Ngoại đường đệ tử nghe Hứa Tiến quát lớn, lúc này mới phản ứng được mình đang cùng người có thân phận gì nói chuyện. Trong lòng hồi hộp một trận, ánh mắt để lộ vẻ sợ hãi, khúm núm lui xuống, nhưng lập tức, trong mắt lại xuất hiện tia lo lắng cho Hứa Tử Yên.
Phải nói, chuyện này nếu ở trên người các ngoại đường đệ tử khác, Hứa Tiến không chỉ mặc kệ, mà đợi đến khi đệ tử kia trở về, hắn còn có thể trừng phạt kẻ đó, ít nhất cũng sẽ quát lớn một trận. Nhưng mà, Hứa Tiến rất tán thưởng Hứa Tử Yên, hơn nữa thông qua trận chiến đấu với yêu thú vừa rồi, hắn đã có nhận thức nhất định về Hứa Tử Yên, hắn tuyệt đối sẽ không nhìn nhận là Hứa Tử Yên cố ý trốn đi, phương diện này nhất định có chuyện gì đó mà hắn không biết.
Nhìn hai nội đường đệ tử kia, Hứa Tiến suy nghĩ chốc lát, rồi thấp giọng hỏi: “Hai người các ngươi cẩn thận suy nghĩ xem, lúc Hứa Tử Yên rời đi, có gì khác với bình thường không?”
“Không có gì khác! Nàng chỉ nói nàng phải rời khỏi một lát.” Một đệ tử trong số đó buồn bực đáp.
Một đệ tử khác suy tư một lúc, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, ngẩng đầu có chút do dự nói với Hứa Tiến: “Ta nhớ ra rồi, vào lúc nàng rời khỏi, hình như ta cảm giác được hơi thở trên người nàng có chút khác biệt.”
“Khác biệt thế nào?” Hứa Tiến vội vàng hỏi, mấy ngoại đường đệ tử cũng mở to hai mắt, không hề chớp nhìn nội đường đệ tử kia.
“Ừm! Có chút xao động, có vẻ giống muốn đột phá.”
“Hả?” Trong lòng Hứa Tiến kinh ngạc, thốt ra: “Chẳng lẽ nàng muốn đột phá?” Sau đó nói tiếp: “Nhưng mà, vì sao nàng không ở trong này đột phá, mà phải rời khỏi.”
Đệ tử vừa rồi nói Hứa Tử Yên muốn đột phá nhẹ giọng đáp: “Sư huynh, huynh nói có phải nàng sợ ở trong này đột phá ảnh hưởng đến chúng ta điều tức, mới rời khỏi hay không?”
“Ừ! Có khả năng!” Hứa Tiến cũng chỉ có thể chấp nhận ý kiến này, ngẩng đầu nói với mọi người: “Được rồi, mọi người chia nhau đảm nhiệm canh gác, không được bàn tán thêm nữa.”
Một mình Hứa Tử Yên đang đi dưới tuyết bay đầy trời, bông tuyết dày đặc, thị lực của nàng căn bản không thể nhìn quá xa, phóng ra thần thức của mình, lần lượt tra xét bốn phía, hy vọng có thể tìm được đường về. Nhưng mà, nửa canh giờ trôi qua, bốn phía vẫn cứ là tuyết trắng mờ mịt, không có chút bóng dáng quen thuộc.
Luôn phóng thích thần thức của mình, bước đi trên cánh đồng tuyết trống trải, dần dần Hứa Tử Yên hơi thất thần, không tiếp tục tìm đường trở về, mà thần thức lại dần dần dung hợp với tuyết bay lần nữa.
Có điều, khác với lần trước là, lần dung hợp này, Hứa Tử Yên chẳng phải ngộ đạo, mà là thấu hiểu, ý thức của nàng hoàn toàn tỉnh táo. Sau khi nàng dung hợp với tuyết bay đầy trời, nàng phát hiện thân thể của mình hình như nhẹ hơn, trở nên trong suốt, biến mất, hoàn toàn giống như một bông tuyết, di chuyển theo gió, thân thể thản nhiên bay lượn trên không, bồng bềnh ở không trung.
Hứa Tử Yên ban đầu hoảng hốt, sau đó cảm thấy vui sướng. Trong đầu lóe lên một ý nghĩ: “Đây là hiểu được tự nhiên, dung nhập tự nhiên, tiếp đó nắm trong tay tự nhiên mà trong sách ghi lại hay sao?”
Hứa Tử Yên kiềm chế tâm tình kích động, thử nắm giữ quỹ tích vận hành của mình. Ban đầu, nàng phát hiện mình căn bản không thể nắm giữ loại sức mạnh tự nhiên này, chỉ có thể bay theo gió thổi, giống như một bông tuyết phất phơ ở chung quanh.
Vì thế, nàng nhắm hai mắt lại, hoàn toàn dung nhập tinh thần của mình vào trong tuyết bay, nghiền ngẫm quỹ tích vận hành của bông tuyết, quỹ tích của gió thổi, giao hòa cùng với bông tuyết và gió thổi. Dần dần nàng hoàn toàn dung nhập vào gió tuyết, lúc này, nàng tức là gió, gió tức là nàng. Nàng tức là tuyết, tuyết tức là nàng.
Hai mắt đột nhiên mở ra, ý nghĩ vừa lóe lên, thân hình Hứa Tử Yên đột nhiên thay đổi quỹ tích vận hành, bay chếch về một phía, giống như bông tuyết, lại nhanh hơn bông tuyết, để lại một đường quỹ tích hoa lệ ở không trung.
“Ha ha ha…” Hứa Tử Yên ở không trung hưng phấn cười lớn, thân hình bay chung quanh theo ý niệm của mình. Trong lòng Hứa Tử Yên sung sướng nghĩ: “Mình nắm giữ tuyết lực, chỉ cần sau này ở trong thời tiết có tuyết, mình sẽ có thể tùy ý bay lượn, hơn nữa còn có năng lực ẩn nấp. Tuyết lực này, chẳng biết có còn công năng nào khác hay không?”
Hứa Tử Yên vừa nghĩ thế, liền ngừng phi hành, lơ lửng đứng dưới bầu trời tuyết đêm. Nâng tay phải lên, chìa một ngón tay, vừa niệm, từ trên ngón tay kia đã kéo dài ra một thanh băng nhũ, óng ánh trong suốt, đầu băng nhọn hoắt, mũi băng lấp lánh.
Hứa Tử Yên vận ngón tay bắn ra, một trận tiếng xé không khí, thanh băng nhũ kia đâm vào trong trời tuyết đêm mờ mịt bắn nhanh ra ngoài, rồi biến mất trong tuyết đêm.
Hứa Tử Yên nâng hai tay lên, xòe ra mười ngón, vừa niệm, trên mười ngón tay, từng ngón kéo dài ra một thanh băng nhũ, mười ngón của Hứa Tử Yên gập lại, mười thanh băng nhũ bị kích bắn đi, rít ra tiếng.
Bên trong hai mắt Hứa Tử Yên lộ ra tia nhìn sâu xa, hai tay ở trước ngực hợp lại một chỗ, đột nhiên kéo ra phía ngoài, lúc này song chưởng ở trước ngực lập tức xuất hiện một loạt băng nhũ chi chít, có gần ngàn thanh.
Song chưởng lật ra phía ngoài, trong miệng hét lớn một tiếng: “Đi!”
Gần ngàn thanh băng nhũ, phát ra tiếng kêu chói tai, đột nhiên bắn tới bầu trời đêm phía trước.
“Ha ha ha…” Hứa Tử Yên thoải mái cười to, song chưởng rung lên, thân hình ở dưới trời đêm thoải mái bay lượn, để lại một tràng tiếng cười như chuông bạc.
Bay được một lát, Hứa Tử Yên mới phóng thích tâm tình vui sướng kia, suy nghĩ muốn thử lĩnh ngộ thêm vài loại tuyết lực, nhưng mà, Hứa Tử Yên rốt cuộc vẫn không lĩnh ngộ ra năng lực mới. Hứa Tử Yên biết mình đã lĩnh ngộ ra ngự không phi hành thuật, hẳn là tuyết lực chân chính, mà băng nhũ kia không thể tính là tuyết lực, mà là tuyết lực nâng cao, băng lực. Bởi vì tu vi bản thân bị hạn chế, lĩnh ngộ đến mức này, hẳn đã là cực hạn của mình. Nếu còn muốn tiến thêm một bước lĩnh ngộ, vậy phải không ngừng gia tăng tu vi của mình.
Bỏ qua chuyện tu luyện, Hứa Tử Yên mới phát hiện lúc này đã đến bình minh, chỉ là mặt trời vẫn chưa ló dạng, do bị tuyết lớn và mây đen đầy trời che khuất. Hứa Tử Yên phân rõ một phương hướng, thừa dịp tuyết lớn, lập tức ngự không phi hành ở không trung mà đi. Nàng chuẩn bị nhằm thẳng một hướng phi hành trăm dặm, nếu không thấy đồng đội của mình, sẽ lại đổi một phương hướng khác.
Sau trăm dặm, Hứa Tử Yên vẫn không phát hiện bóng người nào, đành phải đổi một phương hướng khác, lại bay đi. Nửa canh giờ sau, Hứa Tử Yên ở không trung nghe được phía dưới truyền đến tiếng người. Ẩn mình vào bông tuyết, trong mắt của người ở bên ngoài, Hứa Tử Yên lúc này chỉ giống như một bông tuyết, bồng bềnh rơi xuống phía dưới.
Rốt cuộc, Hứa Tử Yên thấy rõ ràng đám người bên dưới, không phải người Hứa gia, mà là Tiêu gia trấn thủ Trường Nhật cốc. Lúc này người của Tiêu gia đang tùy ý canh giữ ở cửa cốc, trò chuyện với nhau: “Ta nói này, lão ca. Chúng ta canh giữ một đêm ở đây, ngay cả cọng lông thú cũng không thấy, dưới trời đông giá rét tuyết rơi lạnh lẽo thế này, ở dã ngoại hứng gió, đây chẳng phải là chịu tội hay sao? Huynh nói có phải thành chủ nhận được tin tức sai rồi không?”