Nét mặt Lý Bác Minh bình tĩnh, “Trong đó có kết quả xét nghiệm DNA, là thật hay giả, cô tự xem đi.” Đồng Vận Thi lấy bảng kết quả giám định, lật thẳng đến trang cuối cùng, xem kết luận phía dưới, “Không, đây không2phải là sự thật, bản kết quả này là giả. Đúng, là giả, anh lừa em.” Cô ta không thể nào chấp nhận được kết quả này. “Ngày đó cô đã tận mắt chứng kiến quá trình lấy mẫu máu, bây giờ đã có kết quả, cô lại phủ nhận. Đồng Vận Thi, cô giỡn hơi8bị dai rồi đó.” Lý Bác Minh lạnh lùng nói, giọng điệu đã mất kiên nhẫn. “Không thể nào, đứa bé trong bụng em phải là của anh, sao kết quả xét nghiệm DNA này là nói không phải. Nhất định là anh, nhất định anh đã dùng tiền mua chuộc bác sĩ có phải không?6Các người làm ra bản kết quả giả này để gạt tối.” Đồng Vận Thi lẩm bẩm. Lý Bác Minh đã đoán trước sẽ thế này, chỉ cười khẩy, “Ngày đó chẳng phải cô cũng đến nơi khác làm giám định sao? Chắc cô rất tin tưởng nơi đó mà phải không? Bây giờ cô có3thể gọi điện thoại hỏi xem đã có kết quả chưa, xem kết quả là thế nào?” Bây giờ anh ta lại cảm thấy thật may mắn vì ngày đó Đồng Vận Thi đã tự xét nghiệm ở một nơi khác nữa, bằng không chuyện này sẽ lại phải kéo dài nữa rồi. Nghe anh nhắc5nhở, rốt cuộc Đổng Vận Thi mới nhớ ra. Cô ta thật sự đã đi tìm một nơi xét nghiệm DNA khác. Mà nơi này, cô ta không nói cho ai biết cả. Mắt cô ta lập tức sáng lên, “Đúng vậy, em còn một bản báo cáo xét nghiệm khác, nó nhất định mới là sự thật.” Đã nói rõ mọi chuyện nên Lý Bác Minh không muốn ở lại chỗ này nữa, anh bèn dây ra về. Đồng Vận Thi vội vàng ôm lấy cánh tay anh, “Bác Minh, anh không được đi, anh là cha của đứa bé, anh không thể bỏ em một mình được.” Cô ta nói xong liền bật khóc. Lý Bác Minh gạt tay cô ta ra, “Tôi không phải cha của đứa bé.” “Bác Minh, em biết chắc vì ngày đó ở cửa bệnh viện, em nói vậy nên anh giận phải không? Cho nên anh mới thông đồng với bác sĩ gạt em? Bác Minh, em sai rồi, sau này em sẽ không bao giờ nói vậy trước mặt Phương Đông nữa. Anh đừng bỏ mặc em có được không, đừng phủ nhận con của chúng ta có được không? Em và con đều rất cần anh.” Lý Bác Minh lạnh lùng mình dáng vẻ yếu đuối của Đồng Vận Thi, ánh mắt hoàn toàn không có chút thương hại nào, “Lời tôi nói cô không tin, kết quả giám định cô cũng không tin. Đồng Vận Thi, rốt cuộc cô muốn gì hả? Cô đừng cho rằng cứ quấy rầy tôi mãi thì tôi sẽ nhận đứa con hoang trong bụng cô.” Mấy chữ “đứa con hoang” đâm mạnh vào tim Đồng Vận Thi. Cô ta lùi về sau, sắc mặt tái nhợt nhìn Lý Bác Minh, lắc đầu lia lịa, “Không phải, con của tôi không phải là đứa con hoang. Nó là con anh, là con ruột của anh mà.” Lý Bác Minh lắc đầu ngán ngẩm, “Đồng Vận Thi, cô trúng độc quá nặng rồi, cố tỉnh lại đi. Con của cô thật sự cần cha, nếu có thật sự thương nó thì nên chấp nhận sự thật sớm, rồi sau đó đi tìm cha ruột của nó. Đừng quấn lấy tôi nữa.”
Nói xong, Lý Bác Minh lập tức bỏ đi không chút lưu luyến. Đồng Vận Thi đứng tại chỗ, cầm bản kết quả giám định trong tay, bỗng nhiên gào khóc. Có điều khóc một lúc, cô ta lại nhớ ra còn một bản kết quả giám định khác bèn lảo đảo đứng dậy cầm điện thoại lên gọi. Hai phút sau, điện thoại rơi xuống đất, mặt Đồng Vận Thi dại ra. Qua một lúc lâu, cô ta mới từ từ cúi đầu nhìn cái bụng lớn của mình, cuối cùng hoàn toàn sụp đổ.
Phương Đồng mang thai đã tám tháng. Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của cô trước khi nghỉ thai sản. Bắt đầu từ ngày mai cô sẽ nghỉ ngơi chờ ngày sinh. Cô sắp xếp công việc trong tay rồi giao cho thư ký. Ngày mai thư ký sẽ giao chuyện này cho người tạm thời tiếp nhận vị trí của cô. Phương Đông nhìn đồng hồ, đã bốn giờ rưỡi chiều, nên chuẩn bị ra về. Vừa ra khỏi của công ty cổ liền thấy Đồng Vận Thi.
Đổng Vận Thi đeo kính mát, thầy Phương Đồng đi ra thì lập tức chặn đường cô. Cô nhìn cô ta rồi lùi về sau một bước, vô thức đặt tay lên bụng mình. Sắc mặt Đồng Vận Thi lạnh bằng, “Là cô làm đúng không?”
Phương Đông sửng sốt, không hiểu cô ta đang nói gì.
Đồng Vận Thi lạnh lùng nói tiếp, “Bảng xét nghiệm DNA là giả, cô đã cho người làm nó, có phải không? Cô muốn Bác Minh nghĩ rằng đứa bé trong bụng tôi không phải là của anh ấy, đúng không?”
Từ hôm trước, sau khi Lý Bác Minh đưa báo cáo kết quả giám định cho mình, Đồng Vận Thi vẫn không tài nào hiểu được. Rõ ràng đứa bé chắc chắn là con của anh, vì sao kết quả giám định lại không phải. Ban đầu cô ta còn tưởng rằng anh đã giở trò, nhưng nghĩ lại, anh là đàn ông, không có người đàn ông nào lại không muốn nhận con mình cả. Hổ dữ còn không ăn thịt con mà, phải không? Cho nên cô ta cảm thấy chỉ có một mình Phương Đông là có lý do làm chuyện này. Phương Đông ngạc nhiên nhíu mày. Cô có thể xem đây là nằm yên cũng trúng đạn không?
“Có quá xem trọng tôi rồi, tôi không có bản lĩnh như vậy đâu. Bản kết quả giám định đó là thật, chẳng ai động tay động chân vào cả. Đứa bé trong bụng cô không liên quan gì đến chồng tôi. Trước đây cũng vì cô không tin, Bác Minh
mới phải bất đắc dĩ chọn cách xét nghiệm DNA.” “Cô không có khả năng này, nhưng bạn của cô có. Thẩm Thanh Lan không phải là bạn thân của cô sao? Cô ta là đại tiểu thư nhà họ Thẩm, cháu dâu nhà họ Phó, muốn làm một bản giám định giả là chuyện quá đơn giản.” Nghe vậy, Phương Đông liền bật cười, có điều là cười lạnh, “Đổng Vận Thi, cô mắc chứng hoang tưởng bị hãm hại à? Đêm đó người ngủ với cô hoàn toàn không phải là chồng tôi, sao đứa bé có thể là con của anh ấy được?” “Cô nói bậy, lẽ nào ngay cả lên giường với ai mà tôi cũng không biết sao? Tôi hoàn toàn khẳng định người ngủ cùng tôi đêm đó là Lý Bác Minh. Tôi còn nhớ rõ trên ngực anh ấy có một nốt ruồi.” Phương Đông ngạc nhiên nhìn cô ta, “Cô nhầm rồi. Trên ngực Bác Minh không hề có nốt ruồi nào cả.” “Không thể nào. Cô còn muốn gạt tối ư? Trên ngực anh ấy rõ ràng có một nốt ruồi, chính là ở chỗ này, tôi nhớ rất rõ mà.” Phương Đồng sững sờ nhìn Đồng Vận Thi Đổng Vận Thi cho rằng mình đã nói đúng, nên Phương Đồng mới cảm thấy khó chịu, lập tức cong môi cười, “Tôi nói đúng rồi chứ gì. Phương Đông, cô không lừa được tôi đâu.” Đêm hôm đó bọn họ vô cùng triền miên, cô ta nghĩ mình không thể nào nhở lầm được, cô ta còn đưa tay sờ nốt ruồi kia mà. Trên ngực có nốt ruồi? Trong đầu Phương Đông lóe lên, bỗng nhớ đến điều gì đó, sau đó nhìn Đồng Vận Thi bằng ánh mắt không thể tin được. Cô vừa nghĩ đến một người, trên ngực người đó có nốt ruồi, nhưng sự việc có thể trùng hợp đến thế sao? Phương Đông không chắc lắm, “Cô...” “Phương Đông, cô cho rằng mình làm Bác Minh nghĩ đứa bé này không phải con anh ấy thì tôi sẽ không thể làm gì được sao? Tôi cho cô biết, tôi sẽ sinh đứa bé này, sau đó làm giám định một lần nữa, đến lúc đó tôi xem cô còn chống chế thể nào được.”
Phương Đông cạn lời nhìn Đồng Vận Thi. Chẳng lẽ người này có chứng chướng ngại trong việc giao tiếp sao? Cứ luôn nghe không hiểu được tiếng người. Cô lạnh lùng nói, “Nếu cô muốn sinh thì cứ việc.” Đồng Vận Thi liền nổi đóa bởi thái độ thách thức của Phương Đông, vẻ mặt ác độc nhìn Phương Đông. Cô lập tức lùi về sau một bước, nhìn Đồng Vận Thi đầy đề phòng. Bây giờ cô không thể chịu nổi bất cứ xô xát nào, “Đồng Vận Thi, cô muốn làm gì? Tôi cho cô biết, nơi này là đường phố sầm uất, nhiều người lui tới, hơn nữa xung quanh đều có camera. Nếu có dám động tay động chân thì sẽ không trốn thoát đâu.” Đồng Vận Thi từ từ bước đến gần Phương Đông, ánh mắt nhìn cô càng gian xảo hơn. Có điều sau khi nghe cô nói thì bước chân cô ta khựng lại, Ánh mắt vốn mất bình tĩnh cũng lập tức trở nên tỉnh táo. Cô ta chậm rãi cong môi cười, “Phương Đông, tôi không từ bỏ Lý Bác Minh đâu. Tôi sẽ làm cho anh ấy thấy rõ bộ mặt thật của cô.” Nói xong, cô ta lập tức rời đi. Thấy cô ta đã đi xa, Phương Đồng mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi cô rất sợ Đồng Vận Thi sẽ bất chợt xông lên, dù chỉ đẩy cô nhẹ một cái thì hậu quả cũng sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Lý Bác Minh vừa dừng xe thì đã thấy Phương Đông đang ngẩn ngơ đứng một mình trước của công ty. Anh lập tức mở cửa xe, vội xuống xe đến chỗ cô, “Đổng Đổng, không phải bảo em ở trong công ty chờ anh, anh đã nói sẽ đến đón em ngay sao? Sao em lại xuống đây một mình vậy?” Bụng Phương Đông đã lớn, hoạt động cũng khó khăn, cả người trở nên nặng nề, anh luôn lo cô sẽ bị va chạm. Phương Đồng ngẩn người nhìn Lý Bác Minh rồi bỗng ôm lấy anh. Lý Bác Minh sửng sốt, “Đồng Đồng, em sao vậy?”
Phương Đồng ôm một lúc rồi buông ra, lắc đầu, “Về nhà trước đi.”
Trên đường về, Lý Bác Minh hỏi Phương Đồng một lúc lâu nhưng vẫn không có được câu trả lời. Quay đầu sang thì thấy cô đang ngày người nhìn ra cửa sổ xe, nhân lúc đèn đỏ, anh dừng xe hỏi, “Đồng Đổng, hôm nay em làm sao vậy? Cứ thấp thỏm không yên.” Phương Đồng nghĩ ngợi một lúc, sau đó vẫn quyết định kể lại chuyện Đồng Vận Thị đến tìm mình cho Lý Bác Minh nghe. Mới đầu anh giật mình, sau đó lập tức nổi giận, “Đồng Vận Thi thật sự muốn chết mà.”
Phương Đông an ủi anh, “Cô ta không làm gì em cả, chỉ nói mấy câu thôi. Vừa rồi em nghĩ đến vấn đề khác cơ.”
“Vấn đề gì?” Lý Bác Minh hỏi theo phản xạ tự nhiên. Phương Đồng không biết có nên nói chuyện này không. Dù sao cũng có rất nhiều người có nốt ruồi trên ngực, có thể người mà Đồng Vận Thi nói đến không phải là người cô biết thì sao? Nghĩ vậy, Phương Đông lắc đầu, “Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ, do bản thân em cứ xoắn xuýt mà thôi. Hôm nay ba anh và dì Quý đến chơi, em đã bảo mẹ em mua đồ ăn rồi, tôi sẽ ăn ở nhà” Cô chủ động nói sang chuyện khác. Thẩm Thanh Lan và Vu Hiểu Huyên biết Phương Đông sắp sinh nên đã hẹn nhau đến thăm cô. Phương Đông đang nhàn rỗi đến nỗi mốc meo ở nhà, thấy hai cô bạn thân đến thì tất nhiên rất vui vẻ. Phó Phương Hoa biết ba chị em hẳn là có nhiều lời muốn nói với nhau nên sau khi mang đồ ăn nước uống vào thì liên chừa không gian riêng cho bọn họ. “Phương Đông, bụng cậu lớn hơn tớ lúc trước nhiều thật, không phải là sinh đôi chứ?” Vu Hiểu Huyên nhìn thấy bụng của Phương Đông thì hơi giật mình, trước đây cô béo như vậy mà bụng còn không lớn thế này. “Không phải sinh đôi, tớ đã đến bệnh viện khám thai rồi, chỉ một đứa thôi.” Phương Đồng dịu dàng trả lời. Trước đó người nhà cổ cũng nghi là thai đôi, còn đi kiểm tra xem, kết quả chỉ vì dưỡng thai quá tốt nên bụng có lớn mau thôi. “Vậy cậu phải vất vả với cái thai này rồi.” Vu Hiểu Huyên nhở tới cô con gái nhà mình, khi sinh Quả Quả, cô đã chịu không ít đau đớn. Phương Đồng gật đầu, “Đúng vậy, bác sĩ cũng nói vậy nên đề nghị tở sinh mổ.”
Sinh mổ cũng tốt, sinh thường đau lắm. Hiện giờ có rất nhiều người sinh hai lần, tớ nghĩ tới thôi là đã thấy sợ. Tớ đã nói với Hàn Dịch rồi, chỉ có một mình Quả Quả là được rồi, không sinh nữa.” Nhở tới nỗi đau đó, đến giờ Vu Hiểu Huyên vẫn thấy sợ hãi.
Phụ nữ trò chuyện với nhau, ngoài để tài quần áo thì chính là con cái và sinh đẻ.
“Thanh Lan, có một chuyện tớ đã giấu trong lòng mấy ngày nay, không biết có nên nói không?” Nét mặt Phương Đông do dự. Thẩm Thanh Lan đang bóc cam, bèn nhìn sang, “Sao vậy?” “Đúng vậy, Phương Đồng à, giữa ba chúng ta còn có gì mà không thể nói chứ. Cậu cứ nói đi.” Vu Hiểu Huyên phụ họa. “Chính là về Đồng Vận Thi...” Phương Đông kể lại chuyện đã xảy ra trong thời gian qua.