Giọng nói của Allen rất lạnh lẽo.
Nếu có thể, hắn thật sự muốn bắn chết kẻ trước mắt.
Eden im lặng, đồng nghĩa với việc ngầm thừa nhận.
“Đúng là đám ăn hại, trước đây tôi đã dạy các người làm chuyện ngu xuẩn như vậy sao?”
“Bây giờ anh nói những lời này cũng vô dụng.”
Eden lạnh lùng đáp trả.
Allen phẫn nộ nhìn anh, Eden cũng không hề né tránh.
Qua ngần ấy năm, bọn họ đã không còn sợ người huấn luyện bọn họ từ lâu.
Allen khẽ cười rồi dời mắt đi, “Ha ha, có bản lĩnh lắm.
Gọi Kim Ân Hi về đây, nhớ kỹ, đừng để Tiểu Thất biết chuyện này, nếu không thì...
cậu biết hậu quả rồi đấy.”
“Biết rồi.”
Eden lạnh lùng đáp.
Về đến phòng, anh lập tức gọi điện thoại cho Kim Ân Hi.
Cô ấy đang quấn quýt bên Daniel, vừa nghe anh nói thì liền đẩy Daniel qua một bên, vội bước ra ban công.
“Được, bây giờ em sẽ mua vé máy bay sang đó ngay.”
“Nhớ tuyệt đối đừng nói chuyện này với bất kỳ ai, đặc biệt là An.”
Eden căn dặn.
Thật ra chuyện này cũng tại anh, lần trước Thẩm Thanh Lan đã gọi sang bảo anh giải quyết Tần Nghiên.
Nhưng vì anh muốn thử nghiệm kết quả nghiên cứu, nên rể và không ra tay, mới gây ra hậu quả như ngày hôm nay.
“Daniel, em có việc gấp phải đi một chuyển.
Anh ở nhà ngoan nhé.”
Kim Ân Hi vuốt ve mặt Daniel, cố gắng tỏ ra thật tự nhiên.
Anh và Thẩm Thanh Lan có quan hệ rất tốt, nếu anh biết thì chắc chắn sẽ nói với cô ấy.
Daniel kéo Kim Ân Hi lại, lo lắng nhìn cô, “Ân Hi, em lại muốn mạo hiểm phải không?”
Kim Ân Hi cười khúc khích, “Anh suy nghĩ vẩn vơ gì vậy.
Bên Eden đã thử nghiệm ra kết quả, em muốn đi xem, nhân tiện giúp anh ấy vài việc vặt, sẽ về nhanh thôi.”
“Thật sao?”
Daniel nghi ngờ.
“Thật mà, em cam đoan”
Kim Ân Hi giơ tay lên, chỉ thiếu mỗi thề thốt.
“Vậy em đi sớm về sớm nhé”
Daniel dặn.
“Vâng, có điều anh đừng nói chuyện này với Thanh Lan nhé.
Bây giờ em vẫn chưa điều tra ra chuyện cậu ấy nhờ, nếu cậu ấy biết em ra ngoài chơi thì có lẽ sẽ giận mất.”
“Thanh Lan không phải là người như vậy.”
Daniel thản nhiên nói, sau đó phát hiện ra vấn đề, “Sao lại giấu Thanh Lan? Ân Hi, rốt cuộc em định làm gì vậy?”
Kim Ân Hi thầm than Daniel quá nhạy bén, nhưng cô vẫn không để lộ ra mặt, vẫn cười tít mắt, “Không phải em vừa nói sao, em đi giúp Eden làm vài việc vặt.
Nếu anh không yên tâm thì đi cùng em là được.”
Dạo này Daniel bạn chuẩn bị buổi triển lãm tranh cho Jonathan ở Sydney, nên liên tục bay tới bay lui giữa thủ đô và Sydney, hoàn toàn không có thời gian rảnh.
“Được, em chờ anh một chút, bây giờ anh đi thu xếp đồ ngay.”
Daniel đứng dậy.
Kim Ân Hi vội kéo anh lại, “Đợi đã.
Em chỉ đùa với anh thôi, anh định đi theo em thật à?”
“Tất nhiên là thật rồi.
Kim Ân Hi, anh không muốn em làm bất cứ chuyện gì nguy hiểm cả.”
Nét mặt của Daniel rất nghiêm túc.
“Em thật sự không đi làm chuyện gì nguy hiểm cả mà.
Thật đó, anh tin em đi.”
Kim Ân Hi thề thốt.
Qua lời nói của Eden, thì chắc Allen muốn có điều tra tung tích của quản gia và Tần Nghiên, chuyện này hoàn toàn không phải là chuyện gì nguy hiểm.
“Không được, hoặc là em theo anh sang Sydney, hoặc là anh cùng em đến nước Ý.
Em chọn một trong hai đi, nếu không chọn, anh sẽ nói chuyện này với Thanh Lan.”
Không biết vì sao, trong lòng Daniel rất bất an.
Tình huống này chưa bao giờ xảy ra, trước đây dù Kim Ân Hi đi giúp Eden thì anh cũng chưa từng cảm thấy lo lắng thế này, cứ như có mối nguy hiểm không biết trước được đang đến gần.
“Daniel, anh muốn làm em tức chết à?”
Kim Ân Hi nổi đóa.
Thấy Kim Ân Hi tức giận, giọng điệu Daniel lập tức dịu xuống, “Ân Hi, anh chỉ lo lắng cho em thôi.
Anh không muốn thấy em lại bị thương nữa.
Có thể đi đừng đi không em? Em ở đây cũng có thể giúp bọn họ mà.”
Kim Ân Hi thở dài.
Lần này cố không thể không đi, bây giờ Tần Nghiên đã bị dồn vào đường cùng, nhưng như vậy càng nguy hiểm hơn, không ai biết được bà ta sẽ còn có thể làm ra chuyện điên cuồng gì.
Hơn nữa lần này còn có Allen, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, bọn họ sẽ không phải chiến đấu đơn độc.
“Daniel, anh tin tưởng em được không, em còn phải ở bên anh đến bạc đầu mà, sao có thể nỡ ra đi như vậy.”
Kim Ân Hi ôm lấy Daniel, dịu dàng khuyên anh.
Mặc dù trong lòng Daniel vô cùng không muốn, nhưng cuối cùng vẫn đích thân đưa Kim Ân Hi ra sân bay.
Về sau, Daniel đã vô số lần nhớ lại chuyện hôm nay rồi vô số lần hối hận tại sao lại để Kim Ân Hi đi.
Nếu mình kiên trì giữ cô lại thì có phải sự việc không ra nông nỗi như thế? Quân khu thủ đô, khu tập thể dành cho người thân.
Từ khi thức dậy thì mí mắt của Thẩm Thanh Lan cứ luôn giật giật, cô xoa xoa mi tâm.
Phó Hoành Dật thấy thế liền hỏi, “Em sao vậy, khó chịu ở chỗ nào à?”
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Không có, chỉ là từ sáng đến giờ mắt em cứ giật, trong lòng thấp thỏm không yên, luôn có cảm giác như sắp có chuyện gì sắp xảy ra vậy.”
“Em đừng suy nghĩ nhiều, có thể xảy ra chuyện gì chứ.
Hiểu Huyên đã thuận lợi sinh một cô con gái, Tần Nghiên cũng đã bị giải quyết.
Em đừng tự dọa mình nữa.”
Thẩm Thanh Lan thấy cũng phải, bèn lắc đầu bật người, “Có lẽ thật sự là em đã nghĩ quá nhiều.”
Thời gian qua, Thẩm Thanh Lan luôn ở trong quân khu chăm sóc Phó Hoành Dật, cũng hơn một tuần lễ rồi.
“Ba.”
Giọng nói non nớt của An An truyền từ phòng ngủ ra.
Phó Hoành Dật đi vào, không lâu sau đã bể bé cưng đi ra.
Anh thả con trai vào xe tập đi, sau đó đi nấu đồ ăn sáng.
“Buổi trưa anh sẽ trở về nấu cơm, em nhớ mua thức ăn nhé.”
Trước khi đi, Phó Hoành Dật căn dặn Thẩm Thanh Lan.
Cô gật đầu.
An An vẫy tay chào ba.
Phó Hoành Dật xoa đầu con.
Sau khi Phó Hoành Dật rời khỏi, Thẩm Thanh Lan vẫn thấy bất an, hết gọi về nhà lại gọi cho Vu Hiểu Huyền, cuối cùng một mới gọi cho Kim Ân Hi.
Điện thoại của Kim Ân Hi tắt máy, cô nghĩ ngợi rồi lại gọi cho Eden.
“An.”
Eden cố gắng khiến giọng nói mình nghe thật bình thường.
“Eden, gần đây mọi chuyện đều ổn cả chứ?”
Thẩm Thanh Lan hỏi.
“Rất ổn, anh đã nghiên cứu ra thuốc trị loại virus này rồi.”
“Tần Nghiên thì sao? Đã giải quyết bà ta chưa?”
Thẩm Thanh Lan lại hỏi.
Eden ngẩn người, nhìn sang Allen một cái rồi gật đầu, “Ừ, đã giải quyết rồi.”
Nghe Tần Nghiên đã chết, Thẩm Thanh Lan mới thầm thở phào, trò chuyện với Eden vài câu nữa thì cúp máy.
“Sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ biết thôi.”
Eden nói với Allen.
Chuyện này không thể che giấu lâu được.
“Cho nên trước khi cô ấy biết thì phải tìm ra tên phản bội kia và Tần Nghiên.
Chừng nào Kim Ân Hi mới đến?”
Allen lạnh lùng nói.
“Đang trên máy bay, sẽ đến nhanh thôi.”
Eden trả lời.
Anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày hợp tác với Allen cả.
Năm tiếng sau Kim Ân Hi mới đến nơi.
Trên đường đi, cô nghe Eden kể lại mọi chuyện, bèn híp mắt hỏi, “Eden, anh vừa nghiên cứu ra thuốc trị virus thì Tần Nghiên được cứu thoát.
Chuyện này có phải quá trùng hợp không?”
Từ khi tỉnh lại, Eden vẫn luôn nghĩ về vấn đề này, toàn bộ sự việc này thật sự quá trùng hợp.
Anh vừa cho Tần Nghiên dùng thuốc, định sau khi quan sát có được kết quả xong sẽ giết bà ta, thì sau đó quản gia liền dẫn người đến, còn lấy hết số thuốc mẫu.
Chuyện này có quá nhiều sự trùng hợp, cứ như một âm mưu đã được lên kế hoạch từ trước.
Chẳng lẽ trước đó Tần Nghiên đã cố ý rơi vào tay họ? Là để anh nghiên cứu ra thuốc trị sao? Eden cẩn thận nhớ lại quá trình bắt bà ta, quả thật đã quá thuận lợi, gần như không mất chút sức lực nào đã bắt được.
Nếu mọi chuyện thật sự là âm mưu của Tần Nghiên, thì sao bà ta dám chắc bọn họ sẽ không giết bà ta mà lại giữ bà ta lại để nghiên cứu virus? Còn nữa, sao bà ta lại dám chắc anh nhất định sẽ nghiên cứu ra thuốc trị loại virus này? Eden càng nghĩ thì đầu óc càng hỗn loạn, nét mặt vô cùng phức tạp.
“Chuyện này thật sự rất kỳ lạ, cho nên Ân Hi à, anh cần có sự giúp đỡ của em.”
“Em biết, em đã xuống máy bay rồi, sẽ đến đó nhanh thôi.”
Sau khi Kim Ân Hi đến thì đi xem Sicily trước tiên.
Khi biết rất có thể cô ấy sẽ không tính lại được, vành mắt cô liền đỏ lên, “Andrew biết chưa?”
Eden lắc đầu, “Vẫn chưa nói cho cậu ấy biết.”
“Anh nói cho anh ấy biết đi.
Anh ấy có quyền được biết chuyện này.”
Dù sao giấu giếm cũng không phải là cách duy nhất.
“Allen, bên cạnh anh có quá nhiều kẻ phản bội, có thể thấy anh đã sống lỗi lầm đến mức nào.”
Kim Ân Hi nhìn Allen, giọng nói đầy mỉa mai.
Nếu quản gia không phản bội, thì Tần Nghiên đã không được cứu đi.
Allen híp mắt lại, thản nhiên nói, “Quả thật, dạy dỗ ra một đám vong ơn bội nghĩa.”
Kim Ân Hi vừa định đáp trả Eden cắt lời, “Ân Hi, thời gian rất gấp.”
Kim Ân Hi cũng biết bây giờ rất cấp bách, phải mau chóng tìm được Tần Nghiên càng sớm càng tốt, như vậy mới có thể ngăn chặn kế hoạch của bà ta.
Cô bắt đầu tập trung làm việc, ngón tay lướt thoăn thoắt trên máy tính, ngồi bên cạnh cô là mấy người đàn ông mà Allen tìm đến để giúp cô.
Có sự trợ giúp của bọn họ, thời gian có thể được rút ngắn đi rất nhiều.
“Allen, tôi chân thành cho anh một lời khuyên, giấu An không phải là biện pháp tốt đâu.
Nói cho cậu ấy biết thì ít nhất cậu ấy sẽ có đề phòng, không để Tần Nghiên có cơ hội làm hại.
Bây giờ không nói cho cậu ấy biết, lỡ như bà ta tìm đến gây sự, cậu ấy sẽ trở tay không kịp.”
Kim Ân Hi vừa thao tác, vừa nói.
“Vậy thì hãy tìm ra Tần Nghiên trước khi bà ta hành động đi.
Nếu Tiểu Thất mất một sợi tóc nào thì các người sẽ phải đi gặp Thượng đế.”
Mặt mày Allen lạnh như băng.
“Anh”
Kim Ân Hi lập tức tái mặt, “Allen, anh đúng là tên thần kinh.”
Allen lạnh lùng nhìn cô.
Kim Ân Hi nhìn thẳng vào mắt hắn vài giây, cuối cùng vẫn dời mắt đi.
Nhưng Kim Ân Hi nói cũng rất có lý, Allen nghĩ ngợi rồi gọi điện thoại cho Phó Hoành Dật.
Lúc đó Phó Hoành Dật vừa về đến nhà.
Thẩm Thanh Lan đã mang An An đi mua thức ăn, đang trên đường về.
Thấy số điện thoại lạ, anh bắt máy, sau khi nghe xong sự việc đã xảy ra thì vẻ mặt liền sa sầm xuống.
Không ai ngờ sự việc lại chuyển hướng thế này, Phó Hoành Dật lạnh mặt, “Tôi biết rồi, thời gian này tôi sẽ chú ý hơn.”
Biết Tần Nghiên vẫn còn sống, Phó Hoành Dật liên hiểu ra vì sao sáng hôm nay Thẩm Thanh Lan lại cảm thấy bất an.
“Phó Hoành Dật, anh đang nghĩ gì vậy, sao cứ mất tập trung thế?”
Lúc ăn cơm, Thẩm Thanh Lan thấy anh thất thất liền không kìm lòng được hỏi.
Nãy giờ cô nói chuyện với anh, anh đều không trả lời.
Phó Hoành Dật lấy lại tinh thần, “Em vừa nói gì vậy?”
“Em hỏi anh đang nghĩ gì vậy?”
“Anh đang nghĩ về kế hoạch huấn luyện.
Vừa rồi em muốn nói với anh chuyện gì vậy?”
Phó Hoành Dật đổi để tài câu chuyện.
“Ngày mai em với An An sẽ về nhà, em ở đây đã hơn một tuần, cũng nên về nhà thăm ông nội rồi.”
“Ở lại một thời gian nữa đi, coi như chăm sóc anh.
Chỗ ông nội, anh sẽ nói với ông.”
Phó Hoành Dật dịu dàng nói.
Thẩm Thanh Lan lườm anh, “Phó Hoành Dật, anh trở nên bám người thế này từ khi nào vậy?”
Phó Hoành Dật khẽ cười, “Xem ra trước kia anh đã thể hiện chưa đủ rõ, cho nên mới để bà xã đại nhân hiểu lầm.
Sau này anh sẽ chú ý hơn.”
Thẩm Thanh Lan cạn lời.
Ý cô là vậy sao? Có điều Phó Hoành Dật đã thành công dời trọng tâm câu chuyện.
Phó Hoành Dật thấy cô không nói gì nữa, cuối cùng cũng ngầm chấp nhận đề nghị ở lại của mình, bèn gắp thức ăn cho cô, còn không quên đút cơm cho con trai.
Dù sao thì quân khu thủ đô cũng an toàn hơn ở bên ngoài rất nhiều.
Dù bây giờ Thẩm Thanh Lan sống trong Đại Viện, người của Tần Nghiên sẽ không thể dễ dàng tiếp cận cô, nhưng chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Cô ở trong tầm mắt anh, anh mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Ăn cơm xong, Thẩm Thanh Lan lại gọi điện cho Kim Ân Hi, lần này đã gọi được, “Ân Hi, cậu đang ở đâu vậy?”
“Tớ à? Tớ đang ở nước Y, ở thủ đô hơi chán nên tớ ra ngoài chơi một chút.
An, cậu có chuyện gì nhờ tớ làm à? Vậy tớ sẽ về ngay.”
“Không có gì, chỉ là vừa rồi gọi điện cho cậu không được nên tớ hơi lo thôi.
Cậu không sao là được rồi.”
Thẩm Thanh Lan nói.
Kim Ân Hi nhìn Eden.
Anh khẽ lắc đầu, nên cô lại cười nói, “An, tớ sẽ về nhanh thôi.”
“Ừ, không vội, nếu cậu thích thì cứ ở bên đó chơi một thời gian đi.
Thời gian này tớ ở quân khu thủ đô, nếu không liên lạc được với tớ thì hãy để lại lời nhắn cho tớ.”
“Được.”
Kim Ân Hi cúp máy.
Allen biết Thẩm Thanh Lan ở trong quân khu thì trong lòng vô cùng phức tạp.
Cô đến quân khu tất nhiên là để chăm sóc Phó Hoành Dật, dù biết người cô yêu là hắn ta, nhưng mỗi lần nghĩ đến cô sớm chiều chung đụng với hắn ta, trong lòng hắn đều ghen đến phát điên.
Trong một ngôi biệt thự ở nước Y, không ai ngờ Tần Nghiên còn dám ở lại đây.
Bà ta nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, nét mặt đau đớn, mặt mày tái nhợt, hàm dưới bà ta cắn chặt môi đến nỗi bật máu.
Quản gia đi vào, nhét một cái khăn vào miệng bà ta, để đề phòng bà ta không chịu đựng nổi làm tổn thương bản thân.
Tần Nghiên vốn đã bị virus giày vò đến người không ra người quỷ không ra quỷ, mà thời gian qua Eden còn dùng bà ta làm thí nghiệm, ngày nào cũng tiêm mấy thứ quái đản vào người bà ta, khiến cơ thể của bà ta bị hủy hoại nặng nề.
Bây giờ tuy trong người bà ta đã không còn virus, nhưng bà ta cũng chỉ còn lại chút hơi thở cuối cùng, sống được đã là rất may mắn.
Qua một lúc lâu, đợi sau khi cơn đau qua đi thì cả người Tần Nghiên đã ướt đẫm mồ hôi.
Bà ta thở hổn hển, nhìn quản gia bằng ánh mắt sắc lạnh.
“Phu nhân, nhiệm vụ của chúng ta đã thất bại.”
Quản gia cúi đầu.
Mục đích ông ta ở bên cạnh Allen là để tìm tro cốt của Carl, nhưng đã lâu như vậy mà không hề có chút manh mối nào.
Bây giờ Allen đã biết ông ta là người của Tần Nghiên, đang phát lệnh đuổi giết ông ta trên toàn thế giới, nên ông ta không thể nào dò la thông tin được nữa.
“Ai bảo ông cứu tôi?”
Tần Nghiền biết quản gia không tìm được tro cốt của Carl mà lại đi cứu mình thì vô cùng tức giận.
Bà ta thà bị hành hạ, còn hơn sau khi chết vẫn không được chôn chung với tro cốt của Carl.
“Tôi nhận được tin, bọn họ muốn giết phu nhân.”
Quản gia giải thích.
“Cho nên ông liền tự ý quyết định để lộ thân phận của mình? Quản gia, trước đây khi giao nhiệm vụ, tôi đã nói với ông thể nào?”
Tần Nghiện lạnh giọng hỏi.
“Tìm tro cốt của tiên sinh, an táng bà và ngài ấy cùng một chỗ.”
“Quản gia, thì ra ông vẫn nhớ rõ.”
Tần Nghiên cười giễu, ánh mắt lạnh như băng.
Quản gia không nói gì.
“Đi ra ngoài đi.”
“Vâng, phu nhân.”
Quản gia vừa ra tới cửa thì Tần Nghiên gọi ông ta vào, “Quay lại đây.”
Quản gia quay lại, đứng trước mặt Tần Nghiên.
Sau khi nghe xong kế hoạch của bà ta, ánh mắt ông ta đầy u ám, “Vâng, phu nhân, bây giờ tôi sẽ lập tức đi làm ngay.”
“Nếu lần này ông lại để thất bại thì đừng ở lại bên cạnh tôi nữa.”
“Vâng, phu nhân.
Đúng rồi, đã mất liên lạc với Tô Tinh rồi.”
“Chỉ là một đứa vô dụng, không liên lạc được thì thôi.”
Tần Nghiên thờ ơ nói.
Bà ta cho rằng Tô Tinh đã chết, dù sao trước đó Eden cũng đã nói với bà ta như thế.
Tần Nghiên nhắm mắt lại, ôm một bức ảnh trong lòng, là ảnh của Carl.
Bà ta áp tấm ảnh vào người, thì thầm, “Xin lỗi, em chưa thể tìm thấy anh.
Nhưng Carl à, anh nhất định phải chờ em, em đã không thể kiên trì được bao lâu nữa, rất nhanh thôi, em sẽ đến tìm anh.
Anh hãy đi chậm một chút, chờ em, sau khi em làm xong chuyện cuối cùng thì em sẽ đi tìm anh.”
cả người bà ta đã kiệt quệ, các chức năng của cơ thể đều suy kiệt với tốc độ chóng mặt.
Thật ra Tần Nghiên vốn đã không thể trụ được bao lâu nữa, cứ tưởng sẽ chết trong tay Eden và cũng đã chuẩn bị đối mặt với cái chết, chỉ là trong lòng vẫn tiếc nuối vì chưa thể hủy hoại nhà họ Thẩm.
Bây giờ ông trời đã cho bà ta cơ hội cuối cùng, bà ta tất nhiên sẽ không bỏ qua cho nhà họ Thẩm.