Ân Hi vạch trần bí mật cũng xị mặt.
“Kim Ân Hi, em câm miệng ngay cho anh.”
Eden ảo não.
Cô nàng này thật là cái gì cũng dám nói.
Phó Hoành Dật không đồng ý.
Anh đường đường là một người đàn ông, lại còn là trai thẳng, mặc đồ con gái trước mặt người khác quả thật còn khó chịu hơn là giết anh.
Nhưng Thẩm Thanh Lan cho rằng đây là cách an toàn nhất, như vậy sẽ không ai nghĩ anh là Phó Hoành Dật.
Sau này có truy cứu thì cũng không tra đến hai người bọn họ.
Thẩm Thanh Lan biết Phó Hoành Dật không dễ dàng chấp nhận như vậy nên kéo anh qua một bên, nhỏ nhẹ khuyên anh một lúc lâu, mất rất nhiều công sức mới thuyết phục được Phó Hoành Dật.
Toàn bộ quá trình, Phó Hoành Dật đều đen mặt và tỏa ra khí lạnh.
Thỉnh thoảng Kim Ân Hi lại lén nhìn anh, bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của anh thì lập tức dời mắt đi, cúi đầu cười thầm.
“Ân Hi.”
Lúc Kim Ân Hi lại nhìn một lần nữa, Thẩm Thanh Lan thản nhiên gọi tên cô nàng.
Kim Ân Hi lập tức gật đầu, “Biết rồi biết rồi, tớ không nhìn nữa, cậu cứ tiếp tục đi.”
Hóa trang thành phụ nữ phiền phức hơn một chút, hơn nữa đường nét khuôn mặt Phó Hoành Dật lại góc cạnh, phải mất hơn một tiếng đồng hồ Thẩm Thanh Lan mới háo trang xong cho anh.
Cô nhìn Phó Hoành Dật trước mặt, ánh mắt hơi bất ngờ.
Kim Ân Hi nhìn sang thì lập tức ngây người.
Đôi đồng tử đen làm ánh mắt Phó Hoành Dật trở nên rất sắc sảo, kết hợp với lông mi cong vút, ánh mắt long lanh, trang điểm xong thì khuôn mặt trở nên dịu dàng hơn nhiều, hoàn toàn không có cảm giác đó là một người đàn ông mạnh mẽ.
Thẩm Thanh Lan đưa cho Phó Hoành Dật một bộ quần áo để anh thay.
Sau đó, cô lại tìm một khăn lụa buộc trên cổ, che đi yết hầu một cách hoàn hảo, đồng thời còn tăng thêm vẻ nữ tính.
Cô chọn bộ tóc xoăn màu đen cho Phó Hành Dật đội, mặc dù trên người chỉ là một bộ quần áo bình thường, nhưng vẫn không che được vẻ “thịnh thế phương hoa”
của anh.