tiếp dùng một phát súng giải2quyết tên tài xế kia. Xe của Phó Hoành Dật liên tục quẹo trái rẽ phải trên đường, làm dịch chua trong dạ dày Peter muốn trào ra ngoài. Một tay anh ta nắm chặt tay vịn, tay còn lại phải bịt miệng mình. Anh ta thật sự lo mình sẽ nôn ra mất. Anh ta tranh thủ nhìn ra phía sau thì thấy Allen vẫn ngồi vững, không hề bị ảnh hưởng gì, cứ như hoàn toàn không cảm thấy xe xóc nảy. Peter buồn rầu, một người thân thể khỏe mạnh như mình lại còn không bằng một kẻ5nửa tàn phế như Allen.
“Phó Hoành Dật, nhanh hơn nữa đi.” Allen lạnh lùng nói. Nghe vậy Peter liền biến sắc, hiện giờ đã khiến anh ta muốn chết rồi, nếu còn nhanh hơn thì anh ta còn sống nổi sao? Vừa muốn mở miệng ngăn cản thì tốc độ xe đã tăng nhanh hơn một bậc.
“A!” Peter hét lên.
Đám người Phó Hoành Dật đi được nửa tiếng thì nhìn thấy phía trước bọn họ có một chiếc xe, tốc độ còn nhanh hơn cả bọn họ. Phó Hoành Dật vượt lên đối phương, lúc nhìn qua thì thấy một gương6mặt quen thuộc, chẳng phải Nhan An Bang thì là ai? Tất nhiên Nhan An Bang cũng nhìn thấy Phó Hoành Dật.
Phó Hoành Dật ra dấu với Nhan An Bang, đó là động tác hành động trong quân đội. Ông ta gật đầu, lái xe bám theo tốc độ của Phó Hoành Dật. Không thể phủ định, tuy Nhan An Bang gây ra nhiều chuyện sai lầm, thể diện mất sạch, nhưng dù sao ông ta cũng xuất thân từ bộ đội đặc chủng, đồng thời còn làm việc trong quân đội nhiều năm, nên thật sự có năng lực, hoàn5toàn có thể đuổi kịp tốc độ xe của Phó Hoành Dật.
Vừa tới gần bờ biển cạnh khu biệt thự, đám người Phó Hoành Dật liền nghe thấy một trận súng liên hồi. Ánh mắt Phó Hoành Dật chợt biến, lại tăng tốc. Phải nhanh hơn, phải mau hơn nữa. Người của Thẩm Thanh Lan đã xung đột với bọn chúng, hiện giờ không ai rõ tình hình nơi đó như thế nào cả.
***
Hai mươi phút trước, trong biệt thự. Tần Nghiên đã thức dậy, tiếng động bên ngoài quá lớn làm bà ta phải thức giấc. Bà ta nhìn cơn3mưa to ngoài cửa sổ, khóe miệng cong nhẹ. Thẩm Thanh Lan đúng là liều mạng, lại lựa chọn thời tiết này để cứu người. Nhưng cô ta cho rằng cứu người ra ngoài rồi thì có thể mang người đi được sao? Chỉ có mấy mạng thế kia mà muốn cứu người khỏi tay bà ta à? Đúng là quá ngây thơ.
Tần Nghiên không ra khỏi nhà mà ngồi trước cửa sổ nghe tiếng mưa, nhìn tia chớp lóe lên ở chân trời. Lần đầu tiên bà ta cảm thấy giông bão cũng rất tuyệt.
Trong rừng, Thẩm Thanh Lan đã tụ họp với Kim Ân Hi. Cô thở hổn hển, chỗ vừa bị đạn bắn sượt qua vô cùng đau đớn. Kim Ân Hi thấy thế liền nói, “An, giao Nhan Tịch cho tớ đi.” Thể lực của cô còn tốt hơn Thẩm Thanh Lan rất nhiều, dù sao cô cũng không tốn nhiều sức như Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Không cần, cứ để tớ.” Dáng người của Kim Ấn Hi và Nhân Tịch không chênh lệch nhiều, nếu cõng Nhan Tịch thì sẽ rất khó hành động. Còn cô lại cao hơn Nhan Tịch nửa cái đầu, công theo Nhan Tịch vẫn có thể hành động được.
“Nhưng cậu mất sức nhiều quá, cứ thế này cậu sẽ không chịu nổi mất.” Kim Ân Hi rất lo lắng. “Tớ không sao, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.” Thẩm Thanh Lan đáp. Đang nói chuyện thì phía sau bỗng có tiếng động. Thẩm Thanh Lan quay lại thì nhìn thấy người cô từng gặp ở thủ đô - Tô Tinh. Kim Ân Hi lập tức chĩa súng về phía cô ta. Tô Tinh giơ tay lên, “Đừng nổ súng, tôi tới để dẫn đường cho các cô. Tôi biết cách rời khỏi nơi này.”
Kim Ân Hi nửa tin nửa ngờ nhìn cô ta, vẫn không hạ súng trên tay xuống. Dù đối phương nói mình không phải là người của Tần Nghiên, nhưng là địch hay bạn vẫn chưa thể xác định rõ, ai biết được cô gái trước mắt muốn làm gì. Tô Tinh không nhìn Kim Ân Hi, càng không quan tâm tới vũ khí trên tay cô mà nhìn về phía Thẩm Thanh Lan, “Đi theo tôi.” Thẩm Thanh Lan liếm môi, “ Ân Hi, đi thôi.” Nói xong cô liền đi theo Tô Tinh.
“An.” Kim Ân Hi gọi, nhưng Thẩm Thanh Lan chỉ bảo cô nhanh đuổi theo, bước chân không hề chậm lại.
Tô Tinh mỉm cười, “Không gọi người bạn còn lại của cô theo sao?”
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan khựng lại rồi liên lạc với Andrew. Andrew đang ở cách không xa vị trí hiện giờ của cô, nên chỉ chốc lát đã đuổi tới. Tô Tinh dẫn ba người họ nhanh chóng chạy xuyên qua khu rừng rậm rạp. Nhìn biểu hiện quen thuộc của Tô Tinh thì không ai nghĩ rằng đây là lần đầu tiên cô gái này đến đây cả. Quản gia dẫn người đuổi theo ở phía sau, thỉnh thoảng đạn lại bay vượt qua các cổ. Đột nhiên, Thẩm Thanh Lan kêu lên đau đớn kêu lên rồi khuỵu xuống, tay cô phải chống trên mặt đất thì cả người mới không ngã xuống. Tô Tinh lập tức đỡ cô, “Sao vậy?”
“Chân tối vừa bị con gì cắn.” Thẩm Thanh Lan trả lời. Nếu cổ đoán không lầm, thì chắc cô đã bị rắn cắn.
Tô Tinh dựa theo tia sáng yếu ớt nhìn quanh, quả nhiên thấy một con rắn trong bụi rậm cách đó không xa, sau khi nhìn kỹ hơn, cô mới thở phào, “May quá, không có độc.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, đứng lên. Tô Tinh thấy sắc mặt cô đã trắng bệch nên nói, “Đưa người trên lưng cô sang tôi cũng cho.” “Không cần, mau đi nhanh lên đi, bọn họ sắp đuổi tới rồi.” Thẩm Thanh Lan từ chối. Cũng không biết có phải trước đó cô đã dùng sức mạnh quá không mà đã qua lâu và tiếng động lớn như vậy mà Nhan Tịch vẫn hôn mê. Nếu không phải vừa rồi Kim Ân Hi đã xác nhận Nhan Tịch vẫn còn sống, thì có lẽ cô phải nghi ngờ liệu có phải Nhan Tịch bị bắn trúng tim không. Tô Tinh dẫn bọn họ đi về phía bờ biển, có điều khi bọn họ đến thì phát hiện quản gia cũng đã dẫn người đến đó. Quản gia nhìn thấy Thẩm Thanh Lan đi cùng Tô Tinh thì ánh mắt hiện lên sự hung ác, “Quả nhiên cô là kẻ phản bội.”
Tô Tinh khẽ cười, “Quản gia, ông nói thật buồn cười. Từ xưa đến nay tôi chưa bao giờ là người của Tần Nghiên cả, sao có thể xem là phản bội được?”
“Đừng quên chuyện cô đã hứa với phu nhân. Bây giờ cô giúp đỡ kẻ thù của phu nhân là có ý gì?” Quản gia chất vấn. “Quản gia, thái độ của ông lúc này thật không thân thiện. Tôi không phải là người của Tần Nghiên, tất nhiên cũng sẽ không nghe lời ông rồi. Tôi muốn giúp hay không giúp ai là quyền của tôi, hình như chẳng liên quan gì tới ông
cả.”
“Phu nhân đã cứu mạng cô.”
“Cho nên tôi đã làm cho bà ta mười việc. Tôi đã trả cho bà ta không chỉ một cái mạng.” Lúc Tô Tinh nói những lời này thì ánh mắt đầy vẻ căm thù.
Quản gia lạnh lùng nhìn cô, sau đó nhìn sang Thẩm Thanh Lan, “Bây giờ cô đã không còn đường thoát. Cô cho là Tô Tinh có thể giúp cô sao, các người có thể chạy đi đâu? Xung quanh nơi này đã bị người của chúng tôi bao vây, cho dù các người có mọc cách cũng không thể thoát được.” Thẩm Thanh Lan nghe vậy nhưng sắc mặt vẫn không hề thay đổi. Ngay từ đầu cô đã biết trước lẫn hành động này sẽ không hề dễ dàng. Nếu cô đoán không làm thì lần này Tần Nghiên sẽ dốc hết toàn lực để giết cô.
Đã biết trước phải đối mặt với điều gì nên Thẩm Thanh Lan chẳng hề sợ hãi, mà lại nhìn sang Tô Tinh, “Xem ra lần này phải liên lụy cố rồi.” Tô Tinh nhún vai, tỏ ra chẳng hề gì, “Là tự tôi xem vào việc của người khác, không liên quan tới cô.” “Tôi sợ không thể an toàn rời khỏi đây, nếu rất có thể sẽ phải chết thì cô có thể nói cho tôi biết rốt cuộc cô là ai không? Tại sao lại giúp tôi?”
Tô Tinh cười khẽ, “Tôi nói này cô Thẩm, cô đúng là thật lạc quan. Tình hình lúc này thế nào rồi mà cô còn có tâm trạng quan tâm tới thân phận của tôi. Cô hiểu kỹ về thân phận của tôi như vậy sao?” “Đúng, rất hiếu kỳ.” Thẩm Thanh Lan thẳng thắn thừa nhận. “Ôi chao, An, cậu cứ hỏi thẳng cô ta là được chứ gì. Tôi hỏi này, cô có phải là Tần Mộc không?” Kim Ân Hi vẫn đứng bên cạnh, nghe thấy đoạn đối thoại của Thẩm Thanh Lan và Tô Tinh thì không kìm lòng được, quay sang hỏi cô ta. Tô Tinh ngẩn người, “Tần Mộc? Đó là ai?” Từ khi Kim Ân Hi vừa hỏi, Thẩm Thanh Lan đã bắt đầu chăm chú quan sát Tổ Tinh, thấy biểu cảm của đối phương không giống như giả vờ thì trong lòng vô cùng thất vọng. Lẽ nào thật sự không phải sao? “Vậy cô có biết ai tên Tần Mộc không?” Kim Ân Hi lại hỏi.
Tô Tinh mỉm cười, “Tôi không biết Tần Mộc. Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy cái tên này. Có điều, hai cô này, hình như bây giờ không phải là lúc thảo luận vấn đề này đâu. Cô xem nòng súng của người ta đã chĩa vào đầu chúng ta kia kìa. Cô cảm thấy chúng ta thật sự nên tiếp tục nói về chuyện này sao?” Không biết từ lúc nào cơn mưa tầm tã đã tạnh, chân trời trắng xóa khi nãy dần dần hứng sáng, tầm nhìn cũng trở nên rộng hơn. Tần Nghiên đã hai đàn em đưa đến cạnh bờ biển.
“Thẩm Thanh Lan, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau rồi.” Tần Nghiên khẽ cười. Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Lan nhìn thấy Tần Nghiên sau chuyến đi đến MD kia. Còn Andrew vừa nhìn thấy bà ta thì đôi mắt lập tức đỏ ngầu. Sicily vẫn nằm trên giường, không hề có dấu hiệu tỉnh lại, tất cả đều do ả đàn bà này gây ra. Thẩm Thanh Lan giao Nhan Tịch cho Kim Ân Hi, sau đó tiến lên một bước, “Tần Nghiên, tôi tới rồi, bà có thể thả bạn tôi đi chưa?”
“Thẩm Thanh Lan, cô đang đùa với tôi sao?” Tần Nghiên làm như vừa nghe được một chuyện buồn cười nhất trần đời.
“Bà làm nhiều chuyện như vậy, hao tâm tổn trí bắt Nhan Tịch, không phải là để dụ tôi tới sao? Bây giờ tôi tới rồi, bà thả bọn họ đi. Tôi sẽ ở lại.” Thẩm Thanh Lan bình tĩnh nói, ánh mắt lạnh lùng, không hề do dự.
Nghe vậy, Kim Ân Hi biến sắc, “An, không thể.”
“Không ngờ cô lại trong tình trọng nghĩa như vậy. À, không đúng. Từ xưa tới nay cô vẫn luôn trọng tình trọng nghĩa mà, bằng không thì những người này làm sao có thể bằng lòng đến đây cùng cô.” Tần Nghiên cười nói, tâm trạng rất tốt. Ngay cả bà ta cũng phải thừa nhận đám người Thẩm Thanh Lan rất tài giỏi, họ là thành quả tốt nhất của Allen. Nhưng thể thì sao? Hai quả đấm không đấu lại bốn tay, tính ra bọn họ còn chưa tới bốn người, mà số người bên bà ta nhiều hơn gấp bội. Dưới tình huống mất sức trầm trọng như bọn họ, nếu muốn rời khỏi đây thì trừ khi thật sự mọc cánh. Mà cho dù có cánh, bà ta cũng có thể bắn bọn họ từ trên trời rớt xuống.
“Nói như vậy thì dù thế nào, bà cũng không muốn tha cho bọn họ phải không?” Thẩm Thanh Lan trầm giọng nói.
Tần Nghiên gật đầu, “Cô nhìn bộ dạng quỷ quái của tôi bây giờ đi, chính là do bọn họ ban tặng, bác sĩ cũng đã nói tôi không còn sống được mấy ngày nữa. Nếu đã như vậy, thì sao tôi có thể dễ dàng tha cho các người được. Trên đường hoàng tuyển cô đơn, có các người đi cùng cũng náo nhiệt hơn một chút.”
“Tần Nghiên, bà đúng là kẻ tâm lý vặn vẹo.” Kim Ân Hi cả giận. Cô từng tiếp xúc với nhiều loại người, trong đó cũng có một số người rất biến thái, thậm chí có những kẻ vì báo thù mà đã làm không ít chuyện điên cuồng. Những loại người như Tần Nghiên thì thật sự là lần đầu tiên gặp.
Kết hôn với kẻ thù để trả thù, sau đó còn sinh con dưỡng cái cho người đó, rồi đây chính con gái ruột của mình vào địa ngục, trơ mắt nhìn nó chết. Trên đời này thật sự chẳng có ai nhẫn tâm như bà ta. Không, là ngay cả cầm thú cũng không bằng, đến thú vật còn biết bảo vệ con của nó,
Tần Nghiên híp mắt, tiếng súng liền vang lên. Nếu Kim Ân Hi không phản ứng nhanh, tránh sang một bên, thì viên đạn đó đã lấy mạng cô. Cô lập tức nhìn sang quản gia, quả nhiên cây súng trong tay ông ta còn đang bốc khói. Kim Ân Hi lạnh lùng nhìn quản gia, hừ một tiếng. Lão quản gia đáng chết này, phải tìm cơ hội giải quyết ông ta trước mới được. Nếu không phải tại ông ta thì Eden đã không bị thương, Sicily cũng không phải hôn mê mãi chưa tỉnh. Mà Tần Nghiên càng không có cơ hội chống trả.
Quản gia làm như không nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Kim Ân Hi, “Nói chuyện với phu nhân đàng hoàng đi.”
“Ha ha, đúng là con chó ngoan của Tần Nghiên. Thật là nghe lời. Tôi chỉ muốn biết tại sao ông lại trung thành tận tâm với bà ta như thế? Tần Nghiên thật lòng tốt với ông sao? Ông có biết bà ta đối xử với đàn em của mình như thế nào không? Hai người theo bên cạnh bà ta ngày trước đã chết rất thê thảm, nhưng ngay cả liếc mắt nhìn họ bà ta cũng chả thèm.” Vẻ mặt của quản gia không chút biểu cảm, “Là tại bọn họ vô dụng, chết cũng đáng đời.”
Kim Ân Hi cười khẩy, “Đúng là chủ sao chó vậy. Ông và Tần Nghiên đều chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Còn các ngươi thì sao?” Cổ nhìn đám người bao vây mình, “Các ngươi cũng bằng lòng làm con cờ trong tay Tần Nghiên sao? Chỉ cần vô dụng thì sẽ bị vứt bỏ không chút do dự.”
Những người này đều bị Tần Nghiên và quản gia huấn luyện kỹ lưỡng, làm sao có thể bị dao động chỉ với mấy câu nói của Kim Ân Hi. “Không cần ly gián nữa, bọn họ sẽ không nghe lời cô đâu.” Tần Nghiên cười nói. Có điều, giờ đây bà ta đã như bộ xương khô, nụ cười hoàn toàn không đẹp đẽ gì mà chỉ trông vô cùng đáng sợ. Cánh tay Kim Ân Hirun run, “Tần Nghiên, đừng có cười. Bà không biết bây giờ bộ dạng của bà đáng sợ thế nào đâu. Bà đừng dọa chúng tôi chứ.” Đáy mắt Tần Nghiên đầy hung tợn, ngay khi quản gia giơ súng lên lần nữa thì Kim Ân Hi đã nổ súng trước, bắn về phía Tần Nghiên. Quản gia phản ứng không kịp nên chỉ có thể đỡ thay bà ta. Viên đạn này không bắn trúng chỗ hiểm của quản gia mà chỉ trúng vai ông ta. Ông ta đau đớn kêu lên, máu tươi bắn lên mặt Tần Nghiên. Tần Nghiên không biển sắc, dùng tay áo lau sạch máu trên mặt rồi phất tay, định ra hiệu nổ súng. Nhưng vừa đưa tay lên thì một giọng nói truyền đến, “Tần Nghiên, bà dám.”
Thì ra là đám người Allen và Phó Hoành Dật đã đến. Tần Nghiên nhìn về phía giọng nói thì thấy Phó Hoành Dật và Allen cùng bước xuống xe. Bà ta không khỏi bật cười, “Thẩm Thanh Lan, thật khâm phục bản lĩnh của cô, lại có thể khiến hai người đàn ông đối địch nhau hợp tác vì cô. Nhìn thấy hai người đàn ông thâm tình như thế, có phải trong lòng cô cảm động lắm đúng không?” Thẩm Thanh Lan chỉ nhìn Phó Hoành Dật, thầm thở dài. Cuối cùng anh vẫn đến. Cô nên biết trước rằng chắc chắn người đàn ông này sẽ không nghe lời cô ở thủ đô chờ cô về.
Phó Hoành Dật cũng nhìn sang Thẩm Thanh Lan, thấy cả người cô ướt đẫm, sắc mặt trắng bệch, nhưng trên người không có vết thương nào nổi bật, thì mới yên tâm. Có điều, anh lại không biết người phụ nữ đáng ngờ đứng bên cạnh cô là ai.
Bây giờ Thẩm Thanh Lan đang bị đám người của quản gia bao vây bên vách đá, người của Allen thì bao vây Tần Nghiên.
“Tần Nghiên, bây giờ bà đã không còn đường thoát, thả bọn họ ra đi.” Allen lạnh lùng nói.
Tần Nghiên chẳng mảy may quan tâm tới khẩu súng trong tay của đám người Allen, mặt mày vẫn bình thản. Trong tình huống này thì chắc chắn Allen sẽ không dám nổ súng. Ai bảo tình yêu bé nhỏ của bọn họ đang ở trong tay bà chứ.
“Allen, tôi cho rằng chúng ta mới là một phe. Bọn họ...” Tần Nghiên đã nhìn thấy Nhan An Bang nên chỉ vào ống ta, “Ông ta và ba của cô ta đã phối hợp giết chết ba cậu. Tôi phải báo thù cho ông ấy. Tại sao cậu cứ cản trở tôi?” “Tôi đã nói rồi, tôi không cản bà trả thù, nhưng bà không được làm tổn thương cô ấy. Nếu không thì đừng trách tôi trở mặt.” Allen khinh thường mà cảnh cáo Tần Nghiên.
Nhan An Bang bước lên phía trước một bước, “Tần Nghiên, tôi đã tới rồi. Con gái của tôi đâu?” “Chẳng phải con gái của ông ở đó sao?” Tần Nghiên chỉ về phía Nhan Tịch. Lúc này cô đang nằm trong lòng Kim Ân Hi, trông như đang ngủ. Sắc mặt Nhan An Bang lập tức thay đổi, “Cô đã làm gì con gái tôi?” “Tôi có thể làm gì chứ? Tôi đã rất nhân từ với nó, không bắt nó phải trải qua chuyện kia lần nữa, chỉ khiến nó nhớ lại những ký ức mà nó đã quên thôi.” Nói đến đây, bà ta dừng lại rồi nhìn sang Thẩm Thanh Lan, “Thật ra tôi cảm thấy cô nên cảm ơn tôi. Nhan Tịch quên mất cô, tôi đã khiến nó nhớ lại, có phải cô nên cảm ơn tôi không?”
Thẩm Thanh Lan vẫn bình tĩnh, im lặng không nói gì.