“Ừm, đều tốt rồi. Cổ sư huynh đâu?” Hứa Tử Yên khẽ hỏi.
Vừa nghe Hứa Tử Yên hỏi người bên mình, tâm trạng Vưu Nguyệt cực tốt, vội vàng trả lời: “Cổ sư điệt bị Lương phong chủ phái về báo cáo sự tình nơi này, lúc đó tình huống khẩn cấp…”
Vưu Nguyệt nhỏ nhẹ kể lại chuyện cho Hứa Tử Yên.
“Nói vậy, tiền bối hỏi ta có lĩnh ngộ chưa chính là Lương phong chủ Thiên Phù phong?” Hứa Tử Yên hoảng hốt, nhẹ giọng hỏi.
“Ừ.” Lần này là Liễu Nhất Thanh cướp lời nói: “Phong chủ thập phần nhìn trúng muội, bảo muội là kỳ tài. Lúc trước muội từ không trung ngã xuống, vẫn là phong chủ tự mình tiếp được muội. Chỉ là chuyện ở Thiên Phù phong quá nhiều, phong chủ không thể luôn túc trực tại chỗ này chờ muội tỉnh lại. Nhưng phong chủ đã dặn ta, đợi muội tỉnh lại rồi, chúng ta có thể trở về tông môn. Đến tông môn, ta lập tức dẫn muội đi gặp ngài ấy.”
Hứa Tử Yên nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng tính toán phong chủ gặp mình sẽ nói những gì. Mà vào lúc này, ngoài cửa phân viện Hứa Tử Yên ở tự nhiên có đạo đồng luôn túc trực bên ngoài. Nhìn thấy Hứa Tử Yên đã tỉnh lại, liền chạy một mạch tới chỗ chưởng môn Trấn Yêu quan. Chỉ một chốc, mười tám tu sĩ lúc trước quán chú pháp lực vào phù ấn trên vách đá cùng đồng hành đến.
Phát hiện bóng người nơi xa chớp lóe, tập trung nhìn lại, Hứa Tử Yên thấy được mười tám tu sĩ đang đi về hướng phòng mình, vội vàng đi ra trước cửa phòng nghênh đón. Mười tám tu sĩ bước tới trước mặt Hứa Tử Yên, thi lễ thật sâu với Hứa Tử Yên, cùng cất tiếng: “Đa tạ ân cứu mạng của sư điệt.”
Bọn họ nói không sai, nếu không có Hứa Tử Yên, gặp tai ương vứt bỏ tánh mạng trước khẳng định là bọn họ. Cho nên, bọn họ xuất phát từ nội tâm đến cảm tạ Hứa Tử Yên làm không tệ.
Tuy nhiên, Hứa Tử Yên cũng không thể nhận lễ lớn như vậy, dù rằng bị phái đến phân viện đều là vài trưởng lão tu vi thấp bị Thái Huyền tông bỏ qua, nhưng đó vẫn là một thế hệ trưởng bối của Hứa Tử Yên, huống chi Hứa Tử Yên còn là một đệ tử mới vào gần đây?
Vì thế, Hứa Tử Yên cũng vội thi lễ: “Không dám nhận đại lễ như thế của các tiền bối, vãn bối tổn thọ mất.”
“Nhận được, nhận được.” Mười tám người cùng nói. Mọi người đều là người tu tiên, tính cách đương nhiên tiêu sái, không câu nệ hình thức. Có ân ghi nhớ trong lòng là được, cảm tạ ngoài mặt một lần đã đủ rồi.
Tức thời, mọi người cũng không khách khí nữa, giới thiệu đôi bên một phen, rồi mở tiệc chiêu đãi Hứa Tử Yên. Trong buổi yến hội, cũng để lộ trong lời nói, ý là chỉ cần Hứa Tử Yên có việc, có thể mở miệng nói với bọn họ, bọn họ nhất định sẽ dốc hết khả năng, quyết không chối từ.
Mười tám người này đều là lão quái không thể lão hơn, tuy rằng tu vi không cao, song sống đã lâu. Hứa Tử Yên ngày hôm qua lộ ra khả năng kia, rõ ràng là tiền đồ vô lượng. Không thừa dịp thanh danh Hứa Tử Yên còn chưa rầm rộ, cố gắng kết giao, chẳng lẽ phải chờ khi người ta nổi danh khắp thiên hạ, lại đi dệt hoa trên gấm?
Đối phương đã lộ thiện ý với mình, Hứa Tử Yên đương nhiên cũng hiểu rõ. Bản thân mới tới Thái Huyền tông, mọi thứ hãy còn xa lạ. Nếu có thể kết giao vài người, cũng rất có trợ giúp cho bản thân. Vì vậy, một bữa cơm này ăn thật hòa thuận vui vẻ.
Đợi ngày thứ hai Hứa Tử Yên quyết định rời đi, chưởng môn Trấn Yêu quan, Kim Mãn Tinh kín đáo đưa cho Hứa Tử Yên một cái túi trữ vật. Hứa Tử Yên vận dụng tinh thần lực đảo qua, biết bên trong là năm mươi viên hạ phẩm linh thạch. Hứa Tử Yên cũng không già mồm cãi láo, mỉm cười thu vào, khẽ nói lời cảm tạ.
Vưu Nguyệt và Liễu Nhất Thanh bên cạnh thấy thế không khỏi nóng mắt một trận, trong lòng càng chua xót từng đợt, đồng thời thầm nghĩ: “Quả thực cùng là người mà mệnh thì khác. Nhớ ngày đó bản thân tiến vào Thái Huyền tông, không chỉ phải chịu khổ, sống bẩn sống mệt đều phải làm, còn phải học cách hiếu kính sư huynh sư tỷ phía trên mình. Làm gì giống Hứa Tử Yên, không những không cần hiếu kính, mà còn chưa chính thức tiến vào Thái Huyền tông, đã bắt đầu nhận hối lộ.”
Hai người rơi lệ trong lòng, cùng Hứa Tử Yên phóng lên không trung, bay đi phương hướng Thái Huyền tông.
Trấn Yêu quan cách Thái Huyền tông rất gần, bay chưa đến nửa ngày, Vưu Nguyệt nhìn xuống dưới, vui vẻ nói: “Sắp đến rồi, phía trước là phường thị của Thái Huyền tông chúng ta.”
Ba người hạ xuống một chút, Hứa Tử Yên liền thấy một cái phường thị thật lớn. Nói là phường thị, không bằng nói là một tòa thành trì. Ở phường thị, lúc này người đến người đi, rộn ràng nhộn nhịp.
Hứa Tử Yên ngạc nhiên hỏi: “Những người này đều là đệ tử Thái Huyền tông chúng ta?”
“Đương nhiên không phải.” Vưu Nguyệt cười nhẹ giải đáp: “Phường thị là Thái Huyền tông chúng ta xây dựng, cũng do Thái Huyền tông chúng ta quản lý. Cửa hàng phường thị cũng có rất nhiều là Thái Huyền tông chúng ta kinh doanh. Tuy nhiên, đa số cửa hàng vẫn là cho tu sĩ tu tiên giới thuê. Cho nên, trong số này chỉ có rất ít nhóm người là Thái Huyền tông chúng ta, cư dân khác đều là tu sĩ tu tiên giới phương bắc.”
“Nhiều người như vậy?” Hứa Tử Yên nhìn xem phía dưới chi chi chít chít người, trong lòng không khỏi cảm thán: “Thái Huyền tông một ngày kiếm được bao nhiêu tiền đây?”
Vưu Nguyệt lắc lắc đầu nói: “Dĩ vãng cũng không có nhiều người thế này, còn không phải là vì sắp khai sơn môn thu đệ tử? Đây đều là đệ tử các nơi phương bắc tiến đến thí nghiệm, cho nên một đoạn thời gian này, phường thị sẽ kín hết chỗ. Chờ về sau, phường thị sẽ không còn nhiều người nữa.”
Nói đến đây, cũng đã tới phụ cận phường thị. Vưu Nguyệt dẫn đầu đáp xuống. Liễu Nhất Thanh vừa đáp vừa nói với Hứa Tử Yên: “Tử Yên sư muội, pháp lệnh của Thái Huyền tông, trên phường thị không cho phép phi hành, chúng ta đi xuống đi.”
Hứa Tử Yên gật gật đầu, theo sát Vưu Nguyệt và Liễu Nhất Thanh đáp xuống, bước đến đại môn phường thị. Ở cửa đại môn phường thị có tu sĩ Thái Huyền tông canh gác. Muốn đi ra ngoài, tu sĩ Thái Huyền tông không quản, nhưng muốn tiến vào, thì phải giao mười linh thạch tệ.
Nhìn xem không ngừng có người nộp lên linh thạch tệ, tiến vào phường thị. Hứa Tử Yên vừa cùng Vưu Nguyệt, Liễu Nhất Thanh xếp hàng, vừa thấp giọng hỏi: “Liễu sư tỷ, tu sĩ tông môn ở cửa này đang thu cái gì vậy?”
“Linh thạch tệ.”
“Linh thạch tệ? Đó là cái gì?” Hứa Tử Yên không hiểu hỏi.
“Chính là dùng hạ phẩm linh thạch chế thành tiền, có thể dùng cho tu luyện, lại có thể dùng mua đồ.”
“À, linh thạch tu tiên giới phân chia thế nào?”
“Một viên hạ phẩm linh thạch tương đương một trăm linh thạch tệ, một viên trung phẩm linh thạch tương đương một trăm viên hạ phẩm linh thạch, một viên thượng phẩm linh thạch tương đương một trăm viên trung phẩm linh thạch.” Liễu Nhất Thanh nhẫn nại giải thích.
Mà bất kể là Vưu Nguyệt, hay là Liễu Nhất Thanh trong tay đều không có lệnh bài phong chủ. Vốn dĩ Thái Huyền tông cũng không quá mức coi trọng Hứa Tử Yên. Chính Vưu Nguyệt lúc trước cũng là tông chủ không chịu nổi Lâm Phi Ngu nài nỉ, mới phái chân truyền đệ tử Cổ Thành cùng nàng đi tiếp Hứa Tử Yên vào sơn môn. Cổ Thành trở lại tông môn, lại bởi vì bị việc khác quấn thân, cho nên để lại một mình Vưu Nguyệt trở về Trấn Yêu quan. Quan trọng nhất là, dù có lệnh bài, hiện tại mang theo Hứa Tử Yên trở lại tông môn, không có tông chủ hoặc phong chủ triệu kiến, ai dám mang theo Hứa Tử Yên trực tiếp đi bái kiến.
Song hiện giờ không thể mang Hứa Tử Yên vào sơn môn, vậy làm thế nào cho phải? Đáng lẽ cũng không có việc gì, để Hứa Tử Yên ở ngoài sơn môn chờ một chút là được, bọn họ đi vào gặp mặt phong chủ hoặc tông chủ, lĩnh một tấm lệnh bài rồi ra mang Hứa Tử Yên vào. Tuy nhiên, thời gian không thích hợp. Phường thị trải qua ngàn vạn năm xây dựng, đã hết sức rộng lớn. Muốn đi vào sơn môn, phải đi băng qua phường thị này. Trong phường thị lại không cho phi hành, sợ là đi ra phường thị, về đến sơn môn, đã đến đêm khuya. Vưu Nguyệt và Liễu Nhất Thanh nào có gan đêm khuya đi quấy rầy phong chủ?
Dù vậy, đây cũng không phải việc lớn gì. Vưu Nguyệt và Liễu Nhất Thanh liếc nhìn nhau một cái, Vưu Nguyệt mở miệng nói: “Chúng ta trước tiên tìm một nhà trọ, sau đó ta suốt đêm trở lại tông môn, bẩm báo tông chủ, rồi nghe tông chủ an bày.”
“Cũng được.” Liễu Nhất Thanh đồng thời nói: “Trước tiên tìm một khách sạn ở lại, ta suốt đêm trở về tông môn, bẩm báo phong chủ, sau lại nghe theo phong chủ an bày.”
Hai người nói xong, đều nhìn thoáng qua nhau, rồi lập tức quay phắt đầu đi.
“Nhưng mà…” Hứa Tử Yên nhìn dòng người như nước chảy nhẹ giọng nói: “Khách sạn còn phòng không đây?”
Hứa Tử Yên vừa dứt lười, Vưu Nguyệt và Liễu Nhất Thanh đều nhăn mặt. Đúng lúc này, một tu sĩ trung niên thấy được ba người Hứa Tử Yên, liền đi nhanh đến nơi này, cách còn xa đã hô: “Liễu sư muội.”