“Bởi vì một khi có đệ tử đứng vững gót chân ở tông môn, sẽ ít nhiều cấp cho gia tộc một số tài nguyên tu luyện. Ngoại trừ công pháp tu tiên tông môn nghiêm cấm truyền ra ngoài, những thứ giống đan dược, phù lục, thậm chí một ít linh thạch linh tinh gì đó thì được. Hơn nữa những đệ tử đứng vững gót chân, có lực uy hiếp rất lớn với thế tục giới.
Nếu có gia tộc khác chèn ép gia tộc mới quật khởi này, như vậy đệ tử kia không thể tiến công tổ địa gia tộc thế tục giới, nhưng có thể hàng năm canh giữ ở chung quanh gia tộc có gan khi nhục gia tộc hắn, ra một người hắn giết một người, trừ phi người gia tộc kia cả đời không rời khỏi tổ địa. Kỳ thực, căn bản không cần cả đời, chỉ cần vài năm, địa bàn bên ngoài gia tộc kia sẽ bị chiếm cứ. Chỉ còn một cái tổ địa, lại rút đầu không dám ra, xuống dốc đã thành việc hiển nhiên.”
“Thế nếu gia tộc kia cũng có đệ tử đứng vững gót chân ở tông môn tu tiên giới thì sao?”
“Vậy thì phải so đệ tử gia tộc nào ở tông môn đông hơn, đệ tử gia tộc nào ở tông môn mạnh hơn. Tóm lại, lực lượng quyết định hết thảy. Bên thực lực yếu chỉ có thể nhẫn nhịn.”
“Điều đó sẽ không khiến giữa các tông môn tranh đấu?” Hứa Tử Yên không hiểu hỏi.
“Cho nên, trừ phi là thế tục giới phát sinh bị sự tình diệt tộc, còn lại bọn họ sẽ không để ý tới. E rằng giống chúng ta như bây giờ suy nghĩ vì gia tộc, ở tu tiên giới sẽ là ngoại tộc, có lẽ theo thời gian trôi qua, chúng ta cũng sẽ dần dần quên lãng thế tục giới.”
Mọi người im lặng, trong khoảng thời gian ngắn đắm chìm vào những lời Hứa Kỳ nói. Đều nghĩ đến bản thân liệu có phải giống trưởng bối gia tộc nói, vừa vào tiên môn, liền chặt đứt phàm trần.
“Hứa gia chúng ta ở tu tiên giới có đệ tử hay không?” Hứa Tử Yên đột nhiên ngẩng đầu hỏi.
“Hẳn là có.” Hứa Kỳ không xác định nói: “Dù có, cũng là rất nhiều năm trước, Hứa gia chúng ta đã năm đời không có ai được Thái Huyền tông lựa chọn. Mà Hứa gia làm đại gia tộc thế tục giới, đệ tử Hứa gia lại không chịu tiến vào trung tiểu tông môn khác, đều một lòng muốn vào Thái Huyền tông, trở thành đệ tử Thái Huyền tông. Điều kiện Thái Huyền tông thu đệ tử lại cực kỳ hà khắc, cho nên Hứa gia chúng ta năm đời nay, không có ai tiến vào tông môn. Chỉ là không biết trưởng bối Hứa gia năm đời trước có còn sống hay không.”
“Còn Nam Lâm thành Dương gia và Thương Lãng thành Chu gia thì sao?”
Hứa Kỳ cười khổ nói: “Bọn họ giống Hứa gia chúng ta, đều tự kiềm chế thân phận, không thể trở thành đệ tử Hoa Dương tông, bọn họ sẽ không tiến vào tông môn khác. Mà hai nhà bọn họ cũng giống Hứa gia, cũng là năm đời nay không có đệ tử tiến vào Hoa Dương tông. Lại nói tiếp, may mà thế hệ này của chúng ta nhân tài xuất hiện lớp lớp. Nam Lâm thành có Dương Linh Lung, Thương Lãng thành có Chu Hạo, mà Hứa gia chúng ta có Hứa Tử Yên muội. Nếu không phải Lân đệ rời khỏi gia tộc, Hứa gia chúng ta còn nhiều thêm một người.”
Nói tới đây, Hứa Kỳ khẽ thở dài: “Nếu qua thêm mấy đời, ba gia tộc chúng ta còn chưa có người tiến vào Thái Huyền tông và Hoa Dương tông, có lẽ ba nhà chúng ta ngay cả sống cũng chẳng sống tốt nổi. Rất có thể thế tục giới sẽ tẩy bài một lần nữa, quật khởi một vài đại gia tộc mới. Mà ba nhà chúng ta sẽ suy sụp vì trung tiểu gia tộc. Kỳ thực chỉ cần hiện tại, bởi vì đã qua năm đời, mấy trung tiểu gia tộc cũng đã rục rịch, bọn họ đều cho rằng tiền bối ba nhà chúng ta có khả năng đã ngã xuống ở Thái Huyền tông và Hoa Dương tông. Cho nên mới xuất hiện gia tộc cỡ trung như Lý gia, Tiêu gia cùng Ngô gia nổi lên ý nghĩ không an phận với Hứa gia chúng ta.”
“Nếu đệ tử Hứa gia đều không phải Thái Huyền tông không tiến, vừa rồi Thiên Lang sư huynh còn nói huynh ấy cho dù là tiểu tông môn cũng vào…” Hứa Tử Yên mờ mịt nhìn Hứa Thiên Lang.
Hứa Thiên Lang cười chua xót: “Thái Huyền tông thu đệ tử yêu cầu dưới hai mươi tuổi, tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu trở lên. Hoặc là dưới năm tuổi, bị Thái Huyền tông kiểm tra, cho rằng là nhân tài tư chất thượng giai mới có thể tiến vào Thái Huyền tông. Chúng ta trước lúc năm tuổi, gia tộc đều mang theo chúng ta tiến vào Thái Huyền tông tham gia khảo thí, song chúng ta không ai thông qua. Mà hiện tại chúng ta đều đã mười chín tuổi, lại chỉ là tu vi tầng thứ năm. Đợi đến mười năm sau, thời điểm Thái Huyền tông mở lại sơn môn, chúng ta đã không có tư cách.
Tuy nhiên, trải qua lần đào vong này, chúng ta đã mở rộng tầm mắt, đồng thời cũng dẹp bỏ lòng tự tôn vớ vẩn kia. Chúng ta quyết định đi gia nhập tông môn khác, chỉ cần chúng ta nỗ lực, chưa hẳn đã không bằng đệ tử Thái Huyền tông. Dù sao so với ở thế tục giới ngây ngốc sống qua ngày đương nhiên tốt hơn nhiều.”
“Đúng vậy, so với sống ngây ngốc ở thế tục giới cả đời tốt hơn nhiều lắm.” Hứa Kỳ giống như mộng nói ra.
Hứa Tử Yên thấy bộ dạng Hứa Kỳ thất hồn lạc phách, nội tâm hiểu rõ, lòng Hứa Kỳ còn chưa buông xuôi, chỉ là lo lắng cho gia tộc, mới do dự không biết nên lựa chọn con đường nào cho bản thân. Một khi quyết định, bước đường này đối với Hứa Kỳ có ảnh hưởng rất quan trọng. Nhìn Hứa Kỳ, Hứa Tử Yên thầm nghĩ: “Không bằng mình cùng Hứa Thiên Lang, Hứa Thiên Hải và Hứa Lam nhiều lời về chuyện tông môn, kích thích hắn một cái. Nếu có thể khiến hắn thông suốt, thả lỏng lo lắng trong lòng, đó là tốt nhất.”
Nghĩ đến đây, Hứa Tử Yên nhìn Hứa Thiên Lang hỏi: “Vậy các ngươi chuẩn bị đi tông môn nào?”
Ánh mắt Hứa Thiên Lang lộ ra vẻ kiên quyết, ngang nhiên nói: “Ở phương bắc, ngoại trừ hai đại tông môn Thái Huyền tông và Hoa Dương tông, còn có năm tông môn cỡ trung, chia ra là Dẫn Nguyệt tông, Nhất Khí tông, Tọa Vong tông, Bách Phong tông và Thần Cơ tông. Điều kiện năm cái tông môn này thu đệ tử so với Thái Huyền tông thấp hơn rất nhiều, chỉ cần dưới hai mươi tuổi, tu vi đạt tới Luyện Khí kỳ tầng thứ ba là có thể tiến vào. Ta muốn tiến vào Nhất Khí tông.”
“Thiên Hải sư huynh, huynh thì sao?” Hứa Tử Yên hỏi tiếp. Hơn nữa trộm nhìn thoáng qua Hứa Kỳ, phát hiện Hứa Kỳ không còn mê mang, mà dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Hứa Thiên Hải.
“Ta đi Bách Phong tông.” Hứa Thiên Hải trầm giọng nói ra.
“Lam sư tỷ, còn tỷ?”
“Dẫn Nguyệt tông là một cái tông môn tất cả đều là nữ tử, ta đi vào trong đó.” Hứa Lam nhẹ giọng đáp.
Hứa Lam vừa dứt lời, bốn người đồng thời nhìn phía Hứa Kỳ. Hứa Kỳ chính là vẻ mặt ngẩn ra, hai nắm tay gắt gao chụm lại, vẻ mặt lóe lên ý do dự, cuối cùng hóa thành một mảnh kiên quyết, ngữ khí cực kỳ kiên định nói: “Ta đi Thần Cơ tông.”
Dứt lời, vẻ mặt Hứa Kỳ đang dâng trào lại nhanh chóng tụt xuống, giọng nói trở nên trầm thấp: “Ta là nghĩ, Thần Cơ tông kia tu luyện công pháp khác các tông kia. Bọn họ tu luyện là tâm, hơn nữa Thần Cơ tông ở trong lịch sử cũng từng xuất hiện thời kỳ cường thịnh, cũng từng thuộc nhóm đại tông phương bắc. Bởi vì Thần Cơ tông từng xuất hiện một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, năm đó có tu sĩ Nguyên Anh kỳ tọa trấn Thần Cơ tông, uy chấn phương bắc, toàn bộ các tông môn phương bắc không dám không phục.”
“Lợi hại như vậy? Vì sao?”
“Đó là bởi vì công pháp Thần Cơ tông. Nghe nói công pháp của bọn họ gọi là Thất Khiếu Linh Lung Tâm, nói rằng trái tim con người có bảy huyệt khiếu ẩn giấu. Nếu có thể tu luyện ra một khiếu, là có thể đột phá Luyện Khí kỳ đạt tới Trúc Cơ kỳ. Tu luyện ra hai khiếu, là có thể đột phá Trúc Cơ kỳ đạt tới Kết Đan kỳ. Tu luyện ra ba khiếu, là có thể đột phá Kết Đan kỳ, đạt tới Nguyên Anh kỳ. Tu luyện ra bốn khiếu, là có thể đột phá Nguyên Anh kỳ, đạt tới Hóa Thần kỳ. Tu luyện ra năm khiếu, là có thể đột phá Hóa Thần kỳ, đạt tới Phân Thần kỳ. Tu luyện ra sáu khiếu, là có thể đột phá Phân Thần kỳ, đạt tới Đại Thừa kỳ. Tu luyện ra bảy khiếu, là có thể đột phá Đại Thừa kỳ, cử hà phi thăng.
Quan trọng nhất là, mỗi khi tu luyện ra một khiếu, tu sĩ tu luyện Thất Khiếu Linh Lung Tâm đều sẽ tăng vọt về mặt linh trí, được Thần Cơ tông xưng là mở khiếu. Năng lực tâm trí cả người sẽ còn hơn tu sĩ cùng giai, chỉ là hiện tại Thần Cơ tông không có tu sĩ Nguyên Anh kỳ, một khi phương bắc phát sinh chiến tranh diện tích lớn với các khu tông môn khác, tu sĩ Thần Cơ tông sẽ nắm quyền thống soái các tông môn phương bắc, kể cả Thái Huyền tông và Hoa Dương tông cũng cam tâm tình nguyện nghe theo sự điều khiển.”
“Thần kỳ như vậy?” Hứa Tử Yên kinh ngạc hỏi.
“Ta từ nhỏ đã được phụ thân dạy phải làm cách nào thống lĩnh một gia tộc, làm một tộc trưởng ưu tú. Cho nên ta thật hướng tới Thần Cơ tông, hy vọng có một ngày ta có thể thống lĩnh toàn bộ tu tiên giới phương bắc, dù là đại tông môn như Thái Huyền tông và Hoa Dương tông, cũng phải nghe theo ta điều khiển. Nhưng phụ thân…”
“Kỳ nhi…”
Ở đại thụ cách năm người không xa truyền đến tiếng tộc trưởng Hứa Hạo Nhiên, chậm rãi bước ra khỏi đại thụ, trên mặt hiện vẻ kích động, hai mắt phóng thích đủ thần sắc, có vui mừng, áy náy.
“Phụ thân.” Hứa Kỳ đùng một phát bật dậy, có chút chột dạ nhìn phụ thân mình.
“Đại bá.” Hứa Tử Yên, Hứa Thiên Lang, Hứa Thiên Hải và Hứa Lam đều đứng lên, khom người thi lễ với Hứa Hạo Nhiên.
“Được rồi, không cần đa lễ, các con đều là đệ tử ưu tú nhất Hứa gia.” Vẻ mặt Hứa Hạo Nhiên vui mừng, ánh mắt theo thứ tự đảo qua năm người, cuối cùng lưu lại trên người Hứa Kỳ, nhẹ giọng nói: “Kỳ nhi, vi phụ thật không ngờ con sẽ có chí hướng như thế. Ép con ở lại gia tộc là lỗi của vi phụ, vi phụ sai lầm rồi. Con hãy đi rong ruổi thiên địa đi.”
“Phụ thân.” Hứa Kỳ kích động nhìn Hứa Hạo Nhiên, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Hứa Hạo Nhiên đi ra phía trước, vỗ vỗ vai con mình, tràn đầy vui mừng. Sau đó lại quay đầu nhìn năm người trước mắt, vui mừng trong mắt càng không chút nào giữ lại biểu lộ ra: “Ta càng vui mừng là, thấy được sự thâm tình giữa năm người các con. Các con không hục hặc giống mấy người lớn chúng ta, mà còn thủ túc tình thâm.”
Nói tới đây, Hứa Hạo Nhiên theo thứ tự vỗ vai từng người, nghiêm túc nói: “Ta thay Kỳ nhi cảm ơn các con, ta thay gia tộc cảm ơn các con.”