“Thật tốt quá, cảm tạ chủ nhân.”
“Thế nhưng…” Hứa Tử Yên đưa mắt nhìn cây đào khổng lồ, thần sắc có chút khó xử: “Một thân cây lớn như vậy, phải đào lên, không biết hai ngày có đủ không đây?”
“Chủ nhân, là muốn đào bản thể của ta từ dưới đất ra ư?” Đào Hoa quay đầu hỏi Hứa Tử Yên.
“Ừ, chỉ cần có thể đào lên, ta sẽ đem thu vào Tử Yên không gian.” Hứa Tử Yên vừa nói vừa ôm lấy cây đào khổng lồ xoay quanh.
“Hì hì, rất dễ, chủ nhân người đừng quên nó là bản thể của ta nha.”
Dứt lời, hai tay Đào Hoa đặt trước ngực, chỉ quyết không ngừng biến hóa, chỉ trong nháy mắt, cây đào khổng lồ giống như có sự sống, chậm rãi lay động, mặt đất run run một trận, cây đào khổng lồ vậy mà tự mình chui từ lòng đất ra.
Hứa Tử Yên thấy vậy, nội tâm mừng rỡ, vội vàng khẽ niệm, miệng quát: “Thu.”
Cây đào khổng lồ phút chốc biến mất trước mắt, song song thu Đào Hoa vào Tử Yên không gian. Lúc Hứa Tử Yên tiến vào Tử Yên không gian, phát hiện cây đào khổng lồ kia đã được trồng trong Tử Yên không gian. Mà Đào Hoa đang ngồi trên một nhánh cây thật lớn, đung đưa hai chân, bộ dạng nhàn nhã thong dong.
Phát hiện Hứa Tử Yên cũng tiến vào, liền hưng phấn từ cành cây nhẹ nhàng nhảy xuống, đáp trước mặt Hứa Tử Yên, kích động nói: “Chủ nhân, Đào Hoa có thể cầu xin người một việc không?”
“Việc gì?” Hứa Tử Yên thu phục Đào Hoa, nội tâm vô cùng vui vẻ, bèn mỉm cười hỏi ngược lại.
“Chủ nhân, người xem không gian này còn rất nhiều đất trống, ta có thể mang một ít cây đào bên ngoài nhổ trồng vào đây không?”
Yêu cầu này của Đào Hoa chính là nói ra nỗi lòng của Hứa Tử Yên. Phải biết rằng, quả mấy cây đào kia thực tế so với quả Đào Hoa kết xuất, tuy rằng kém thật nhiều, song vẫn là tiên quả có thể sinh thành linh lực. Hứa Tử Yên vốn dĩ đã muốn nhổ mấy cây đào kia trồng vào đây, chỉ là phải tự mình đi đào từng gốc cây, hơn nữa không thể tổn hại đến rễ cây. Dù nàng vận dụng pháp thuật, sợ rằng trong hai ngày, cũng không nhổ trồng được mấy cây.
Loại người mới giống Hứa Tử Yên vừa gia nhập tông môn, hơn nữa là ngoại môn đệ tử, mặc dù có chút tu vi, thế nhưng pháp thuật di sơn đảo hải, vẫn còn chưa học được. Hôm nay, Đào Hoa chủ động nói ra, nội tâm Hứa Tử Yên không khỏi khẽ động, nhớ tới tình cảnh vừa rồi Đào Hoa dễ dàng nhổ trồng cây đào khổng lồ kia thì chợt bừng tỉnh. Đào Hoa có thể nói là vua của các cây đào tại đây, hẳn là nàng có biện pháp đặc biệt.
Hứa Tử Yên mãi trầm tư, không khỏi có chút phân tâm. Làm cho Đào Hoa đang dùng ánh mắt khát vọng nhìn Hứa Tử Yên còn tưởng rằng Hứa Tử Yên không đồng ý, thần sắc có hơi lo lắng nói: “Chủ nhân, những cây đào này đều có linh tính. Nếu như chủ nhân có thể cho phép các nàng sinh hoạt tại đây, dựa vào linh khí nồng đậm nơi đây, các nàng rất nhanh sẽ tu luyện thành hình người. Mặc dù vừa tu luyện ra không có tu vi gì, thế nhưng có thể trợ giúp chủ nhân chỉnh lý không gian này.”
Hứa Tử Yên nghe mấy cây đào kia cũng có thể tu luyện ra hình người, không khỏi càng hí hửng, trong lòng hò hét: “Mình nhặt được kho báu rồi.”
Hứa Tử Yên lấy lại tinh thần, vội vàng mở miệng hỏi: “Đào Hoa, ngươi có thể nhổ trồng bao nhiêu cây đào vào đây?”
“Nếu chủ nhân cho phép, có thể phân cho Đào Hoa một phần nhỏ của số đất còn lại không?”
Hứa Tử Yên mỉm cười lắc đầu, thấy vẻ mặt Đào Hoa thất vọng, không khỏi bật cười ‘phì’ một tiếng: “Ý của ta là, nếu như ta giao hết số đất còn lại cho ngươi, ngươi có thể đem đủ loại cây đào vào đây không?”
“Có thể, đương nhiên có thể.” Đào Hoa vui vẻ từ trên mặt đất nhảy dựng lên, tiếp đó không thể tin nhìn Hứa Tử Yên, sợ hãi hỏi: “Chủ nhân, người nói thật chứ?”
“Đương nhiên là thật, nào có người làm chủ lừa dối thủ hạ của mình.” Hứa Tử Yên vừa cười vừa nói.
“Cảm tạ chủ nhân, cảm tạ chủ nhân.” Đào Hoa dưới cơn kích động, liền vui quá mà khóc.
“Thế nhưng… Đào Hoa, chỉ còn chưa tới hai ngày, ngươi có thể nhổ trồng nhiều cây đào như vậy không?” Hứa Tử Yên hơi lo lắng hỏi.
“Chủ nhân không cần lo lắng.” Trên mặt Đào Hoa còn vươn nước mắt, hài lòng vừa cười vừa nói: “Trong rừng đào này, có rất nhiều cây đào dù chưa tu luyện ra hình người, song đều có linh tính. Chỉ cần ta phát mệnh lệnh cho các nàng, các nàng sẽ tự động bật từ đất ra. Chủ nhân chỉ cần thu các nàng vào đây là được, chuyện khác cứ giao cho Đào Hoa.”
“Được.” Hứa Tử Yên nghe xong mừng rỡ: “Vậy chúng ta hãy mau đi ra ngoài. Nhổ trồng cây đào xong, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây. Lỡ đại trận thiên nhiên đóng sớm, vậy thì nguy rồi.”
“Dạ vâng.” Đào Hoa nhất thời hưng phấn dị thường.
Hai người đi ra khỏi Tử Yên không gian, Đào Hoa mở miệng lẩm nhẩm theo thủ thế, một loại tần suất sản sinh trong không gian. Rất nhanh, ngay trước mặt Hứa Tử Yên, một cảnh tượng khiến người chấn động xuất hiện trước mặt nàng. Vô số cây cây đào lay động tập thể, toàn bộ mặt đất sản sinh một trận rung động. Những cây đào hệt như sơn lâm tinh quái, rút rể cây từ đất ra, cùng vây quanh điểm Hứa Tử Yên và Đào Hoa dừng chân.
“Chủ nhân?” Đào Hoa nhìn bộ dạng ngơ ngẩn của Hứa Tử Yên, không khỏi mở miệng nhắc nhở Hứa Tử Yên.
Hứa Tử Yên từ khiếp sợ tỉnh táo lại, vội vàng động tâm niệm, liên tục quát: “Thu thu thu…”
Chưa đầy một khắc, những cây đào vây quanh đều bị Hứa Tử Yên thu hết. Đồng thời thu luôn Đào Hoa vào Tử Yên không gian. Nhìn mảnh đất trống trải trước mắt, nghĩ đến ban nãy vẫn là cảnh tượng rừng đào rực rỡ, quả sai trĩu trịt, không khỏi cảm khái một trận. Không biết sau khi mình rời khỏi, trong cuộc sống dài đằng đẳng về sau, nơi đây có còn tiếp tục sinh ra một thụ yêu giống Đào Hoa nữa không.
Hứa Tử Yên không tiến vào Tử Yên không gian, mà nhanh chóng rời khỏi rừng đào này. Nàng thật sợ đại trận thiên nhiên kia đóng sớm, nhốt mình trong này cả ngàn năm.
“Ngàn năm?” Hứa Tử Yên cười khổ: “E rằng tới khi đó, mình đã sớm biến thành cát bụi.”
Rời khỏi rừng đào một khoảng xa. Hứa Tử Yên quay đầu lại tiếp tục nhìn thoáng qua rừng đào kia, sau đó nhảy lên, phi kiếm từ trong nhẫn trữ vật lượn vòng ra. Hứa Tử Yên đạp chân lên phi kiếm, tay áo phấp phới, phi hành về nơi ở của mình. Bởi thân thể Hứa Tử Yên chỉ mới khôi phục phân nửa, Hứa Tử Yên phi hành cũng không nhanh. Vừa ngự kiếm bay trên không, vừa thầm cân nhắc: “Thường nghe người ta nói, người tu tiên, chẳng phải có thể đem phi kiếm thu vào trong thân thể sao? Không biết phải làm sao mới làm được điểm này? Ngoại môn tông môn không hề giới thiệu phương diện này, hay là đợi mình tiến vào nội môn, đến tàng thư các nội môn xem thử.”
Nàng bỗng chốc lóe suy nghĩ, trong cơ thể mình còn có một Tử Yên không gian. Mình thật ra có thể thu phi kiếm vào trong cơ thể, thế nhưng ngẫm lại lúc trước không gian kia đã khiến cho Côn Bằng tâm của mình và mọi thứ bên trong Côn Bằng tâm không có tung tích, trong lòng có hơi e ngại: “Đặt phi kiếm vào Tử Yên không gian, nó có khi nào làm mất luôn phi kiếm của mình không nhỉ?”
Bất chợt nhớ tới, mình đã từng bỏ một túi trữ vật vào Tử Yên không gian lâu rồi, không rõ túi trữ vật kia hôm nay còn ở trong đó không. Nghĩ tới đây, Hứa Tử Yên chìm một tia tinh thần lực vào, phát hiện túi trữ vật vẫn đang còn trong không gian. Tâm niệm khẽ động, túi trữ vật liền từ Tử Yên không gian bay đến trên tay Hứa Tử Yên.
Hứa Tử Yên lật qua lật lại xem xét túi trữ vật kia, túi trữ vật không có chút biến hóa, nàng bèn đứng trên phi kiếm trầm tư.
Xem ra Tử Yên không gian, không có hao tổn gì với túi trữ vật. Hiện nay Tử Yên không gian cuối cùng không hấp thu vật chất bên ngoài nữa, hay là chỉ không có hứng thú với mấy thứ như túi trữ vật. Nếu như không có hứng thú với tất cả thứ bên ngoài, như vậy, Tử Yên không gian khi mới bắt đầu hình thành, hấp thu Côn Bằng không gian và mọi thứ trong Côn Bằng không gian, đợi lúc Tử Yên không gian hoàn toàn hình thành, sẽ không tiếp tục hấp thu những vật chất bên ngoài nữa, mà chỉ hấp thu linh khí thiên địa.
Tuy nhiên, nếu như chỉ không hấp thu mấy thứ như túi trữ vật, vẫn sẽ hấp thu thứ khác, như vậy Tử Yên không gian này, Hứa Tử Yên vẫn không thể tùy tiện bỏ đồ vào.
Hứa Tử Yên cúi đầu thoáng suy tư, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một viên hạ phẩm linh thạch, ném xuống mặt đất Tử Yên không gian. Đồng thời chìm một tia tinh thần lực vào, quan sát viên hạ phẩm linh thạch kia. Phát hiện viên hạ phẩm linh thạch lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được không ngừng phân giải bốc hơi. Chỉ mấy giây, đã biến thành mảnh vụn cùng mặt đất trong không gian hòa thành một thể.
Hứa Tử Yên hơi nhíu mày, thầm nghĩ, xem ra Tử Yên không gian này vẫn có công năng hấp thu và phân giải những thứ như linh thạch. Ngón tay khẽ động, lại từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một viên hạ phẩm linh thạch, bỏ viên hạ phẩm linh thạch kia vào túi trữ vật rỗng, sau đó ném túi trữ vật vào Tử Yên không gian.
Kế tiếp Hứa Tử Yên không để ý tới nữa, nàng tính đặt túi trữ vật trong Tử Yên không gian một lúc, sau này nhìn xem viên linh thạch trong túi trữ vật kia rốt cuộc có biến hóa gì không.
Ngẩng đầu ngắm chân trời, lúc này ánh chiều tà đã phủ khắp bầu trời, ráng đỏ che khuất cả một phía. Hứa Tử Yên dưới ánh nắng chiều chiếu rọi, tay áo phấp phới, xẹt qua chân trời, ngự kiếm mà đi.