Tiêu Như Quy cũng trầm giọng tiếp lời: “Quan trọng hơn là, kể cả người đêm nay là đệ tử Thái Huyền tông, cũng không có uy hiếp gì đến chúng ta. Người trong thế tục đều biết, tông môn sẽ không tham dự vào trong tranh đấu của thế tục, chỉ cần sau khi chúng ta tiêu diệt Hứa gia, vẫn xem Thái Huyền tông là tông chủ, bọn họ cũng chỉ muốn nhận cung phụng từ thế tục hàng năm, sẽ không quan tâm ai tiêu diệt ai đâu.”
“Nói cũng phải.” Vẻ mặt Ngô Mông thoải mái gật đầu.
“Chúng ta đã làm tốt công tác chuẩn bị, cho dù lần này Hứa gia có quỷ kế gì, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả đều thành vô căn cứ.” Lý Vạn Bằng bĩu môi, vẻ mặt tự tin nói.
Tiêu Như Quy hơi cau mày hỏi: “Chỉ là gần đây Hứa gia thả ra phong thanh. Nói là ngày mười tháng sau, Hứa gia sẽ kết minh cùng Cự Khuyết thành Hàn gia, không biết chuyện này là thật hay giả?”
Tiêu Như Quy vừa thốt ra lời kia, sắc mặt Lý Vạn Bằng và Ngô Mông đều biến đổi, vẻ mặt âm trầm như muốn nhỏ giọt đến nơi. Không khí trong thư phòng giống như đọng lại, khiến người ta có một loại cảm giác hít thở không thông.
“Nếu Cự Khuyết thành Hàn gia thật sự kết minh với Hứa gia, chúng ta…”
Lý Vạn Bằng chỉ nói giữa chừng, nhưng Tiêu Như Quy và Ngô Mông đều hiểu rõ hàm ý trong câu nói của Lý Vạn Bằng, thoáng chốc đều cảm thấy hết sức uể oải, kế hoạch nhiều năm ngay vào lúc muốn thực hiện, lại hóa thành bọt nước, trong đầu mỗi người lúc này đều xẹt qua một ý nghĩ, thì phải là làm một đại gia tộc, nội tình và nhân mạch có được quả thực không phải gia tộc của mình có thể sánh bằng. Nhưng mà, đồng thời trong lòng bọn họ nảy mầm một ý niệm không thể ngăn chặn, đó chính là nhất định phải đưa gia tộc mình vào lúc bản thân còn sinh thời thăng lên thành bắc đại gia tộc.
Lý Vạn Bằng vỗ bàn, trầm giọng nói: “Tất cả đều xem ngày mười tháng sau rồi tính tiếp, nếu Hứa gia thật sự kết minh với Cự Khuyết thành Hàn gia, như vậy chúng ta sẽ hoãn lại kế hoạch, kế hoạch tương lai chúng ta cần lập, thì phải là phá hỏng quan hệ giữa Hứa gia và Hàn gia, làm cho sự kết minh của bọn họ tan vỡ. Sau đó chúng ta lại lên kế hoạch đối phó Hứa gia, tóm lại, chỉ có một câu, Trung Đô thành Hứa gia phải diệt vong. Trung Đô thành tương lai là thuộc về ba nhà chúng ta.”
“Đúng, Trung Đô thành tương lai là thuộc về chúng ta.” Tiêu Như Quy và Ngô Mông cũng vỗ mạnh bàn quát.
“Chúng ta có nên nghĩ biện pháp phá hỏng chuyện kết minh giữa bọn họ ngay bây giờ luôn không?” Ánh mắt Ngô Mông đột nhiên lóe sáng.
Lý Vạn Bằng lắc đầu nói: “Không có khả năng, hiện tại giữa bọn họ vừa mới quyết định kết minh, trong đó nhất định đã có kế hoạch và điều kiện kỹ càng. Hiện giờ bọn họ đang vào thời kỳ khắng khít, nếu dưới tình huống chúng ta không rõ, mù quáng mà hành động vào lúc bọn họ vừa mới kết minh, bọn họ chẳng những không tin tưởng bên kia sẽ làm ra chuyện phá hỏng việc kết minh, hơn nữa còn lập tức tiến hành điều tra việc này, mà đối tượng bọn họ trực tiếp hoài nghi nhất định sẽ là chúng ta, đến lúc đó, chúng ta không chỉ không đạt được tác dụng phá hỏng việc kết minh giữa bọn họ, ngược lại đẩy chúng ta rơi vào cảnh nguy hiểm.”
“Vậy thì trước hết xem tình huống ngày mười tháng sau rồi quyết định.” Vẻ mặt Tiêu Như Quy âm trầm gật đầu.
Lý Vạn Bằng và Ngô Mông cũng âm trầm gật đầu, tóm lại, sắc mặt ba người đều cực kì khó coi.
Gia tộc Hứa thị, trên bậc thềm Nghị Sự đại điện. Hứa Tử Yên từ từ mở mắt, thấy xung quanh có không ít trưởng bối trong gia tộc vây quanh hộ pháp cho mình, ngay cả Hứa Hạo Lượng kia cũng không ngoại lệ, trong lòng xuất hiện một tia ấm áp. Chậm rãi đứng dậy từ bậc thềm, hành lễ một vòng xung quanh, rồi nhẹ giọng nói: “Đa tạ các vị trưởng bối hộ pháp thay Tử Yên.”
Các vị trưởng bối Hứa gia lúc này đều đã xoay người lại, vẻ mặt hưng phấn nhìn Hứa Tử Yên, tựa như muốn nói gì đó, nhưng lại có chút ngượng ngùng. Vẫn là Hứa Hạo Nhiên mở miệng trước: “Yên nhi, con khôi phục cả rồi à.”
“Dạ.” Hứa Tử Yên khẽ gật đầu.
“Vậy… có thể để bọn ta xem thử uy lực của phù trận hay không?”
Nhìn ánh mắt vội vàng của Hứa Hạo Nhiên, cùng bộ dạng hưng phấn của các vị trưởng bối, giống như một đám trẻ gặp được món đồ chơi yêu thích, Hứa Tử Yên bất giác cảm thấy buồn cười, miệng nhếch lên, cười nhẹ nói: “Chúng ta đến đại điện đi, con đang muốn đem phương pháp phù trận khống chế dạy cho các vị trưởng bối.”
“Tốt tốt tốt.” Hứa Hạo Nhiên nói liên tục ba tiếng tốt, cất bước tiến vào Nghị Sự đại điện trước, mọi người cũng đều hưng phấn vào theo. Sau khi tiến vào đại điện, tất cả mọi người đứng sang hai bên nhìn Hứa Tử Yên, Hứa Tử Yên nhẹ nhàng bước tới trước vị trí tộc trưởng ở trung gian, lấy ra một tấm phù, nói với mọi người trong đại điện: “Đây là chủ trận phù ta chế tác.”
Nói xong, tế phù tới trước người, phập phềnh cách Hứa Tử Yên khoảng ba thước ở không trung. Hai tay Hứa Tử Yên liên tiếp kết xuất ra nhiều thủ ấn cực mau, một đôi tay càng lúc càng nhanh, kéo ra vô số tàn ảnh, không ngừng điểm lên tấm chủ trận phù phía trước. Cuối cùng, hai tay Hứa Tử Yên đột nhiên dừng lại, tàn ảnh giữa không gian lập tức biến mất, song chưởng Hứa Tử Yên ngưng tụ uy lực vừa lật, đột nhiên một đường ảo ảnh bắn xuyên ra từ trong song chưởng của Hứa Tử Yên, khắc lên tấm chủ trận phù. Chỉ một thoáng, tấm chủ trận phù kia tỏa sáng lập lòe, ánh lên đại điện một màn huy hoàng.
Phù chậm rãi rơi xuống dưới đất, cuối cùng ẩn vào lòng đất. Ánh sáng tan hết, đại điện lại khôi phục tình trạng vốn có.
Tất cả mọi người đều chăm chú quan sát Hứa Tử Yên, xem bước tiếp theo nàng muốn làm gì. Hứa Tử Yên thu hồi hai tay, chắp tay thi lễ với Hứa Hạo Nhiên nói: “Đại bá, tấm phù này là đầu mối then chốt chủ đạo của đại trận bên ngoài. Chỉ cần ở trong này là có thể phát động toàn bộ đại trận, nhưng tấm chủ trận phù này nhiều nhất chỉ có thể để cho năm người khống chế, xin đại bá tuyển ra người khống trận.”
Ánh mắt Hứa Hạo Nhiên lần lượt đảo qua mỗi người, trên mặt ai nấy đều lộ ra hy vọng tha thiết. Hứa Hạo Nhiên thoáng trầm ngâm một lúc, chậm rãi nói: “Yên nhi là người bố trí trận pháp, sau này có cái gì thay đổi, còn cần Yên nhi đi xử lý, cho nên Yên nhi phải có tên trong danh sách chủ trận.”
Tất cả mọi người đồng loạt gật đầu, vẻ mặt đương nhiên. Bởi vì trong lòng mỗi người đều rõ, đại trận này không thể tách rời Hứa Tử Yên.
“Tốt.” Hứa Hạo Nhiên vui vẻ gật đầu, tiếp tục nói: “Như thế còn bốn vị trí, ta thấy nên do bốn người này đảm nhiệm người chủ trận. Ta là một, đường chủ Phù đường, nhị đệ Hứa Hạo Bác là hai. Đường chủ Hình đường, ngũ đệ Hứa Hạo Thương là ba. Đường chủ Truyền Công đường, cửu đệ Hứa Hạo Lượng là bốn. Mọi người thấy thế nào?”
Người được gọi tên không cần phải nói. Còn số không được gọi tên, tuy rằng trên mặt hiện lên vẻ thất vọng, nhưng ở trong lòng cũng cảm thấy tộc trưởng phân phối rất hợp lý, không có gì phải chê trách, bèn gật đầu ào ào, chuyện này liền bị quyết định như vậy. Hứa Hạo Nhiên thấy mọi người không có ý kiến, lập tức quay đầu nhìn Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Xin bốn vị trưởng bối đến trước mặt ta.”
Hứa Hạo Nhiên, Hứa Hạo Bác, Hứa Hạo Thương và Hứa Hạo Lượng bước ra từ trong đám người, đứng trước Hứa Tử Yên. Trên mặt cả nhóm vừa hưng phấn vừa khẩn trương. Giống như đồ đệ mới gia nhập sư môn lần đầu tiên gặp được sư phụ. Hứa Tử Yên lại một lần nữa nâng hai tay lên, nhanh chóng đánh ra một chuỗi thủ ấn làm người ta hoa cả mắt, hướng về vị trí chủ trận phù vừa rồi đã ẩn vào lòng đất, chụp một trảo, chỉ thấy từ trong đất bay ra năm điểm sáng, phập phềnh ở phía trước Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên gập tay bắn ra liên tục, phân bốn điểm sáng qua chỗ Hứa Hạo Nhiên, Hứa Hạo Bác, Hứa Hạo Thương và Hứa Hạo Lượng. Ánh sáng chợt lóe, bốn điểm sáng chia ra bắn vào trong cơ thể bốn người, bốn người lập tức cảm thấy bản thân cùng chủ trận phù kia có một tia liên hệ trên tinh thần. Cuối cùng, Hứa Tử Yên phất tay một cái, một điểm sáng cuối cùng liền bay lại chỗ Hứa Tử Yên, ẩn vào trong cơ thể Hứa Tử Yên.
Sau khi lấy được liên hệ cùng chủ trận phù, khống chế trận pháp liền trở nên vô cùng đơn giản. Hứa Tử Yên dạy thủ quyết khống chế trận pháp đơn giản cho bốn người, tiếp đó mỉm cười lùi sang một bên, nhìn bốn người đứng giữa đại điện.
Lúc này, bốn người giống như mấy đứa trẻ nhận được món đồ chơi mới, ngươi nhìn ta, ta ngó ngươi, đều muốn thí nghiệm trước, cuối cùng Hứa Hạo Bác, Hứa Hạo Thương và Hứa Hạo Lượng cùng nhau chắp tay nói với Hứa Hạo Nhiên: “Mời đại ca khống trận.”
Hứa Hạo Nhiên dè dặt gật đầu, sắc mặt lại bởi vì hưng phấn mà đỏ bừng. Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra đến giờ, Hứa Hạo Nhiên có một loại cảm giác hồi hộp của tông chủ một phái. Khép hai tay lại phía trước, mỗi bàn vươn ra một ngón trỏ, ở trước người vẽ một vòng tròn, nhất thời trước mặt mọi người liền xuất hiện một bức tranh giống màn nước. Xuất hiện trên màn nước đúng là cảnh trí xung quanh gia tộc Hứa gia.
Gương mặt tất cả mọi người trong đại điện ửng đỏ nhìn chằm chằm màn nước giữa không trung, Hứa Hạo Nhiên giơ ngón tay không ngừng lôi kéo ở không trung, hình ảnh trong màn nước kia liền biến hóa liên tục, rất nhanh đã lướt qua tất cả cảnh trí xung quanh gia tộc một lần.
“Tộc trưởng, mau thử nghiệm trận pháp?” Hứa Hạo Bác không nhịn được kích động nói.
“Được.” Hứa Hạo Nhiên xúc động đáp ứng, nhưng mà lại lập tức ngớ người tại chỗ, quay đầu nhìn mọi người, híp mắt cười hỏi: “Người nào đi thử trận pháp?”
Ánh mắt mọi người cùng nhìn về phía Hứa Hạo Lượng, hết cách rồi, ai bảo trên đại điện này, ngoại trừ tộc trưởng cũng chỉ có Hứa Hạo Lượng là tu vi cao nhất. Thấy mọi người đều nhìn mình, nhớ tới bản thân vừa rồi bị trận pháp của Hứa Tử Yên đánh bại. Trong lòng liền không tự chủ rùng mình một cái, kiên quyết thốt ra: “Ta không đi.”