Thẩm Thanh Lan đứng đó, vẻ mặt lãnh đạm không có một chút gợn sóng nào, ngay cả ánh mắt của cô cũng tĩnh lặng, nhưng lại khiến Thẩm Hi Đồng có cảm giác chật vật khác thường.
“Thẩm Thanh Lan, tại sao cô lại ở đây?” Vẻ mặt Thẩm Hi Đồng khó chịu, lời nói cũng không khá hơn chút nào.
Thẩm Thanh Lan bình thản nhìn cô ta, “Tôi đến tìm chồng tôi.” Cô còn cố ý nhấn mạnh chữ “chồng”, thành công khiến mặt Thẩm Hi Đồng trắng bệch.
Nhìn chiếc hộp trên tay cô ta, Thẩm Thanh Lan đã đoán được bảy tám phần, lại liếc nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Phó Hoành Dật, đáy mắt hiện ý cười, cô bước đến, “Uống nhiều quá à?”
Phó Hoành Dật lắc đầu, nắm tay cô, “Sao lại ra đây làm gì?”
Thẩm Thanh Lan dĩ nhiên không thể nói là vì nhìn thấy Thẩm Hi Đồng đi ra, nhưng lại không thấy Phó Hoành Dật trở về, sợ cô ta giở trò quỷ nên mới ra ngoài xem, “Sợ anh uống say bị ngã.”
Phó Hoành Dật cười khẽ, cũng không vạch trần cô. Hai người liếc nhau rồi cùng bỏ đi. Thẩm Hi Đồng nhìn bóng lưng hai người, đứng bất động ở đó thật lâu.
Một lúc lâu sau, Thẩm Hi Đồng mới đi vào, “Đồng Đồng, cơ thể không thoải mái à? Sao sắc mặt con sao lại khó coi thế này?” Sở Vân Dung quan tâm hỏi.
Thẩm Hi Đồng nhếch môi, nở nụ cười hơi gượng gạo, “Ruợu của ông nội dễ uống quá, vừa rồi con uống nhiều thêm vài chén nên hơi say.”
Sở Vân Dung trách móc nhìn cô ta bằng giọng đau lòng, “Con còn không hiểu tửu lượng của con thấp sao, còn uống nhiều như vậy.”
Thấy mọi người cũng không ăn gì thêm, Sở Vân Dung liền đề nghị về nhà nghỉ ngơi, mọi người cũng không có ý kiến gì.
Tối nay, Thẩm Thanh Lan và Sở Vân Dung đều không uống rượu nên bọn họ phụ trách lái xe.
Sở Vân Dung, Thẩm Hi Đồng, Thẩm lão gia và Thẩm Quân Dục ngồi chung một xe, xe còn lại là Phó Hoành Dật, Thẩm Thanh Lan và Phó lão gia.
Đưa Phó lão gia về Đại viện rồi, Thẩm Thanh Lan mới về nhà với Phó Hoành Dật.
Vừa về đến nơi, Thẩm Thanh Lan liền chui vào phòng tắm trước, không hề nói câu nào với Phó Hoành Dật. Anh sờ mũi một cái, hiểu ra chắc là cô không thích chuyện Thẩm Hi Đồng trong nhà hàng, thế nhưng trong lòng anh lại thầm vui sướng.
Thẩm Thanh Lan tắm rửa xong thì đến lượt Phó Hoành Dật. Anh vẫn luôn tắm rửa rất nhanh, chưa được mấy phút đã đi ra. Thẩm Thanh Lan đang tựa nửa người trên giường, lần đầu tiên nghịch điện thoại.
Phó Hoành Dật đến xem thử, hình như đang trò chuyện Wechat với Vu Hiểu Huyên.
Anh đi đến bên kia giường rồi nằm xuống, bàn tay đặt trên eo Thẩm Thanh Lan một cách tự nhiên, động tác gõ chữ của cô dừng lại một chút, nhưng cũng không có phản ứng nào khác mà lại tiếp tục gõ phím.
Đợi một lát, thấy bà xã đại nhân nhà anh hoàn toàn không có phản ứng gì, Phó Hoành Dật đành đưa tay lấy điện thoại di động của cô, “Muộn rồi, chúng ta nên đi ngủ thôi.”
Thẩm Thanh Lan cũng không giằng điện thoại lại mà ngoan ngoãn tắt đèn nằm xuống ngủ.
Phó Hoành Dật: “...”
Anh nằm xuống theo cô, tự nhiên ôm Thẩm Thanh Lan vào lòng, “Bà xã, hôm nay là sinh nhật anh.” Giọng Phó Hoành Dật trầm thấp, hấp dẫn, lọt vào tai Thẩm Thanh Lan.
“Vậy nên?” Thẩm Thanh Lan cuối cùng cũng chịu lên tiếng.
“Quà sinh nhật của anh đâu?”
Đèn đã tắt nên anh không thấy rõ nét mặt của Thẩm Thanh Lan, chỉ có thể nghe thấy giọng nói bình thản, không nghe được cảm xúc của cô, “Chẳng phải đã có người tặng quà cho anh rồi sao?”
“Bà xã, em cũng nhìn thấy rồi đấy, anh không muốn nhận quà của người ta.” Phó Hoành Dật tỏ ý anh rất vô tội.
Thẩm Thanh Lan đương nhiên đã nhìn thấy, cũng biết việc này hoàn toàn là do một mình Thẩm Hi Đồng. Nhưng nhìn thấy Phó Hoành Dật ở một mình với Thẩm Hi Đồng, trong lòng cô lại thấy bực bội, nên anh dĩ nhiên trở thành người bị giận chó đánh mèo.
Thấy Thẩm Thanh Lan không lên tiếng, Phó Hoành Dật lại nói tiếp, “Bà xã, em không chuẩn bị quà sinh nhật cho anh sao?”
Đây là lần đầu tiên trong ba mươi mốt năm cuộc đời, Phó Hoành Dật mở miệng đòi quà người khác. Nếu để đám anh em nhìn thấy thì chắc chắn bọn họ sẽ ngạc nhiên đến lọt cả tròng mắt.
Thẩm Thanh Lan cũng bị dáng vẻ trẻ con đòi ăn đường này của Phó Hoành Dật chọc cho bật cười, vốn cô cũng không tức giận, bây giờ lại càng không thể nào tức giận với anh được.
Phó Hoành Dật thả lỏng, cuối cùng cũng cười rồi.
Thẩm Thanh Lan vùi vào lòng Phó Hoành Dật. Anh vuốt tóc cô, không khí giữa hai người rất ấm áp.
Chẳng biết từ lúc nào, Phó Hoành Dật đột nhiên nhìn vào chỗ từ cổ Thẩm Thanh Lan trở xuống. Vì hôm nay cô đã thay một bộ đồ ngủ, một khoảng da trắng như tuyết bị lộ ra.
Đôi mắt Phó Hoành Dật càng tối hơn, cứ nhìn cô chằm chăm, sau đó từ từ cúi đầu xuống, hôn lên môi cô.
Thẩm Thanh Lan đã quen với sự thân mật của Phó Hoành Dật, quen thuộc vòng tay qua cổ anh. Nụ hôn này vẫn chưa đủ với Phó Hoành Dật, tay anh luồn vào theo vạt áo ngủ.
Tay của anh hơi thô ráp, kéo theo cảm giác ngứa ngáy rất nhẹ. Cơ thể mềm nhũn của Thẩm Thanh Lan khẽ run lên, không kìm được tiếng rên rỉ trong miệng, rồi liền ngẩn cả người, âm thanh quyến rũ vừa rồi quả thật là do cô thốt ra sao?
Mắt Phó Hoành Dật âm u, lập lòe, hầu kết bỗng trượt lên trượt xuống, lại càng hôn sâu hơn.
Tay anh càng lúc càng hướng lên trên, chạm vào nơi mềm mại kia. Anh dừng lại một chút, nhìn Thẩm Thanh Lan bằng đôi mắt sáng rực, “Thanh Lan, có được không?”
Thẩm Thanh Lan chậm chạp “Ừ” một tiếng bằng giọng rất nhỏ.
Trong mắt Phó Hoành Dật thoáng hiện vẻ vui mừng, ngón tay khẽ cong lên, áo ngủ của Thẩm Thanh Lan liền rơi xuống khỏi giường, làn da trắng muốt đập vào mắt anh.
Nhiệt độ trong phòng ngủ càng lúc càng tăng cao. Rất nhanh sau đó, trên sàn nhà đã vứt đầy quần áo.
Thẩm Thanh Lan kêu lên một tiếng, chau mày. Phó Hoành Dật cứng đờ, không dám động đậy nữa, chờ cơn đau của cô trôi qua.
Một lúc lâu sau, Thẩm Thanh Lan mới cảm thấy đỡ hơn, ngẩng đầu hôn vào cằm Phó Hoành Dật.
Nhận được mệnh lệnh, Phó Hoành Dật mới bắt đầu từ từ chuyển động.
Ngoài cửa sổ, vầng trăng tròn nấp sau áng mây, như thể không dám nhìn cảnh sắc chốn nhân gian này.
Hôm sau, Thẩm Thanh Lan tỉnh lại lúc trời đã sáng bảnh. Lần đầu tiên đồng hồ sinh học của cô mất hiệu lực. Cô chớp mắt mấy cái, đầu óc vẫn còn hơi mơ hồ.
“Bà xã, chào buổi sáng.” Giọng nói trầm thấp của Phó Hoành Dật vang trên đỉnh đầu cô, sau đó là một nụ hôn ấm nóng in lên trán.
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Chào buổi sáng.” Sau đó khuôn mặt cô đỏ lên, vì cô nhìn thấy dấu răng còn rướm máu nổi bật trên cổ Phó Hoành Dật, đó là do tối qua bị cô cắn.
Cảnh tượng tối hôm qua lần lượt hiện lên trong đầu, Thẩm Thanh Lan hơi mất tự nhiên. Ừm, tối qua, cô đã tặng mình để làm quà sinh nhật cho Phó Hoành Dật.
Ngài Phó tỏ ý rằng anh rất thích món quà này của bà xã đại nhân.
Biết da mặt Thẩm Thanh Lan mỏng, Phó Hoành Dật cũng không trêu ghẹo cô nữa mà đứng dậy, “Anh đi nấu bữa sáng, em ngủ thêm một lát đi.”