Ánh mắt Annie hiện vẻ thất vọng, “Anh phủ nhận là vì không thích em hay là vì không dám nói?”
Eden nhìn Annie với ánh mắt nghiêm túc, khiến tim Annie run lên, “Annie, tôi không đáng để có thích, cô không cần lãng phí thời gian trên người tôi.”
“Dù là như vậy, em cũng sẽ không buông tay.
Eden, em sẽ khiến cho anh thích em.”
Annie nghiêm túc nói, sau đó bước xuống xe.
Eden bật cười.
Một tuần sau, Eden xác định chân Phó Hoành Dật không có vấn đề gì mới để anh xuất viện.
Chấn Phó Hoành Dật có hy vọng khỏi hẳn là một chuyện đáng ăn mừng ở nhà họ Thẩm và nhà họ Phó.
Vì vậy, ngày anh xuất viện, hai nhà quyết định cùng ăn một bữa cơm, xem như là chúc mừng.
Thẩm Quân Dục tới đón Phó Hoành Dật xuất viện.
Eden dìu Phó Hoành Dật lên xe lăn.
“Bác sĩ Eden, cảm ơn anh vì những chuyện đã làm cho Hoành Dật và Thanh Lan.
Chúng tôi muốn mời anh tối nay đến ăn cùng gia đình chúng tôi, hy vọng anh không từ chối.”
Đưa Phó Hoành Dật lên xe rồi, Thẩm Quân Dục cười nói với Eden.
Eden lắc đầu, “Không cần khách sáo, tôi và Thanh Lan là bạn bè, có khả năng thì nhất định sẽ giúp cô ấy.
Còn chuyện mời ăn thì thôi, đây là tiệc của gia đình, tôi là người ngoài, đi không ổn lắm.”
“Eden, anh cũng là người nhà của em.”
Lời nói của Thẩm Thanh Lan khiến Eden cảm động, “Có lời này của em là đủ rồi, nhưng tối nay anh có hẹn rồi, dịp khác đi.”
Eden đã nói đến mức này rồi, Thẩm Quân Dục cũng không ép nữa, “Vậy thì dịp khác vậy.
Bác sĩ Eden, lần sau xin anh đừng từ chối, cả nhà chúng tôi rất biết ơn anh, anh phải cho chúng tôi một cơ hội cảm ơn chứ.”
Eden cười gật đầu, “Ok, lần sau có cơ hội tốt nhất định sẽ tới.”
Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật trở lại nhà họ Phó.
Họ vừa mới đặt đồ xuống, Sở Vân Dung và Thẩm lão gia đã tới rồi.
Mấy ngày qua, hôm nào Sở Vân Dung cũng đến bệnh viện, bà sợ Thẩm Thanh Lan chỉ lo chăm sóc Phó Hoành Dật mà không để ý đến bản thân mình.
Vì thế Phó Hoành Dật nằm viện, Thẩm Thanh Lan không bị gầy đi, nhưng Sở Vân Dung lại gây mất mấy cân.
“Thanh Lan, uống canh này đi con.”
Sở Vân Dung gọi Thẩm Thanh Lan.
Cô và Phó Hoành Dật nhìn nhau, trong mắt anh hiện lên ý cười.
Mang thai mấy tháng, uống canh trở thành chuyện Thẩm Thanh Lan sợ nhất.
Thẩm Thanh Lan chưa từng sợ gì, bây giờ lại sợ uống canh.
Phó Hoành Dật cảm thấy cô như vậy rất đáng yêu.
“Mẹ, bây giờ con không đói.”
Thẩm Thanh Lan nói, không hề nhìn bát canh đó.
Sở Vân Dung cũng biết Thẩm Thanh Lan không thích uống canh.
Dù là ai đi nữa, uống canh liên tục mấy tháng cũng sẽ ngán, cho dù có thay đổi loại canh cũng sẽ ngán.
Sở Vân Dung dỗ dành: “Ngoan, mấy hôm trước đi khám thai, bác sĩ nói đứa bé trong bụng con nhẹ cân, cần bổ sung thêm dinh dưỡng.
Mẹ đã nhờ bác sĩ dinh dưỡng tư vấn, canh này nấu riêng cho con, bảo đảm không béo phì.”
Thẩm Thanh Lan không sợ mập, nếu có thể tăng mấy cân thì cô cũng rất vui vẻ.
Nhớ lại lời bác sĩ nói, Thẩm Thanh Lan nhìn cái bụng mình mà thấy bất đắc dĩ.
Cô đã mang thai sáu tháng rồi, nhưng cái bụng lại nhìn như năm tháng.
Con trai ơi, ngày nào mẹ cũng ăn nhiều như thế mà sao con lại không lớn vậy? Sau này không cao thì phải làm thế nào? Thẩm Thanh Lan cầm bát canh uống một hơi, nhìn bộ dáng của cô không hề giống uống canh, mà giống uống thuốc hơn.
Sở Vân Dung nhận lại cái bát không, đưa cho Thẩm Thanh Lan một viên kẹo ô mai, “Ăn cho đổi vị.”
Thẩm Thanh Lan sững người cầm kẹo ô mai.
Đây là loại kẹo cô thích nhất khi còn bé.
Mỗi lần cô không thích uống thuốc, Sở Vân Dung luôn dỗ cô bằng cách nói chỉ cần cô uống thuốc thì bà sẽ cho cô ăn kẹo ô mai.
Trong thời gian đầu bị bắt cóc, mỗi một lần nhớ nhà, cố sẽ nhớ tới vị kẹo ô mai.
Cô vốn tưởng rằng bản thân đã quên mất, không ngờ nhìn thấy viên kẹo ô mai, những ký ức đó lại hiện lên.
Thẩm Thanh Lan ngậm kẹo ô mai, vị chua ngọt thấm vào lưỡi.
Sở Vân Dung dọn bát xong, vừa cười vừa nói: “Loại này đã ngừng sản xuất lâu rồi.
Mấy hôm trước mẹ đi siêu thị lại bắt gặp, không biết bây giờ con còn thích ăn hay không, bèn mua cho con một ít”
“Ngon quá, vị giống hệt lúc nhỏ.”
Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng nói.
Sở Vân Dung cười cười, “Con thích ăn là được rồi, hôm nào mẹ lại đi mua thêm cho con.
Siêu thị đó còn bán rất nhiều thứ, con muốn mua gì cứ nói với mẹ, mẹ mua cho con.”
“Lần sau con đi cùng mẹ, đã lâu con không ra ngoài rồi.”
Thẩm Thanh Lan nói.
Thời gian qua, vì Phó Hoành Dật bị thương, nên cô dồn hết sự chú ý vào anh, không còn thời gian quan tâm đến Sở Vân Dung như trước kia nữa.
Thấy mình chỉ ăn kẹo bà mua thôi mà bà đã thỏa mãn rồi, cô không rõ cảm giác của mình là gì nữa.
Thẩm Thanh Lan chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp lại Sở Vân Dung.
Khi đó, Thẩm Khiêm và Sở Vân Dung tới trại trẻ mồ côi đón cô về nhà.
Lúc cô theo Thẩm Khiêm ra khỏi trại, cô thấy Sở Vân Dung đi tới đi lui trước cổng, vẻ mặt sốt ruột bất an.
Thấy cô, bà sững sờ, hai mắt rưng rưng, muốn ôm cô, nhưng cô lại lùi ra sau né tránh.
Thẩm Thanh Lan nhớ khoảnh khắc cô né Sở Vân Dung, ánh mắt bà hoàn toàn mất đi ánh sáng.
Sở Vân Dung nghe Thẩm Thanh Lan nói muốn đi mua sắm với bà thì rất vui vẻ, sau đó lại hơi lo lắng, “Trong siêu thị có nhiều người lắm, hay là thôi?”
Nếu chẳng may bị đụng vào người cô thì bà khóc ngất vì hối hận mất.
Thẩm Thanh Lan biết Sở Vân Dung lo lắng cái gì, bèn cười nói: “Mẹ, chỉ là đi mua đồ thôi mà.
Bác sĩ nói phụ nữ mang thai nên vận động nhiều một chút, sau này sẽ dễ sinh con nữa.”
Cái thai của cô không lớn, cô và Phó Hoành Dật đã quyết định sẽ sinh tự nhiên, bởi vì như thế sẽ tốt cho đứa bé.
Sở Vân Dung đã có hai đứa con nên biết điều này, suy nghĩ một lát cũng không phản đối nữa, “Sau này mỗi lần ăn cơm xong, con hãy ra ngoài đi dạo một chút.
Bây giờ tình hình Hoành Dật đã ổn định rồi, con mới là đối tượng quan tâm của cả nhà.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười.
“Mẹ có hai vé xem nhạc hội vào ngày mốt, nếu con không bận gì thì đi xem với Hoành Dật đi, đây cũng là một cách dưỡng thai đấy.”
“Vâng.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, đã lâu rồi cô và Phó Hoành Dật không hẹn hò.
“Vẻ để ở nhà, ngày mai mẹ đem tới đây cho con.”
Dì Triệu, chị Tống và dì Lưu đang nấu cơm.
Thẩm Thanh Lan và Sở Vân Dung không ở lại làm phiền họ nữa.
Sở Vân Dung lấy mấy viên kẹo ô mai từ trong túi ra rồi nhét vào tay Thẩm Thanh Lan, “Thích ăn cũng không thể ăn nhiều, nếm thử cho biết vị là được rồi.
Thẩm Thanh Lan cười nhìn mấy viên kẹo, đi tới ngồi cạnh Phó Hoành Dật.
Thấy khuôn mặt vui vẻ của cô, anh không nhịn được hỏi: “Có chuyện gì mà vui vậy?”
Thẩm Thanh Lan nhướng mày, “Rõ nhận ra thế à?”
“Không rõ.”
Là do anh mẫn cảm với sự thay đổi tâm trạng của cô nên mới có thể nhận ra.
Thẩm Thanh Lan lột một viên kẹo, nhét vào miệng Phó Hoành Dật, “Cho anh nếm thử này.”
Đầu lưỡi Phó Hoành Dật đảo qua ngón tay Thẩm Thanh Lan tạo cảm giác ẩm ướt.
Cô trừng anh một cái rồi rút tay lại.
Phó Hoành Dật liếm môi mình, "Rất ngọt." Thẩm Thanh Lan không nhịn được nhéo hông Phó Hoành Dật một cái.
Bên hông của anh toàn là bắp thịt, không hề mềm mại êm tay gì cả.
Cô rút tay lại, quay đầu không nhìn anh, thuận tay cầm một quyển tạp chí lên xem.
Bữa cơm tối nay có Ôn Hề Dao, Phó Tĩnh Đình và Cố Bác Văn.
Cố Dương còn đang ở trong quân đội nên không tới.
Cậu ta đã báo danh tham gia tuyển chọn quân đội đặc chủng, hiện giờ đang trong thời gian tập huấn, cũng lâu rồi chưa về nhà.
Lúc Phó Hoành Dật nằm viện, Phó Tĩnh Đình và Cố Bác Văn đã tới thăm nhiều lần.
Từ sau khi hai người phục hôn, dù là Phó Tĩnh Đình hay là Cố Bác Văn, ai cũng tươi cười nhiều hơn.
Thẩm Thanh Lan thấy khuôn mặt bất giác lộ vẻ dịu dàng của Phó Tĩnh Đình thì rất vui mừng.
Cố Bác Văn và Phó Hoành Dật đang chơi cờ cùng hai ông cụ.
Phó Tĩnh Đình nói chuyện trời đất với Thẩm Thanh Lan, "Thanh Lan, nếu quán trà của con cần thì cô sẽ đến giúp một tay." Tháng này là bà chính thức về hưu, làm việc hơn hai mươi năm, đến lúc phải nghỉ ngơi rồi.
Bà muốn dành thời gian còn lại cho người nhà, chăm sóc Cổ Bác Văn và Phó lão gia, để tránh tương lại phải tiếc nuối.
Mấy ngày hôm trước, Phó Tĩnh Đình về nhà họ Phó, thấy sổ sách quán trà của Thẩm Thanh Lan còn để trên bàn, chưa có dấu hiệu đã xem, lại nghĩ đến giờ đang là mua đắt khách trong năm, nên mới tỏ ý giúp đỡ Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan cũng đang lo lắng chuyện quán trà.
Lúc mua lại quán trà, cô đã hứa với chủ cũ sẽ kinh doanh thật tốt.
Sau này liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, cho nên cô cũng không có thời gian để ý tới.
Quán trà không làm ăn bị lỗ hoàn toàn là do cô tìm được một quản lý giỏi.
Bây giờ quản lý muốn về quê kết hôn nên định từ chức.
Cô đang muốn tìm quản lý mới, chuyện này vốn phải làm xong lâu rồi, nhưng vì Phó Hoành Dật bị thương nên vẫn còn kéo dài.
"Cô đồng ý giúp cháu ạ?" Thẩm Thanh Lan hỏi.
Phó Tĩnh Đình cười, "Có gì mà đồng ý hay không? Cơ thể của cháu bây giờ không thể để vất vả, mà cô đã về hưu rồi, cả ngày cũng không làm gì, giúp cháu trong quán trà vẫn được.
Cháu nên lo lắng giao quán trà cho cô, cô có làm cháu lỗ không kìa." "Cô đừng nói vậy.
Cháu rất yên tâm giao quán trà cho cổ, cháu mong còn không được ấy, chỉ sợ dượng không đồng Phó Tĩnh Đình nhìn thoáng qua Cố Bác Văn, "Cô và dượng cả ngày đều rảnh rỗi, đến quán trà của con uống trà cũng thú vị." Chuyện đã quyết định xong, Phó Tĩnh Đình giúp Thẩm Thanh Lan quản lý quán trà, vì vậy cô có nhiều thời gian ở bên Phó Hoành Dật hơn.