Thẩm Thanh Lan là người nhàn nhã nhất. Cô chuyển ghế ra, ngồi dưới ánh mặt trời, cầm quyển sách chậm rãi lật xem.
“Thanh Lan, cậu biết cậu bây giờ đang gây thù không?” Vu Hiểu Huyên ghen tỵ nói, tay còn gõ phím lạch cạch. Hôm nay cô mới bắt đầu làm luận văn.
“Ai bảo lúc trước cậu lười, bây giờ thì biết sốt ruột rồi chứ?” Phương Đồng thong thả lắc lư.
“Cậu thì tốt hơn tớ chỗ nào chứ? Chẳng phải bây giờ cũng đang làm luận văn sao?” Đừng có chó chê mèo lắm lông.
Phương Đồng không nói gì nữa.
Ngô Thiến vẫn im lặng, không mấy yên lòng, thỉnh thoảng nhìn điện thoại một chút. Rõ ràng nó vẫn luôn ở trạng thái tắt máy, cũng chẳng hiểu cô rầu rĩ vì cái gì.
Do dự một lúc, cuối cùng Ngô Thiến cũng đưa tay lấy điện thoại, bấm nút mở nguồn.
Cô ấy cài đặt thông báo cho điện thoại, nên vừa khởi động máy, mấy tin nhắn đã gửi tới, đều là của Trần Kình Thiên.
Ngô Thiến cúi đầu xem từng tin một, hầu hết đều hỏi cô ấy vì sao không chào một tiếng mà đã rời khỏi bệnh viện, cơ thể đã khá hơn chút nào chưa, bây giờ đang ở đâu.
Mắt Ngô Thiến mờ sương, không thấy rõ màn hình. Cô khẽ chớp mắt, trả lời một tin nhắn.
[Ở trường học, ổn hết.]
Chỉ một lát sau, chuông điện thoại di động đã vang lên, nhưng Ngô Thiến không bắt máy.
Chuông điện thoại vang lên không ngừng, Vu Hiểu Huyên khó hiểu nhìn Ngô Thiến, “Ngô Thiến, nghe đi.”
Ngô Thiến không nói gì, mà cầm điện thoại ra khỏi phòng.
“Ngô Thiến hôm nay cứ là lạ thế nào ấy.” Vu Hiểu Huyên nói.
“Có lẽ là gặp chuyện gì đó, người ta không muốn nói thì chúng ta cũng đừng quan tâm, tranh thủ thời gian viết luận văn của cậu đi.” Phương Đồng nói.
Vu Hiểu Huyên cũng không nói thêm nữa.
Thẩm Thanh Lan ngồi trên ban công, từ vị trí của cô dễ dàng nhìn thấy cảnh dưới tầng. Cô thấy Ngô Thiến đi ra khỏi ký túc xá, đến chỗ cái cây lớn ở gần ký túc. Ở đó có một người đàn ông đang chờ, cô ấy hình như đang đi tìm người đàn ông này.
Thẩm Thanh Lan đã từng thấy anh ta vào hôm cô đi dạo phố với Phó Hoành Dật. Cô còn gặp bọn họ hai lần, cử chỉ của hai người khi đó rất thân mật. Xem ra tâm trạng không tốt lắm của Ngô Thiến hai hôm nay rõ ràng có liên quan đến người đàn ông này.
Không biết người đàn ông này nói gì mà cô ấy vẫn luôn cúi đầu. Anh ta liền ôm Ngô Thiến vào ngực, tay cô ấy đánh vào lưng anh ta. Thẩm Thanh Lan xem độ mạnh yếu kia liền biết chắc chắn là không dùng nhiều sức.
Rất nhanh sau đó, Ngô Thiến liền cùng người đàn ông kia lên một chiếc xe thể thao đang nằm bên cạnh.
Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Thanh Lan hơi chớp, rồi không nhìn nữa.
“Thanh Lan, trưa nay chúng ta ăn gì?” Vu Hiểu Huyên duỗi cái lưng mệt mỏi, hỏi Thẩm Thanh Lan đang ngồi trên ban công.
Thẩm Thanh Lan: “Cậu muốn ăn gì để tớ đi mua?” Bây giờ trong phòng chỉ có cô là người rảnh rỗi nhất.
Mắt Vu Hiểu Huyên sáng lên, cô ấy là một người ham ăn, nói đến ăn thì tràn đầy sức sống, “Tớ muốn ăn pizza hải sản trong Pizza Hut, còn có mì Ý, chân gà cay và cánh gà nướng Orleans của KFC, cà phê Latte của Starbucks, còn cả...”
“Vu Hiểu Huyên, cậu là heo hả?” Phương Đồng ngắt lời Vu Hiểu Huyên, nhìn cô ấy với vẻ mặt khinh bỉ, “Mặc dù bây giờ cậu không nổi tiếng, nhưng dù sao cũng là một nghệ sĩ, nên chú ý hình tượng một chút. Nếu ăn hết thì cậu không sợ quản lý của cậu sẽ ngũ mã phân thây cậu luôn sao?”
Vu Hiểu Huyên suy sụp, “Nhưng bây giờ quản lý không ở đây mà, để tớ ăn một lần cuối cùng đi.”
Vẻ mặt và cả giọng nói vô cùng đáng thương, dáng vẻ Vu Hiểu Huyên bây giờ có hơi giống đứa trẻ bị vứt bỏ.
Tiếc là Phương Đồng không hề mắc lừa, liếc mắt, “Chiêu này vô dụng với tớ. Tớ chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Bây giờ cậu ăn ít một chút, sau này giảm béo cũng không đến nỗi khổ.”
“Thanh Lan…” Vu Hiểu Huyên quay sang nhìn Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan đóng sách lại, “Phương Đồng nói đúng, tớ nghe nói Lynda có yêu cầu rất cao đối với nghệ sĩ, điều tiên quyết là phải khống chế cân nặng của mình. Nếu cậu muốn thuận lợi sống sót dưới tay Lynda thì không nên ăn mấy thứ vô bổ này sẽ tốt hơn.”
Trước khi sắp xếp Vu Hiểu Huyên vào dưới trướng Lynda, Hàn Dịch đã hỏi ý kiến của Thẩm Thanh Lan, nên cô cũng hiểu rõ mấy yêu cầu cơ bản của Lynda.
Vu Hiểu Huyên cạn lời, khuôn mặt tỏ vẻ sống không còn gì đáng để lưu luyến.
Cuối cùng, Thẩm Thanh Lan đặt đồ ăn trên mạng, không có mấy món Vu Hiểu Huyên vừa nói nhưng lại có món nạc thăn sốt chua ngọt mà cô ấy thích, xem như an ủi tâm hồn mong manh của cô ấy một chút.
Lúc Vu Hiểu Huyên nhìn thấy món nạc thăn sốt chua ngọt thì đã cảm động đến nỗi suýt òa khóc.
“Thanh Lan, tớ biết là cậu yêu tớ nhất. Nếu kiếp này tớ mà là đàn ông thì tốt biết mấy, chắc chắn tớ sẽ lấy cậu, dùng kiệu tám người khiêng, treo vải đỏ hết mười dặm.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười không nói gì, bình thản nghĩ, “cho dù kiếp này cậu là đàn ông thì cũng tới chậm một bước rồi”.
Cơm nước xong xuôi, Thẩm Thanh Lan phụ trách thu dọn, hai người bọn họ tiếp tục phấn đấu trên bàn phím, tranh thủ hôm nay giải quyết xong luận văn. Dù sao ngày mai cũng đã là thứ bảy, đã hẹn sẽ đến nhà Thanh Lan chơi rồi.
“Thanh Lan, rõ ràng cậu vốn không đi thực tập chuyên ngành, nhưng bài báo cáo thực tập này cậu viết như thật ấy, rốt cuộc sao cậu làm được thế?” Vu Hiểu Huyên nhìn báo cáo thực tập của Thẩm Thanh Lan, cảm giác trái tim như hứng chịu tổn thương trầm trọng.
Phương Đồng đã không còn kinh ngạc từ lâu, “Thực lực của Thanh Lan là bí mật, một bài báo cáo thực tập nho nhỏ này thì đã là gì. Cậu quên năm hai đại học, cậu ấy còn giúp học trưởng khoa Vật lý giải quyết một đề vật lý khó, kết quả là bị học trưởng kia tôn thành nữ thần, theo đuổi Thanh Lan hết một năm ròng, đưa bữa sáng hết một học kỳ, bất kể Thanh Lan có nói thế nào cũng vô dụng sao?”
Vu Hiểu Huyên cũng nhớ tới chuyện này nên bật cười. Tên học trưởng ngốc kia sau khi tốt nghiệp còn thường xuyên chạy đến trường học.
“Thanh Lan, về sau cậu đã nói gì với anh ta, tại sao sau này không thấy anh ta tới nữa?” Vu Hiểu Huyên tò mò.
Thẩm Thanh Lan bình thản trả lời, “Không có gì, chỉ nói cho anh ta biết là tớ đã đính hôn, sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn với chồng chưa cưới, với lại tình cảm của tớ và chồng chưa cưới rất tốt, hy vọng anh ta đừng quấy rầy cuộc sống của tớ mà thôi.”
Mà thôi... Vu Hiểu Huyên bội phục giơ ngón tay cái lên, “Lời này mà cậu cũng nghĩ ra, sao lúc đó cậu không nói sớm hơn một chút.”
“Người ta là một thanh niên đơn thuần, vất vả lắm mới coi trọng một nữ sinh, vậy mà lại đã có chủ. Cú sốc này hơi lớn, Thanh Lan không nói sớm cũng vì sợ người ta không gượng dậy nổi. Về sau, người ta tốt nghiệp nên đã được xã hội rèn luyện, sức chịu đựng cũng nhiều hơn trước chứ sao.” Phương Đồng thong thả nói.
Vu Hiểu Huyên nhìn Thẩm Thanh Lan, kết quả lại thấy cô không phản đối nên liền biết Phương Đồng nói đúng, trong lòng lặng lẽ mặc niệm cho nam sinh kia một giây.
Suy nghĩ trong lòng Thẩm Thanh Lan bây giờ lại là, lúc đó nói như vậy cũng không được coi là nói dối, quả thật bây giờ cô cũng là người đã kết hôn rồi.