Bang Thạch là bang phái nổi danh lừng lẫy ở Bắc Kinh, từ trước đến nay vẫn tranh bá Bắc Kinh với bang Hổ. Vốn dĩ chuyện hai con hổ tranh đấu cũng không có gì đáng nói, nhưng tiếc là thời gian trước, đại ca của bang Hổ bị bang Thạch thủ tiêu. Bang Thạch chiếm lấy địa bàn của bang Hổ, một mình bành trướng ở Bắc Kinh.
Chuyện trong giang hồ người bên trên luôn đau đáu muốn trừ tận gốc nhưng không lần nào làm được. Nhất là đối với những bang phái lớn như bang Thạch, càng dễ bị rút dây động rừng. Câu nói “quan phỉ cấu kết” không chỉ đúng trong xã hội ngày xưa mà ngay cả ở Trung Quốc hiện tại cũng không hiếm, chỉ là dân thường ít ai biết đến.
Mặc dù bang Thạch sẽ không vô duyên vô cớ nhắm vào những người có thân phận như họ, nhưng nếu động chạm đến chúng thì hôm nay bọn họ tuyệt đối không được yên thân.
“Chị dâu, một lát nữa em và Cố Khải bảo vệ chị. Chị trốn lên xe, tìm cơ hội chạy trốn trước, cùng lắm bọn chúng sẽ đánh bọn em một trận, cũng không làm gì được bọn em.” Cố Dương thì thầm vào tai Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan không gật đầu cũng chẳng lắc đầu. Cố Dương xem sự im lặng của cô là đồng ý, bèn nhìn Cố Khải một cái, định ra tay trước chiếm ưu thế để cô có cơ hội chạy thoát.
Chân của Cố Khải bị thương, hành động chậm hơn một bước, nhìn thấy rõ ràng Thẩm Thanh Lan vốn vẫn đứng nguyên tại chỗ bỗng chạy lên trước bọn họ, siết tay lại, đấm thẳng vào bụng kẻ đứng gần bọn họ nhất. Người kia lập tức ngã lăn xuống đất, ôm lấy bụng đau đớn lăn lộn, mãi vẫn không đứng dậy nổi.
Diễn biến bất ngờ khiến tất cả những người ở đó giật mình hốt hoảng. Nắm đấm của Cố Dương vẫn chưa kịp lao ra, liền cứng đơ tại chỗ, giữ nguyên tư thế hết sức buồn cười.
Anh Tôn hơi híp mắt, “Cứ tưởng là một người đẹp lạnh lùng, không ngờ lại là cô bé hạt tiêu, thú vị, thú vị.” Hắn ta le lưỡi liếm môi một cái, ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Lan lại nóng bỏng hơn, không thèm nhìn người vừa gục ngã dưới đất.
Thẩm Thanh Lan nghe hắn nói, sắc mặt không chút thay đổi mà ra tay nhanh như chớp. Chỉ trong nháy mắt, mấy người anh Tôn dẫn theo đều ngã gục xuống hơn một nửa. Đến lúc hắn nhận ra thì ánh mắt nhìn cô rốt cuộc đã thay đổi.
Cô gái này ra tay quá tàn ác, mỗi một chiêu đều nhắm đánh vào yếu điểm của đối phương. Anh Tôn tin rằng, nếu như cô không tự khống chế được sức lực thì e rằng đôi tay nhìn có vẻ yếu ớt kia đã biến thành lưỡi hái tử thần rồi.
“Cô rốt cuộc là ai?” Anh Tôn lạnh lùng hỏi.
Lâm Hạo lúc này cũng đã nhận ra có điều gì đó không đúng, ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Lan cuối cùng đã hơi sợ hãi. Một cô gái chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã có thể hạ gục mười ba người đàn ông lực lưỡng khỏe mạnh, bản thân thì lại không chút tổn thương sao có thể không khiến người khác sợ hãi cho được?
Còn Cố Dương mắt chữ A mồm chữ O, người bên cạnh mà anh ta vốn tưởng rằng yếu đuối nhất hóa ra lại là cao thủ ẩn mình. Anh ta đột nhiên hiểu ra tại sao đại ca đẹp tựa thiên thần của mình chỉ trong một thời gian ngắn như vậy đã kết hôn với Thẩm Thanh Lan.
“Cố Khải, chị dâu ngầu quá.” Cố Dương không kìm được mà thốt lên. Nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng của Thẩm Thanh Lan là biết, vừa rồi cô vốn chưa tung hết toàn bộ sức lực ra.
Mặc dù Cố Khải không nói gì nhưng cũng gật gật đầu, trong mắt ẩn chứa vẻ bái phục tột độ. Đua xe hay như vậy, đánh nhau cũng giỏi như thế, đây có thật là nhị tiểu thư nhà họ Thẩm?
“Tôi là ai, chẳng phải lúc nãy đã nói rồi sao?” Chỉ là tự đám các anh không tin thôi.
Anh Tôn bỗng tối sầm mặt lại, nhìn Lâm Hạo, gã vội lắc đầu, “Cô ta không thể là đại tiểu thư nhà họ Thẩm được. Tôi gặp vị đại tiểu thư đó rất nhiều lần rồi, rõ ràng không phải cô ta.”
Nhìn Lâm Hạo đáp chắc nịch, anh Tôn cũng hơi yên tâm, chỉ cần không phải người của nhà họ Thẩm là tốt rồi. Nhưng trước mắt, hắn cũng không muốn đối đầu với Thẩm Thanh Lan. Đến Cố Dương còn nhận ra cô chưa dùng hết sức, lẽ nào hắn lại không nhận ra.
“Người đẹp, việc hôm nay là do chúng tôi sai. Cô cũng làm mấy người anh em của tôi bị thương rồi, chi bằng chuyện hôm nay dừng lại ở đây thôi.”
Hắn lên tiếng, nhưng lại là cầu hòa. Lâm Hạo giật mình nhìn anh Tôn. Hôm nay, gã đã đắc tội với Thẩm Thanh Lan, nếu anh Tôn không giải quyết cô giúp gã, ngộ nhỡ sau này cô báo thù, gã biết phải làm sao.
Anh Tôn đã quyết như vậy rồi thì dĩ nhiên sẽ không dễ gì thay đổi, bèn làm lơ ánh mắt cầu khẩn của Lâm Hạo, chỉ nhìn Thẩm Thanh Lan.
Mặc dù hắn và Lâm Hạo cũng có chút thân quen, nhưng cũng chỉ vì gã rất hào phóng. Một khi liên quan đến lợi ích cá nhân, mối quan hệ này rất dễ bị phá vỡ.
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng hỏi.
Sắc mặt anh Tôn tối sầm lại, “Người đẹp, hôm nay tôi cũng chỉ đến giúp người ta. Bây giờ người của cô không hề bị thương dù chỉ là một sợi tóc, nhưng mấy người anh em tôi thì vẫn còn nằm la liệt chưa dậy nổi.”
“Thì sao?”
“Cô thật sự muốn trở thành kẻ thù của bang Thạch?” Anh Tôn nói.
Thẩm Thanh Lan bình thản cong môi, “Tôi đương nhiên sẽ không trở thành kẻ thù của bang Thạch.”
Vẻ mặt anh Tôn thả lỏng hơn một chút, “Vậy…”
“Chỉ là tâm trạng hôm nay không thoải mái, mà một khi đã khiến tôi khó chịu thì các người cũng nên trả giá một chút.”
Vừa dứt lời, Thẩm Thanh Lan đã tiếp tục ra tay. Lần này cô toàn không hề nương tay, dù anh Tôn đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng cũng không thể chống trả nổi ba chiêu của Thẩm Thanh Lan.
Anh Tôn và đám thuộc hạ đều nằm dưới đất, hoàn toàn không có sức chiến đấu nữa. Thẩm Thanh Lan nhìn về phía đám năm người còn lại của Lâm Hạo.
“Bây giờ cũng nên đến lượt các anh rồi.”
Sắc mặt Triệu Tam và Vương Ba trắng bệch, nhìn Thẩm Thanh Lan mà như thấy sứ giả địa ngục, “Không… không liên quan đến chúng tôi, đều là Lâm Hạo sai chúng tôi làm cả.”
Triệu Tam run rẩy nói, đến giọng nói cũng phát run lên, rõ ràng đang lo sợ vô cùng.
Vương Ba và ba người khác tuy không nói gì, nhưng ánh mắt cũng tỏ ý như lời Triệu Tam.
Sắc mặt Lâm Hạo trắng bệch, nhìn thấy bốn người đều làm phản thì đáy mắt bùng lửa giận. Nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh băng của Thẩm Thanh Lan, gã lại không dám mở miệng.
“Bây giờ là lúc tiễn anh lên đường rồi.” Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng lên tiếng.
Sắc mặt Lâm Hạo vẫn trắng bệnh, đứng im tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Thẩm Thanh Lan cũng không vội, trên tay chẳng biết đã xuất hiện một đồng xu từ lúc nào, bàn tay mảnh khảnh đang tung lên tung xuống đồng xu ấy.
Đột nhiên, đồng xu rời khỏi bàn tay Thẩm Thanh Lan, bay thẳng đến phía Lâm Hạo, mục tiêu chính là đầu gối gã.
Chỉ nghe một tiếng kêu “Á” thảm thiết, Lâm Hạo đã quỳ một chân xuống đất, một tay ôm lấy đầu gối.
Gã muốn đứng lên, nhưng lại bị Thẩm Thanh Lan ném trúng đầu gối bên kia, liền thật sự quỳ cả hai chân xuống đất.
“Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ cố giúp anh một tay.”
Giọng nói vẫn du dương, êm tai như cũ, nhưng lúc này lại như đâm vào tai Lâm Hạo.
“Cô quả thật không sợ nhà họ Lâm sẽ trả thù sao?” Vẻ mặt Lâm Hạo độc địa, nếu ánh mắt của gã là một lưỡi dao thì e rằng Thẩm Thanh Lan lúc này đã bị đâm ngàn dao vào tim từ lâu rồi.
“Tôi tên là Thẩm Thanh Lan, nhị tiểu thư nhà họ Thẩm mà anh nhắc đến, hoan nghênh anh tìm tôi trả thù vào bất cứ lúc nào.”