“Vâng.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu.
Khi Sở Vân Dung đi từ nhà vệ sinh ra thì bắt gặp một ánh mắt đang quan sát mình.
Bà nhìn sang thì thấy một cô gái đang nhìn bà.
Sở Vân Dung hơi nghi hoặc, bà không nhận ra cô gái này.
Cô gái cười nói, “Bà chính là mẹ của Thẩm Thanh Lan phải không?”
Sở Vân Dung vô thức gật đầu, “Là tôi, cô có chuyện gì không?”
Cô gái mỉm cười, “Quả thật có chút chuyện.
Tôi muốn cho bà xem cái này.”
Sở Vân Dung cau mày, “Xin lỗi, tôi không biết cố.
Tôi còn có chuyện, xin phép đi trước.”
Cô gái cản Sở Vân Dung lại, “Lẽ nào bà không muốn biết trước khi con gái bà trở về nhà họ Thẩm thì đã sống thế nào sao?”
Sở Vân Dung giật mình, lẳng lặng nhìn cô ta, “Rốt cuộc cô là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi biết con gái bà đã phải sống thế nào.
Tôi là người ngoài mà nhìn còn thấy đau lòng, tôi nghĩ người làm mẹ như bà chắc sẽ càng đau lòng hơn.
Bà muốn biết không?”
Sở Vân Dung nhìn cô ta chằm chằm, cô ả cười nhạt, nét mặt điềm tĩnh tự nhiên.
Sở Vân Dung thôi nhìn, lạnh lùng nói, “Tôi không muốn biết Nếu bà muốn biết con gái mình đã sống thế nào thì có thể hỏi thẳng Thẩm Thanh Lan, còn cô gái trước mắt ai biết được có mục đích gì? Hơn nữa, sao bà phải tin lời cô ta? Sở Vân Dung lướt qua cô gái, định bỏ đi.
Cô gái lại không ngăn cản bà nữa mà chỉ thản nhiên nói, “Bà có biết trước đây vì sao con gái bà lại bị bọn bắt cóc bắt đi không? Đó căn bản không phải là chuyện ngoài ý muốn.”
Sở Vân Dung dừng bước, cô ta cong môi cười, tiếp tục nói: “Bà suy nghĩ kỹ lại mà xem, nhà họ Thẩm các người thuộc hạng gia đình thể nào, vậy mà trước đây tốn nhiều công sức như vậy vẫn không tìm được.
Nếu chỉ là kẻ buôn người bình thường thì sao có thể không để lại chút dấu vết nào? Và suốt nhiều năm qua, các người vẫn không ngừng tìm kiếm, nhưng chỉ như mò kim đáy bể, thể thì vì sao mười một năm sau, đứa bé lại đột nhiên xuất hiện.
Lẽ nào bà không muốn biết những chuyện này sao?”
Sở Vân Dung quay lại, ánh mắt thay đổi, “Rốt cuộc cô là ai? Vì sao biết rõ chuyện trong nhà tôi như vậy?”
Cô gái cười đáp, “Một người có thể cho bà biết sự thật.
Thế nào? Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện một chút rồi chứ?”
Sở Vân Dung nhìn cô ta chằm chằm, một lúc lâu sau cũng không nói gì mà quay người bỏ đi.
Cô gái kia ngạc nhiên nhíu mày, hô to ở sau lưng Sở Vân Dung, “Nếu như bà muốn biết thì một giờ chiều ba ngày sau, tại quán cà phê Ảo Tưởng đường Giang Nam, tôi chờ bà.”
Sở Vân Dung bước đi nhanh hơn.
Khi Thẩm Thanh Lan thấy Sở Vân Dung thì sắc mặt bà rất khó coi, ánh mắt cô chợt thay đổi, “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Sở Vân Dung lắc đầu, “Không sao, vừa rồi gặp một kẻ tâm thần ở nhà vệ sinh nên hơi hoảng sợ thôi.
Chúng ta về nhanh đi, An An mệt rồi.”
Thẩm Thanh Lan nhìn về phía Sở Vân Dung vừa rời khỏi nhưng không thấy ai.
Cô nghĩ ngợi rồi gật đầu, “Vâng, về thôi.”
Trên đường về, rõ ràng Sở Vân Dung cứ thấp thỏm không yên.
Đến khi về tới nhà thì bà mới bình thường trở lại.
Trong lòng Thẩm Thanh Lan càng thắc mắc không biết rốt cuộc vừa rồi mẹ mình đã gặp chuyện gì ở trung tâm thương mại.
“Mẹ, nếu mẹ gặp người nào kỳ lạ thì nhất định phải nói cho con biết đấy.”
Trước khi Sở Vân Dung xuống xe thì Thẩm Thanh Lan khẽ nói.
Sở Vân Dung ngẩn người, động tác mở cửa khựng lại, nhìn sang Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, sao con biết mẹ gặp phải người kỳ lạ?”
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan hiện lên biểu cảm quả nhiên là như vậy.
Vừa rồi cô chỉ suy đoán, bây giờ thì đã có thể khẳng định, “Mẹ, mẹ gặp ai vậy?”
Sở Vân Dung thuận lại chuyện vừa gặp một cô gái cho Thẩm Thanh Lan nghe, kể cả mấy lời cô ta nói.
Thẩm Thanh Lan híp mắt, “Mẹ đừng tin lời của người đó.”
“Mẹ biết, cho nên mẹ mới không thèm nghe cô ta nói mà bỏ đi.
Cô ta còn hẹn ba ngày sau gặp mặt, nhưng mẹ cũng không định đến.”
Sở Vân Dung gật đầu.
Vừa rồi trên đường về bà đã suy nghĩ kỹ.
Thẩm Thanh Lan là con gái mình, bây giờ con gái đã trở về và sống rất tốt, vậy thì cho dù nó có từng như thế nào và tại sao lại trở về nhà họ Thẩm cũng không còn quan trọng nữa.
Điều quan trọng là sau này người làm mẹ như bà nên làm thế nào để bù đắp tình cảm mà con mình không được hưởng trong những năm qua.
“Mẹ, mẹ vừa nói người kia hẹn gặp mẹ vào ba ngày sau à?”
Thẩm Thanh Lan bắt được trọng điểm.
“Đúng vậy, cô ta hẹn mẹ một giờ chiều ba ngày sau, gặp mặt ở quán cà phê Ảo Tưởng đường Giang Nam, nói là muốn cho mẹ biết sự thật, đúng là kỳ lạ.”
“Dáng vẻ người kia thế nào mẹ còn nhớ rõ không?”
Thẩm Thanh Lan hỏi.
Sở Vân Dung ngẩn người, “Thanh Lan, con muốn đi gặp cô ta sao?”
Khoé môi Thẩm Thanh Lan cong nhẹ, “Con cũng muốn biết quá khứ của con như thế nào?”
“Có lẽ là một kẻ lừa đảo, muốn lừa tiền thôi.
Con để ý tới làm gì?”
Sở Vân Dung không muốn con gái đi gặp cô gái kia.
Nhìn thấy cô gái kia, bà lại cảm thấy hoang mang hoảng loạn, cứ như có một mối nguy hiểm không thể lường trước được đang đến gần, khiến bà rất bất an.
“Mẹ nói rất đúng, vậy không đi nữa, cứ mặc kệ cô ta.
Chắc là như mẹ nói, người này là một kẻ lừa đảo, không cần quan tâm tới, chúng ta mặc kệ cô ta thì cô ta sẽ bỏ cuộc thôi.”
Thẩm Thanh Lan nhận ra sự bất an trong ánh mắt Sở Vân Dung nên không nói tiếp nữa.
Vào nhà, Sở Vân Dung cứ như đã thật sự quên mất chuyện này, vội vàng nấu thức ăn dặm cho An An.
Ba ngày sau, Thẩm Thanh Lan tìm một cơ hội đi ra ngoài, đến quán cà phê Ảo Tưởng đường Giang Nam.
Trong quán không có nhiều người lắm, dù đang là buổi trưa nhưng chỉ có mấy người khách, Thẩm Thanh Lan tới sớm hơn cô gái kia nửa tiếng.
Bây giờ là mười hai giờ rưỡi, cô tìm một chỗ trong góc rồi ngồi xuống, từ chỗ này có thể nhìn thấy cửa tiệm, nhưng từ ngoài đi vào lại rất khó thấy chỗ này, là một vị trí rất tốt.
Thẩm Thanh Lan gọi một ly cà phê, tay chống cằm, làm như vô ý nhìn dòng người ngoài phố, có điều khóe mắt vẫn chú ý ra ngoài cửa.
Thời gian dần trôi qua, cách giờ hẹn càng lúc càng gần, nhưng ngoài hai người đàn ông và một đôi tình nhân đi vào thì không có người khách nào vào quán cà phê này nữa.
Mãi cho đến một giờ rưỡi, cô gái kia vẫn không xuất hiện.
Thẩm Thanh Lan đứng lên, rời khỏi quán cà phê.
Đến lúc này vẫn không xuất hiện, vậy thì cô gái kia chắc sẽ không đến.
Có thể thấy đối phương là một người rất cẩn thận, không thấy Sở Vân Dung nên hoàn toàn không có ý định ra mặt.
Nhưng Thẩm Thanh Lan không biết rằng ngay khi cô vừa đi thì một người mặc đồng phục nhân viên của quán cà phê đi ra dọn ly của cô, khoé môi vểnh lên cao, ngay cả ánh mắt cũng đầy ý cười.
Thẩm Thanh Lan và Sở Vân Dung đều không ngờ cô gái kia lại là nhân viên của quán cà phê.
Khi Thẩm Thanh Lan vừa xuất hiện ở quán thì cô ta đã nhìn thấy và biết chắc lần này không thể gặp được người muốn gặp.
Đi chuyến này không thu hoạch được gì, trong lòng Thẩm Thanh Lan có hơi khó chịu.
Cô gọi điện cho Eden hỏi về tình hình của Tần Nghiên.
Anh trả lời, “Vẫn chưa chết được.”
Khóe môi Thẩm Thanh Lan cong nhẹ, “Bà ta có nói gì không? Ai là người chủ mưu?”
Eden lắc đầu, “Không, Tần Nghiên thật sự rất cứng miệng, ngay cả hai tên đàn em của bà ta cũng cứng đầu như chủ.”
Thẩm Thanh Lan không thấy bất ngờ, người này là con bài cuối cùng của Tần Nghiên, bà ta tất nhiên sẽ không dễ dàng khai ra, “Anh hãy nói với Tần Nghiên rằng em có thể cho bà ta biết tro cốt của Carl ở đâu.
Nhưng bà ta phải nói cho em biết người kia đang ở đâu.”
“An, liệu bà ta có tin hay không?”
“Bà ta sẽ tin thôi.”
Có điều, không chắc là bà ta sẽ khai ra.
Tần Nghiên nghe Eden nói thì cười khẩy, “Chẳng phải Thẩm Thanh Lan giỏi lắm à? Tự đi mà điều tra.”
Không ngoài dự đoán, bà ta không nói cho Eden biết điều gì về người kia cả.
Thẩm Thanh Lan biết được lựa chọn của Tần Nghiên qua lời nói của Eden.
Cô sờ cằm, đang suy nghĩ kế hoạch tiếp theo thì cảm thấy có người kéo ống quần mình, cúi đầu nhìn thì quả nhiên thấy An An đã bò tới, đang ngẩng đầu nhìn cô.
Thẩm Thanh Lan bế con trai dưới đất lên.
An An dụi vào lòng cô đòi bú nhưng cô lắc đầu.
Hai ngày nay cô đã bắt đầu giảm số lần cho An An uống sữa, tăng lượng thức ăn dặm lên, để An An quen dần thì sẽ bắt đầu cai sữa.
Ban đầu Thẩm Thanh Lan định đợi đến khi An An một tuổi mới cho con cai sữa, nhưng người đàn ông nào đó lần nào gọi điện thoại về cũng nhắc nhở có chuyện này.
Vừa nghĩ về Phó Hoành Dật thì điện thoại của anh liền đến.
Thẩm Thanh Lan bắt máy, giọng nói trầm thấp quyến rũ của Phó Hoành Dật truyền từ điện thoại tới.
Thanh Lan.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, vừa định đáp thì An An đã đưa tay chộp lấy điện thoại.
Cố giờ điện thoại ra xa, “An An, mẹ đang nói chuyện với ba.
Con ngoan đi.”
“Me.”
An An goi.
Phó Hoành Dật nghe giọng nói non nớt của con trai trong điện thoại, nhất là khi nghe thấy chữ “mẹ”
thì vẻ mặt lập tức khựng lại.
“Phó Hoành Dật, anh còn nghe máy không?”
Thẩm Thanh Lan dỗ được con trai ngoan ngoãn rồi lại nói.
Ánh mắt Phó Hoành Dật sâu thẳm, “Anh đây.”
“An An biết gọi mẹ rồi, anh có nghe thấy không?”
Ánh mắt cô hơi đắc ý, con trai biết gọi cô đầu tiên đấy.
“Nghe thấy rồi.”
Phó Hoành Dật dịu dàng nói.
“Bây giờ con còn chưa biết gọi ba.
Em đang dạy con, đến khi anh trở về chắc sẽ biết gọi thôi.”
Nét mặt Phó Hoành Dật dịu dàng, lắng nghe Thẩm Thanh Lan nói về tình hình của An An mấy ngày qua.
Anh nghe rất chăm chú, trong điện thoại thỉnh thoảng còn truyền đến giọng An An gọi mẹ.
Sở Vân Dung thấy Thẩm Thanh Lan đang nghe điện thoại thì bể An An đi.
Phó Hoành Dật nghe tiếng động thì hỏi, “Thanh Lan, mẹ bế An An đi rồi sao?”
“Vâng, con đói bụng, mẹ bế con đi ăn rồi.”
“Bây giờ có tiện nói chuyện không?”
Phó Hoành Dật hỏi.
Thẩm Thanh Lan lập tức hiểu ý anh, cầm điện thoại đi ra vườn hoa, “Bây giờ có thể nói rồi.”
Người mà Tần Nghiên sắp xếp vẫn chưa xuất hiện sao?”
Mấy ngày nay Phó Hoành Dật luôn nghĩ về chuyện này.
Đây đã là lần thứ ba anh hỏi tới.
“Đã xuất hiện rồi, ngay ngày hôm qua.
Khi em và mẹ đi trung tâm mua sắm, lúc mẹ vào nhà vệ sinh thì gặp đối phương.
Cô ta hẹn gặp mẹ hôm nay, nhưng em đến đó thì không thấy ai.”
Thẩm Thanh Lan kể lại ngắn gọn.
Phó Hoành Dệt nhíu mày, “Không xuất hiện à?”
“Vâng, người kia vẫn chưa xuất hiện, em đã đợi ở đó hơn một tiếng.”
“Có phải lần này chỉ mới thăm dò thôi không?”
Phó Hoành Dật suy đoán.
“Không loại trừ khả năng này.”
Chắc chắn bây giờ đối phương còn chưa biết chuyện Tân Nghiên đang ở trong tay Eden.
Mà nếu không nhận được chỉ thị mới thì chắc chắn người này sẽ tiếp tục hành động.
Nhưng dù thế nào thì thì mục tiêu của đối phương vẫn là Sở Vân Dung, cho nên bọn họ chỉ cần yên lặng theo dõi diễn biến là được.
Thẩm Thanh Lan chỉ muốn biết trong tay của đối phương có chứng cứ chứng minh lời cô ta nói là sự thật hay không thôi.
Cứ chỉ định nói suông đã muốn Sở Vân Dung tin tưởng thì hơi vô lý.
“Nếu mục đích của đối phương là muốn làm mẹ nghi ngờ thôi thì sao?”
Phó Hoành Dật đưa ra một giả thiết.
Nếu bọn họ chỉ muốn khiến Sở Vân Dung nghi ngờ, sau đó để tự bà đi tìm sự thật năm xưa, còn bọn họ chỉ việc để lộ một vài mạnh mối, như vậy hậu quả có thể còn phiền phức hơn là nói thẳng cho Sở Vân Dung biết, mà độ tin cậy lại cao hơn rất nhiều.
Nếu Sở Vân Dung biết được sự thật thì với trạng thái tinh thần hiện giờ của bà, chắc chắn sẽ không chịu được cú sốc này, như thể bọn chúng sẽ đạt được mục đích.
Phó Hoành Dật trầm ngâm, một lúc lâu sau mới nói, “Đối phương rắp tâm muốn núp trong bóng tối, chúng ta thì lại không có bất kỳ manh mối nào, vì vậy không thể nào tìm ra chúng được.
Nhưng chúng ta có thể dùng chiêu gậy ông đập lưng ông.”
Anh nói kế hoạch của mình với Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan nghe xong thì hơi do dự, “Như vậy thì mẹ phải mạo hiểm sao? Nếu lỡ...”
“Thanh Lan, nếu đối phương thật sự đã rắp tâm thì sẽ tìm đủ mọi cách làm cho mẹ biết.
Thay vì lo lắng chờ đợi thì chi bằng chúng ta hãy chủ động ra tay, vậy mới có thể nhổ cỏ tận gốc.
Hơn nữa, chúng ta đều đã bỏ qua một vấn đề, đó là có thể mẹ không hề yếu đuối như chúng ta nghĩ.
Đắp đập không bằng khai thông, cứ nói cho mẹ biết sự thật biết đâu còn tốt hơn là dè dặt che giấu như bây giờ.”
Phó Hoành Dật coi trọng đánh nhanh thắng nhanh hơn, chứ một quả bom hẹn giờ giấu trong bong tôi sẽ khiến anh luôn thấy bất an.
Tất nhiên Thẩm Thanh Lan hiểu được lời của Phó Hoành Dật rất có lý, “Vâng, em hiểu rồi.
Chuyện này cứ giao cho em, ngày mai em sẽ gọi Kim Ân Hi trở về.”
Phó Hoành Dật vừa xin nghỉ, nếu xin nghỉ nữa cũng không phải là không thể nhưng sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh làm Thẩm Thanh Lan thì không muốn như vậy.
Phó Hoành Dật rất tin tưởng vào năng lực của nhóm người Kim Ân Hi.
Hơn nữa chỉ đối phó với một người nên anh cũng không quá lo lắng.
Cúp máy, Thẩm Thanh Lan đứng ngoài vườn hoa một lúc, suy nghĩ kỹ về đề nghị của Phó Hoành Dật, sau đó gọi điện thoại cho Kim Ân Hi.
“Được, bây giờ tớ sẽ mua vé máy bay về.
An, cậu chờ tớ.”
Tất nhiên Kim Ân Hi đồng ý.
Dù sao hiện giờ Tần Nghiên cũng bị Eden lấy làm thí nghiệm, đã gần như thân tàn ma dại, cô có hành hạ bà ta cũng chỉ giúp bà ta giảm bớt đau đớn mà thôi.
Mà cô lại chẳng muốn làm vậy, chi bằng về thủ đô giúp Thẩm Thanh Lan.
Tất nhiên cô cũng không phủ nhận mình hơi nhớ Daniel.
Kim Ân Hi nói với Eden một tiếng rồi thản nhiên rời đi.
Sicily vốn định cùng Kim Ấn Hi trở về, đã lâu rồi cố không gặp con của Thẩm Thanh Lan, nhưng người đại diện lại báo cho cô biết cô có một buổi trình diễn, vì thế cô chỉ có thể tiếc nuối Nhìn Kim Ân Hi rời đi.
Thẩm Thanh Lan định đi đón Kim Ấn Hi nhưng đã bị Daniel giành trước một bước.
Biết đã có người nhận việc này nên cố không tranh với anh ta nữa.
Mấy ngày nay, Sở Vân Dung không ra ngoài mà chỉ ở nhà giúp Thẩm Thanh Lan trông con.
Bây giờ An An đã biết bò, tính tình càng ngày càng hoạt bát, chỉ cần để cậu nhóc dưới đất mà không có người trông chừng, thì không biết sẽ bò đến đâu nữa.
Có một lần, Thẩm Thanh Lan chỉ đứng dậy vào nhà bếp làm bánh ngọt cho con, vậy mà nhóc con này lại tự bò ra tới cửa.
Sở Vân Dung lo trông cháu ngoại, đâu còn rảnh rỗi nghĩ tới mấy chuyện khác.
Thẩm Thanh Lan quan sát hai ngày, thấy bà có vẻ đã thật sự quên chuyện cô gái kia thì trong lòng càng do dự với lời đề nghị của Phó Hoành Dật.
“Thanh Lan, con trông An An một chút nhé.
Thằng bé vừa tè dầm, mẹ đi giặt tã cho nó đã.”
Sở Vân Dung gọi Thẩm Thanh Lan.
Cô lấy hoàn hồn, “Mẹ để con giặt cho.”
Nói xong, cô lấy cái tã từ tay Sở Vân Dung, đi vào phòng tắm.
Sở Vân Dung ở phòng khách trong An An, chuông cửa vang lên, dì Triệu định đi ra mở cửa thì bà đứng dậy mở cửa trước.
Là cảnh vệ gác cổng, trong tay cầm một bưu kiện chuyển phát nhanh, trên đó ghi tên người nhận là Sở Vân Dung.