“Ha ha…” Chu Cường cực kỳ tức giận cười nói: “Ngươi che giấu đủ sâu, ngươi chỉ vừa sáu tuổi đã đến Chu gia chúng ta, hiện tại đã mười năm trôi qua, đúng là một con chó nuôi hoài không quen chủ! Chậc chậc… một kẻ chỉ có tu vi Hậu Thiên tầng thứ mười hai như ngươi, chẳng lẽ còn dám động thủ với Luyện Khí kỳ tầng thứ ba?”
“Chu gia các ngươi lòng lang dạ sói, muốn thôn tính Hứa gia chúng ta, người Hứa gia chúng ta tuyệt đối sẽ không cho phép.” Hai mắt Hứa Vân Đông trở nên đỏ thẫm, cả người vốn khẩn trương mà run tay lại dần dần ổn định.
Chu Cường cười nhẹ, vươn tay trảo một cái tới hướng Hứa Vân Đông, thân thể Hứa Vân Đông kia liền từ trên tuyết lăng không bay lên, tuy rằng gắng sức giãy dụa, nhưng thân thể lại không nghe theo sự điều khiển của hắn, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa bay qua phía Chu Cường.
Mắt thấy đầu Hứa Vân Đông sắp lao tới đụng phải lòng bàn tay Chu Cường, đột nhiên một thân ảnh chặn ngang ở giữa Chu Cường và Hứa Vân Đông. Chỉ thấy người nọ phất ống tay áo, liền đánh tan lực hút từ lòng bàn tay Chu Cường, tuyết bay trong không gian tản ra bốn phía, Hứa Vân Đông sau khi mất đi lực hút từ Chu Cường, vèo một tiếng rơi xuống nền tuyết.
“Ha ha ha… Chu Cường, chỉ cần vẫy tay đã đùa giỡn tu vi Hậu Thiên trong lòng bàn tay, quả là tu vi cao thâm! Không bằng hai chúng ta luyện thử?” Sau khi người tới phất tay áo đánh tan khí kình của Chu Cường, ánh mắt lóe sáng nhìn chằm chằm Chu Cường, cười to ha hả.
“Cự Khuyết thành, Hàn gia!” Chu Cường cắn răng lạnh lùng phun ra mấy từ.
“Không sai! Ta là Cự Khuyết thành Hàn gia, Hàn Việt.”
“Hàn Việt? Ngươi tới nơi này làm gì?” Chu Cường nhìn Hàn Việt từ trên xuống dưới.
“Ha ha, Chu Cường, vậy ngươi lại tới nơi này làm gì? Nơi này hình như chẳng phải thế lực phạm vi của Chu gia các ngươi!”
Chu Cường trầm ngâm một lúc, rồi chắp tay nói: “Hàn huynh, ta đang đuổi bắt phản đồ Chu gia chúng ta, đây là chuyện của Chu gia chúng ta, xin Hàn huynh tránh ra!”
“Chuyện của Chu gia các ngươi? Ha ha, sao vừa rồi ta lại nghe nói vị huynh đệ phía sau đây nói hắn là người Trung Đô thành Hứa gia nhỉ?”
“Hừ, Hàn huynh, huynh vẫn nên tránh ra thì hơn.” Giọng Chu Cường càng thêm băng lạnh.
“Không tránh thì thế nào? Chẳng lẽ tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ tư ta đây còn sợ một Luyện Khí kỳ tầng thứ ba như ngươi?” Trong mắt Hàn Việt tràn đầy châm biếm.
“Ngươi… chẳng lẽ thật sự không sợ mang đến tai họa cho Hàn gia các ngươi?” Bên trong hai mắt Chu Cường phun trào lửa giận.
Không trung, Hứa Tử Yên ẩn nấp bên trong gió tuyết. Nàng đã tới nơi này từ sớm, thấy được mọi chuyện xảy ra bên dưới. Nhưng nàng chẳng biết ai trong số những người này, cũng không thể dựa vào cuộc đối thoại giữa bọn họ liền tin tưởng, huống chi nàng cũng không muốn bại lộ sự tồn tại của mình, cho nên luôn ẩn nấp trong gió tuyết, lẳng lặng quan sát tình hình phát sinh bên dưới.
Trên nền tuyết dưới trời gió rét, sự châm biếm trong mắt Hàn Việt càng thêm nồng đậm, cất giọng thoải mái nói: “Chu Cường, ngươi yên tâm, ta đã ở bên cạnh quan sát thật lâu, ta cam đoan ngươi sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai, Chu gia các ngươi cũng sẽ không hay biết. Ha ha…”
Chu Cường khó thở, sau gáy nổi lên gân xanh, nhưng bên trong hai mắt lại mơ hồ lộ ra một tia khẩn trương. Ngược lại Hàn Việt kia dừng một chập, rồi tiếp tục nói: “Có điều, ta lại cảm thấy hứng thú với ngươi và Chu gia các ngươi, ngươi tốt nhất nên nói ra chuyện ngươi biết từ đầu tới cuối, ta sẽ cho ngươi chết một cách thoải mái, bằng không! Ha ha, ta nghĩ ngươi cũng biết rồi đấy!”
Hứa Tử Yên ở không trung hơi nhíu đầu mày, nàng sâu sắc phát hiện ở gần ba người trên nền tuyết còn có một người đang ẩn nấp, hơn nữa tu vi người kia vậy mà nàng không cảm nhận nổi, thế có nghĩa đó là một người đã trên tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ năm.
“Ha ha…”
Quả nhiên, Hàn Việt vừa dứt lời, từ trong gió tuyết truyền đến một trận tiếng cười lạnh, một bóng người như u linh bay ra từ giữa trời tuyết rơi lả tả, vừa xuất hiện, liền khóa định Hàn Việt, khàn giọng nói: “Hàn Việt? Luyện Khí kỳ tầng thứ tư? Rất cao sao?”
Hàn Việt lập tức cảm giác được đối phương đã khóa định mình, hơn nữa mình hoàn toàn không nhìn thấu tu vi đối phương, trong lòng không khỏi cả kinh, âm thầm sinh ra ý định rút lui. Nhưng vừa quay đầu nhìn thoáng qua Hứa Vân Đông đã bò dậy từ trên đất, đang đứng bên cạnh mình, vẻ mặt liền lóe lên một tia do dự.
“Ha ha, xem ra tình nghĩa giữa Hàn gia và Hứa gia các ngươi cũng sâu đậm nhỉ, đã đến tình huống này, Hàn huynh vẫn không chịu bỏ qua người của Hứa gia!”
Sau khi Chu Cường nhìn thấy bóng người bay ra từ trong gió tuyết, vẻ khẩn trương trên mặt bỗng chốc thả lỏng xuống. Khom người thi lễ với người vừa tới nói: “Chu Cường xin chào Diệu sư huynh! Không biết Diệu sư huynh làm sao có thể đuổi kịp tới?”
“Ha ha, sau khi ngươi đi, đường chủ ông ấy lo lắng, liền phái ta đuổi theo dọc đường, thật không ngờ lại đến đúng thời điểm!”
“Đa tạ Diệu sư huynh!” Chu Cường lại thi lễ thật sâu với Chu Diệu một lần nữa.
Chu Diệu kia vẫy vẫy tay, không tiếp tục để ý tới Chu Cường, mà nhìn Hàn Việt đối diện nói: “Hàn Việt, ta là một người hiểu biết đạo lý. Ta sẽ không buộc ngươi nói cái gì, nhưng mà ta có thể cùng ngươi làm giao dịch.”
“Giao dịch gì?” Hàn Việt tinh thần bất ổn đáp.
“Ha ha, bên ngươi có hai người, ngươi là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ tư, mà tên gian tế Hứa gia kia là Hậu Thiên tầng thứ mười hai đỉnh. Bên chúng ta cũng có hai người, ta là Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu, Chu Cường là Luyện Khí kỳ tầng thứ ba. Đánh, hai người các ngươi khẳng định đánh không lại chúng ta. Nhưng nếu chính ngươi muốn chạy trốn, thật ra vẫn có một tia cơ hội, ta nói rất đúng phải không?”
“Không sai!” Hàn Việt không cần nghĩ ngợi liền trả lời, bởi vì hắn biết lời Chu Diệu nói đúng là tình hình thực tế, bản thân đánh thì đánh không lại hai người trước mắt, có điều nếu mình muốn chạy trốn, tuy rằng cũng rất khó khăn, nhưng vẫn có một tia cơ hội. Mặc dù tia cơ hội kia rất nhỏ!
“Chỉ là, phải chăng ngươi cũng rất muốn biết Chu gia chúng ta có bí mật gì, mà làm tên gian tế này của Hứa gia không để ý việc bại lộ và đánh mất tính mạng trở về Hứa gia? Ta có thể tiết lộ cho ngươi một chút, ha ha, đây xem như món quà miễn phí ta tặng cho ngươi, bí mật này có lẽ cũng có liên quan đến Hàn gia các ngươi đấy!”
Vẻ mặt Hàn Việt thoáng giãy dụa một lúc, rồi lập tức kiên quyết nói: “Nói đi, điều kiện gì?”
“Không, không, không!” Chu Diệu dựng thẳng một ngón tay, nhẹ nhàng đong đưa trước người, cất giọng ung dung nói: “Không phải điều kiện, mà là giao dịch. Ta đã nói sẽ không ép ngươi, ta là một thân sĩ có tu dưỡng!”
“Vậy được rồi, giao dịch gì?” Hàn Việt bất đắc dĩ hỏi.