Hứa Tử Yên rời khỏi không gian xong, trong lòng bắt đầu sắp xếp mọi việc lần nữa. Nàng phát hiện một chuyện làm nàng mừng rỡ, thì phải là Tử Yên không gian trong cơ thể bản thân, vốn dĩ đột phá một giai, mới có thể khuếch đại gấp đôi. Mà hiện giờ bản thân vận dụng Càn Khôn quyết, chỉ đột phá một nấc nhỏ, từ Trúc Cơ kỳ tầng thứ tư trung kỳ đột phá đến hậu kỳ, không gian trong cơ thể liền khuếch đại gấp đôi. Loại hiện tượng là chỉ hiện tại. Còn về sau sẽ thế nào đây?
Còn có tu vi, Hứa Tử Yên thử nghiệm một cái, quả thực so với trước kia bản thân không có tu luyện Càn Khôn quyết mạnh hơn rất nhiều, về phần kết quả mạnh bao nhiều, gấp hai? Gấp ba? Hay là càng mạnh, Hứa Tử Yên không rõ lắm. Nàng chỉ cảm thấy trước kia bản thân căn bản chính là không chịu nổi một kích của mình hiện tại.
Lại nghĩ những lời Càn Khôn quyết giảng giải, một khi có thể tu luyện Càn Khôn quyết, sẽ không bị hạn chế linh căn, có thể phóng thích các loại thuộc tính pháp thuật. Hứa Tử Yên không khỏi lóe suy nghĩ, nhớ lại các loại công pháp căn bản trong ý thức thu được tại tàng thư các, thử nghiệm từng cái một.
Quả nhiên, mỗi một thuộc tính công pháp Hứa Tử Yên đều có thể vận dụng. Càn Khôn quyết này thật đúng là bao hàm toàn diện trong càn khôn. Hứa Tử Yên không khỏi cảm khái vạn phần. Nhưng hiện giờ Hứa Tử Yên ngoại trừ hiểu được Thủy Băng quyết, pháp môn tu luyện thuộc tính khác cũng chỉ là một vài công pháp tu luyện căn bản, có thể chứng minh Hứa Tử Yên có thể sử dụng các loại thuộc tính pháp môn. Có điều, nàng lại không có công pháp pháp thuật. Ngoại trừ ban ngày ở tầng thứ nhất tàng thư các nhận được pháp thuật căn bản của Thiên Phù phong.
Pháp thuật căn bản của Thiên Phù phong, chính là vận dụng chân nguyên phóng ra ngoài, từ hư không vẽ phù chú, sau đó dùng phù chú công kích người khác. Loại pháp thuật này trong truyền thừa Hứa Tử Yên cũng có, chỉ là lực công kích của loại pháp thuật này tuy rằng cường hãn, thế nhưng lại có nhược điểm trí mạng, chính là nó cần thời gian vẽ phù, hơn nữa càng là pháp thuật phù lục phẩm cấp cao, đường vẽ phù trận cũng càng phức tạp, thời gian tiêu hao lại càng nhiều
Có thể tưởng tượng thử, thời gian đánh với kẻ địch, đối phương sẽ chờ ngươi vẽ xong phù lục sao? Chỉ sợ ngươi còn chưa vẽ được vài nét bút. Pháp thuật đối phương đã đánh tới đây. Cho nên, Hứa Tử Yên vẫn không để ý đến pháp thuật này, hôm nay mình không biết các pháp thuật thuộc tính khác, liền không thể làm gì khác hơn là lấy pháp thuật này thí nghiệm.
Đầu tiên Hứa Tử Yên vận thử công pháp hệ kim, đồng thời vươn ngón trỏ, phóng sức mạnh hệ kim ra ngoài, ở không trung vẽ một tấm nhất phẩm phù lục. Quả nhiên phù lục một khi sinh thành, lực lượng hệ kim mãnh liệt bên trong bao phủ tấm phù lục hệ kim kia, chậm rãi tán đi linh lực, nàng cũng không dám ở trong phòng phóng thích phù lục này, dù rằng chỉ là một nhất phẩm phù lục, song lực phát nổ của nó cũng không phải căn phòng này có thể chịu đựng.
Hứa Tử Yên theo thứ tự thử nghiệm các loại thuộc tính một lần, quả nhiên bản thân hiện giờ có thể phóng ra các loại thuộc tính pháp thuật. Chỉ là pháp thuật phù lục trước mắt bản thân nắm giữ tuy rằng uy lực khổng lồ, nhưng quá mức hao phí thời gian, trong lòng Hứa Tử Yên cảm giác chính là một cái gân gà.
Hứa Tử Yên nghiêng đầu suy nghĩ một lát, cảm thấy pháp thuật phù lục này cũng không phải không chút hữu dụng, hơn nữa nếu vận dụng thích đáng, hoàn toàn có thể trở thành một cái đại sát khí.
Thứ nhất, bởi vì Hứa Tử Yên biết vẽ phù lục, am hiểu sâu tinh túy động vu cửu thiên chi thượng, tàng vu cửu uyên chi hạ. Phù lục nàng phóng ra ngoại trừ bản thân có thể cảm giác được năng lượng mênh mông, người khác một chút cũng không cảm giác được, đây không thể nghi ngờ chính là một cái đại sát khí ám sát.
Thứ hai, nếu thời điểm hai quân đối chọi, có đồng bọn che giấu bản thân, tranh thủ cho mình thời gian nhất định, như vậy tuyệt đối có thể khiến kẻ địch bị thương nặng.
Thứ ba, chính là khi đấu một mình với kẻ địch, nếu thân pháp của mình đủ tốt, có thể tránh né công kích của tất cả kẻ địch, thời điểm tránh né, có thể phóng ra một tấm phù lục mà nói, đây cũng là cái đại sát khí liều mạng vào thời khắc cuối cùng.
Bất tri bất giác, trời đã sáng dần. Hứa Tử Yên học xong Càn Khôn quyết, biết không gian trong đan điền mình là một bảo bối, hơn nữa đã có người từng có, lại còn sáng tạo ra công pháp. Trong lòng liền không còn bàng hoàng giống trước kia, cộng thêm nhờ có không gian, sức chiến đấu của bản thân tuyệt đối cường hãn, có thể khiêu chiến vượt giai, điều này khiến Hứa Tử Yên càng thêm tự tin.
Rửa mặt xong, Hứa Tử Yên liền rời khỏi phòng, đi đến nhà ăn. Sau lưng nghe được tiếng ba người Triệu Dĩnh mở cửa, theo gió truyền đến cuộc đối thoại của ba người: “Hứa Tử Yên kia thật đúng là kiêu ngạo.”
“Nghe nói lần này tuyển nhận tân đệ tử, chỉ có bảy đệ tử Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu, sáu đệ tử kia đều bị chỉnh cho thành thành thật thật, chỉ mỗi Hứa Tử Yên này là kiêu ngạo.”
“Đúng vậy, các sư huynh đệ các hiện tại đều chê cười chúng ta, nói chúng ta vô năng. Nếu là bọn họ đã sớm thu làm tôi tớ.”
“Không thể nhịn nữa, sư huynh sư tỷ khác đều thu thập bọn đệ tử Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu, hơn nữa cũng không có ai quản, chúng ta không thể để người khác chê cười, chờ hôm nay nàng trở về, chúng ta hãy thu thập nàng.”
Hứa Tử Yên hơi lắc đầu, trong lòng liền hơi chán ngán. Ngươi nói những người này không cố gắng tu luyện, gia tăng tu vi bản thân, cả ngày cân nhắc việc này, thật sự thú vị sao?
Lắc lắc đầu ném việc này ra sau đầu, muốn nói hiện nay kẻ có uy hiếp với Hứa Tử Yên chính là kiểu người như Hạ Kiệt, giống Triệu Dĩnh, Hứa Tử Yên thật đúng là lười để ý.
Nhanh chóng đi tới nhà ăn, cầm đồ ăn đã múc xong đi tới góc kia, bắt đầu ăn thật cấp tốc. Nàng muốn ăn cho nhanh, để bản thân còn đi tàng thư các. Đúng lúc này, sáu đệ tử Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu ngồi cùng bàn với mình nhỏ giọng trò chuyện, khiến Hứa Tử Yên thả chậm tốc độ ăn cơm.
“Nghe nói chưa? Chiều nay ở Phù Uy điện phát đan dược tháng này đấy, mỗi người hai viên Bạo Linh đan.”
“Thật à, rốt cuộc được phát đan dược rồi.”
“Thật sự quá tốt.”
“Nhưng mà… mấy sư huynh kia có khi nào cướp đan dược của chúng ta không?”
“…”
Hứa Tử Yên nghe xong, cũng chẳng có gì hưng phấn. Bạo Linh đan bản thân không thiếu, hơn nữa hiện tại dựa vào tu vi bản thân cũng không dùng được. Vốn dĩ không tính đi lĩnh kia hai viên Bạo Linh đan, song nghĩ đến nếu bản thân không đi lĩnh, có phải quá chọc người chú ý hay không, dù sao Bạo Linh đan đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ vẫn là đan dược hết sức quý giá. Cuối cùng Hứa Tử Yên vẫn quyết định đi lĩnh. Có điều đi trễ một tí, đỡ phải xếp hàng, tránh lãng phí thời gian.
Ăn cơm xong, Hứa Tử Yên liền đi ra ngoài cửa nhà ăn, sâu sắc cảm nhận được có người đang nhìn chăm chú bản thân. Quay đầu nhìn lại, đúng là Triệu Dĩnh, Lãnh Phù và Ngô Á Khôn, ánh mắt ba người hung hăng trừng bản thân, lộ rõ ý muốn thu thập mình. Triệu Dĩnh kia còn vươn một ngón út xẹt ngang trên cổ nàng ta.
Khóe miệng Hứa Tử Yên xẹt qua một tia châm chọc, quay đầu đi ra đại môn, ngự kiếm bay đi tàng thư các.
Vừa tiến vào tàng thư các, Hứa Tử Yên liền trực tiếp lên tầng hai. Tầng hai đặt ngọc giản của Bách Thảo phong. Hứa Tử Yên lại cầm một số lên, dán trên mi tâm, một luồng tin tức truyền vào ý thức của nàng. Đa số đều là pháp môn luyện đan căn bản. Cái này đối với Hứa Tử Yên đã có thể luyện chế ngũ phẩm đan dược liền không khỏi quá đơn giản, nhưng Hứa Tử Yên vẫn đọc từng cái. Rất nhanh, Hứa Tử Yên đã xem xong pháp môn luyện đan căn bản, rồi bắt đầu xem mấy ngọc giản pháp thuật còn thừa lại không bao nhiêu.
Ngọc giản pháp thuật lặp lại rất nhiều với ngọc giản dưới tầng một, cuối cùng Hứa Tử Yên rốt cuộc tìm được một pháp thuật Bách Thảo phong, đó là một pháp thuật hệ mộc, gọi là Triền Nhiễu thuật. Pháp thuật này vừa sử dụng, phàm là nơi có thực vật, đều có thể lợi dụng. Nó sẽ nhanh chóng thúc giục thực vật phát triển, quấn quanh kẻ địch. Kể cả nơi không có thực vật, chỉ cần mang theo hạt giống thực vật, cũng có thể nhanh chóng thúc giục.
Hứa Tử Yên thấy thời gian hẵng còn sớm, dứt khoát ngồi bệt ở tầng hai. Lúc này trong tàng thư các không có người khác. Chỉ ngẫu nhiên có người tiến vào cũng rất nhanh lựa chọn công pháp bản thân cần, đọc xong rồi vội vàng rời đi.
Hứa Tử Yên ngồi ở một góc tầng hai, đắm chìm trong công pháp Triền Nhiễu thuật. Công pháp căn bản thật dễ lĩnh ngộ, tu sĩ tu vi càng cao xuất ra uy lực sẽ càng thêm mạnh. Nhất là ở trong rừng rậm dùng công pháp này, quả thực tạo thành cho kẻ địch quấy nhiễu không nhỏ.
Hứa Tử Yên từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một hạt giống thảo dược đặt trong lòng bàn tay, vận hành Thanh Mộc Triền Nhiễu thuật, ngay lập tức, hạt giống kia liền phát triển thành một cành cây nằm trong tay Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên chợt lóe suy nghĩ, không biết Thanh Mộc Triền Nhiễu thuật có thể thúc giục dược thảo phát triển không, nếu có thể, chẳng phải bản thân khi nào thì muốn dược thảo, thì lấy ra một hạt giống thúc lớn là được.
Hứa Tử Yên cúi đầu ngắm nghía cành cây trong tay, đây là một dược thảo đã hoàn toàn bị pháp thuật kích hóa thay đổi hình thù, cũng không còn bộ dạng dược thảo vốn có. Hứa Tử Yên hái một chiếc lá bỏ vào miệng nhấm nuốt, phát hiện hoàn toàn không có dược tính. Nhưng mà, Hứa Tử Yên vẫn chưa từ bỏ ý định, lại lấy ra một hạt giống thảo dược đặt trong lòng bàn tay, lần này nàng hãm tốc độ Thanh Mộc Triền Nhiễu thuật. Chậm rãi thúc giục hạt giống kia. Hạt giống kia chậm rãi phá xác nảy mầm, sau đó sinh thành một gốc cây dược liệu.