Người kia đối mặt với con sông, đưa lưng về phía nhóm Hứa Tử Yên, mái tóc ở trong gió nhẹ nhàng tung bay. Không trung, đoàn người Hứa Tử Yên lẳng lặng đứng lơ lửng, tay áo thoáng phất phơ trong gió.
Hai bên đều không cử động, bóng lưng ngồi ở bờ sông giống như một hóa thạch, không thấy hắn dịch chuyển chút nào, nếu không phải bởi vì hô hấp mà khẽ nhúc nhích thì đã giống như không tồn tại. Nhóm Hứa Tử Yên đứng lơ lửng ở không trung cũng bất động, có điều mọi người trao đổi ánh mắt, đều lộ ra vẻ bất an. Nguyên do là bọn họ không ai có thể nhìn thấu đẳng cấp tu vi của người kia.
Lông mày Hứa Tử Yên đột nhiên nhíu lại, nàng đã nhận ra bóng lưng kia, hắn không phải ai khác, đúng là Lăng Tiêu đã từng hành tẩu cùng bọn họ trong một quãng thời gian ngắn. Hứa Tử Yên hơi di chuyển thân mình, quả nhiên lướt qua bả vai Lăng Tiêu thấy được trong lòng hắn còn ôm một nữ nhân, nói vậy thì phải là Lâm Nhu Nhi.
Ngón tay Hứa Tử Yên khẽ nhúc nhích, nơi tay lặng yên không một tiếng động nhiều thêm mười sáu tấm ngũ phẩm phù đỉnh. Nàng cảm giác được trên người Lăng Tiêu đang có một luồng khí tức dao động nguy hiểm.
Quả nhiên, Lăng Tiêu từ tốn dịu dàng đặt Lâm Nhu Nhi trong lòng xuống bãi cỏ trên bờ sông. Chậm rãi đứng dậy, thân hình hắn cao ngất, khí thế cả người hùng vĩ như một ngọn núi.
Hứa Lân và Hứa Thiên Lang đứng hai bên Hứa Tử Yên cũng cảm giác được khí thế của Lăng Tiêu biến hóa. Đồng thời lập tức vận tu vi bản thân tới cao nhất, một thân khí thế không hề giữ lại phóng ra hết. Hứa Thiên Lang giống như một cây thương sắc bén bức người, Hứa Lân lại như một thanh bá đao rút khỏi vỏ khí phách hào hùng. Chỉ mỗi Hứa Tử Yên vẫn vô cùng trầm tĩnh, giống như một thanh bảo kiếm chưa rút khỏi vỏ, không ai biết bên trong thanh kiếm kia rốt cuộc ẩn chứa vũ khí sắc bén cỡ nào, tạo cho người ta một loại cảm giác sâu lắng, cổ xưa, thần bí.
Lăng Tiêu xoay người lại từng chút một, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi Lâm Nhu Nhi nằm trên cỏ, tựa như ánh mắt của hắn bị một sợi tơ vô hình buộc lại. Cho đến khi hắn hoàn toàn xoay người đối mặt với nhóm Hứa Tử Yên, mới bỗng chốc ngẩng đầu, ánh mắt lập tức trở nên hung ác nhìn nhóm Hứa Tử Yên, thân hình dũng mãnh bay lên trời, không tiếng động lại như một ngọn núi vọt tới nhóm Hứa Tử Yên.
“Cẩn thận.” Hứa Tử Yên quát to một tiếng, lập tức ném phù trong tay ra. Lại không dự đoán được Hứa Lân và Hứa Thiên Lang ở hai bên nàng gần như đồng thời hô lên với nàng, sau đó thân hình xông ra ngoài. Trong hai tay Hứa Lân bỗng xuất hiện một thanh hỏa diễm đao ngưng kết từ hỏa linh khí, phóng thích ngọn lửa mấy chục thước, ánh đỏ ngập trời, tràn ngập khí phách, thanh đao này phảng phất mang hơi hướm địch không chết thì ta vong chém về phía Lăng Tiêu. Mà Hứa Thiên Lang bên kia cả người tương tự một thanh trường thương sắc bén, hai tay đẩy ra trước ngưng kết thổ linh khí thành trường thương, hơn nữa thanh trường thương còn đang cấp tốc biến dài và lớn ra, sắc bén đánh tới Lăng Tiêu.
Lần này bởi vì kẻ địch quá mạnh, Hứa Lân cũng không đứng chờ tổ hai của Hứa Thiên Lang lên triền đấu trước, còn tổ một của hắn thì ở bên cạnh tìm kiếm cơ hội. Hắn sợ như vậy, tổ hai của Hứa Thiên Lang vừa đối mặt đã bị Lăng Tiêu giết chết. Do đó, hắn mới xông ra ngoài trước tiên.
Mà Hứa Lương Vĩ và Hứa Mai tổ một, Hứa Bằng và Hứa Mỹ Nhược tổ hai cũng theo sát phía sau xông ra ngoài. Chỉ có Hứa Kỳ còn vẫn duy trì bình tĩnh, nhịn cơn xúc động muốn lao ra, nhạy bén quan sát xung quanh.
Thân hình Hứa Tử Yên tựa như lập tức trở nên mờ nhạt, tới lúc nàng xuất hiện lần nữa thì đã đuổi kịp Hứa Lân và Hứa Thiên Lang. Hai tay giơ lên, mười sáu tấm phù ném tới Lăng Tiêu. Đồng thời vào lúc ấy, khí kình Lăng Tiêu phóng ra đã đánh lên hỏa diễm đao và cự thương Hứa Lân và Hứa Thiên Lang phóng thích. Lăng Tiêu kia thật sự quá nhanh, đã vượt xa tốc độ của Hứa Tử Yên.
Ánh nắng trên bầu trời như bị cắt thành mảnh nhỏ, không gian vặn vẹo một trận. Trong không gian vặn vẹo, ánh mặt trời vỡ vụn giống hệt bầy cá di chuyển uốn lượn dưới dòng sông trong vắt. Hứa Tử Yên nỗ lực khống chế phi kiếm dưới chân, tay áo bị khí kình Lăng Tiêu phóng thích thổi ngược về sau, tung bay phất phới.
Khí kình vượt qua tu vi Hứa Tử Yên quá nhiều khiến hai tay Hứa Tử Yên đánh chỉ quyết phải chậm hơn bình thường vài phần, ngay khi thành viên hai tổ của Hứa Lân và Hứa Thiên Lang đều phun máu tươi bị đánh lui về sau, đang va đập vào nhau, nàng đã kết xong thủ ấn, hai tay vừa lật, mười sáu tấm phù liền hóa thành một con rồng lớn gào thét vọt tới Lăng Tiêu ở chính diện.
Không có tiếng vang ầm ầm, con rồng do phù hóa thành bổ nhào tới trước mặt Lăng Tiêu chợt im bặt. Một bàn tay Lăng Tiêu ấn chặt lên đầu rồng, một người một rồng giằng co ở nơi đó, lẳng lặng đứng lơ lửng tại không trung.
Trên thân con rồng lớn lưu động từng luồng lân quang, từ đuôi rồng lan rộng tới đầu, khí kình mãnh liệt không ngừng tuôn tới bàn tay Lăng Tiêu đặt trên đầu nó. Tay Lăng Tiêu bắt đầu run rẩy, quần áo trên người đột nhiên giật ngược về sau, tung bay phất phới.
Lăng Tiêu lập tức ấn tay còn lại lên đầu rồng, trên người bộc phát ra khí tức dữ dội. Trong lúc nhất thời, quần áo trên người không giật về sau nữa, giữa song chưởng cùng đầu rồng bộc phát ra dao động mãnh liệt, một lốc xoáy khí cấp tốc lan tràn tới bốn phía.
“Sắp hỏng.” Trong lòng Hứa Tử Yên đột nhiên hoảng hốt, nhanh chóng lấy bốn tấm ngũ phẩm phù đỉnh cuối cùng trong túi trữ vật, một chưởng chụp lên đuôi rồng, uy thế của con rồng kia lập tức bùng nổ.
Lúc này, đám người Hứa Lân và Hứa Thiên Lang mới ổn định thân hình ở không trung, nhưng rõ ràng đã bị thương rất nặng, khó mà ngự kiếm trên không, bất đắc dĩ đành phải đáp xuống mặt đất, nhanh chóng ăn vào đan dược chữa thương, vừa chữa thương vừa chăm chú quan sát cuộc chiến ở không trung.
Hai tay Hứa Tử Yên đột nhiên kịch liệt biến đổi, khí thế trên người lại mạnh thêm, trên mặt hiện ra một lớp ửng hồng, vận tu vi trong cơ thể tới cao nhất, ngay khi hai tay chuyển động, một luồng sáng chói mắt hình thành giữa hai tay.
“Ya.” Hứa Tử Yên khẽ quát một tiếng, hai tay vừa lật, luồng sáng kia đã bị Hứa Tử Yên chụp vào đuôi rồng. Thân rồng chợt chấn động, trên thân sáng rực lên, đuôi rồng quất một cái. Vòng tới quấn quanh Lăng Tiêu, chỉ ngay lập tức, đã quấn chặt Lăng Tiêu giống như một cái bánh tét.
Bất thình lình, hai tay Lăng Tiêu rung động, muốn đánh văng đầu rồng tiếp giáp với hai tay hắn. Nhưng kết quả vẫn không đánh văng nổi, chỉ ép đầu rồng xuống thấp hơn. Cũng bởi như thế, mặt Lăng Tiêu liền lộ ra trên đầu rồng, thấy được Hứa Tử Yên đứng đối diện. Hắn há to miệng, từ trong miệng phun ra một đường khí kình, vậy mà ngưng kết thành một thanh phi kiếm, gào thét phóng tới Hứa Tử Yên. Không khí xung quanh phát ra tiếng kêu khóc, Hứa Tử Yên thậm chí có thể dùng mắt thường thấy được không khí phảng phất bị xé rách, hình thành một đường trắng xóa.
Hành động vừa rồi của Hứa Tử Yên đã làm hao phí rất nhiều chân nguyên, lại nói tu vi Lăng Tiêu kia vốn vượt qua Hứa Tử Yên rất nhiều. Hứa Tử Yên đã không có khả năng ngưng kết ra thêm lực lượng ngăn cản Lăng Tiêu liều mạng công kích, chỉ có thể cấp tốc cúi thấp người, co rụt đầu lại, thanh phi kiếm liền bay sượt qua da đầu nàng.
Tiếng kêu bén nhọn chấn động khiến đầu Hứa Tử Yên ù ù một trận, đồng thời trên da đầu truyền đến một cơn đau rát, vô số sợi tóc bay lên không trung, rồi lập tức bị chấn động hóa thành bột phấn.
Trong lòng Hứa Tử Yên khiếp sợ tột đỉnh, đây là đối thủ mạnh nhất mà nàng từng đấu, năng lượng chất chứa trong một kiếm kia, khiến nàng lập tức cảm nhận được Lăng Tiêu rất mạnh. Nàng chịu đựng đầu óc kêu ù ù và da đầu đau rát, nhanh chóng ngự kiếm lui về sau. Đồng thời lấy ra hai trong số tám tấm lục phẩm phù đỉnh, mỗi tay cầm một tấm, khẩn trương nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu ở đối diện.
Một dòng máu tươi chảy từ đỉnh đầu Hứa Tử Yên xuống, nhỏ vào trong mắt Hứa Tử Yên, chỉ một thoáng, tầm mắt Hứa Tử Yên đã hoàn toàn đỏ rực.
Bên trong mảng đỏ rực, khí thế trên người Lăng Tiêu bị trói đang không ngừng cuồn cuộn, song chưởng liên tục chấn động, tần suất chấn động càng lúc càng nhanh. Đến cuối cùng hoàn toàn không nhìn ra đâu là cánh tay chân thật, tất cả đều trở thành tàn ảnh mơ hồ. Mắt thấy con rồng quấn quanh Lăng Tiêu đang co rụt lại, lân quang trên thân chớp động, sắp có xu thế sụp đổ.
Hứa Tử Yên cầm hai tấm lục phẩm phù trong tay ném tới không trung, hai tay nhanh chóng đánh chỉ quyết, không ngừng điểm lên hai tấm lục phẩm phù đỉnh, chân nguyên trào ra từ hai ngón tay, vỗ liên hồi lên hai tấm phù cấp tốc xoay tròn ở không trung. Theo chân nguyên trào ra, sắc mặt Hứa Tử Yên càng thêm tái nhợt, hai tay đột nhiên khựng lại, gập đầu ngón tay bắn ra, trong miệng khẽ hô một tiếng: “Đi.”
Hai tấm phù nhanh chóng xoay tròn bay đến đỉnh đầu Lăng Tiêu, hợp lại một chỗ trên đầu Lăng Tiêu, rồi bỗng chốc hóa thành một tấm lưới lớn, ở trên từng mắt lưới đều xuất hiện một cái mỏ ưng sắc bén, vừa chụp lên Lăng Tiêu, vừa sắc bén mổ tới Lăng Tiêu. Trên người Lăng Tiêu trong giây lát lập lóe ánh sáng, một lá chắn hộ thân pháp thuật hiện ra bên ngoài thân, chặn mỏ chim đang mổ.
Hứa Tử Yên cắn răng, thân hình khẽ động, ngự kiếm vọt qua chỗ Lăng Tiêu, đợi tới trước Lăng Tiêu, thân thể bất chợt nghiêng chín mươi độ, bắn nhanh lên không, sau đó thả người nhảy khỏi phi kiếm dưới chân, đầu dưới chân trên, hai tay cầm phi kiếm, thân thể cấp tốc xoay tròn, đâm thẳng xuống huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Lăng Tiêu.
Nhóm Hứa Lân và Hứa Thiên Lang siết chặt hai đấm, khẩn trương nhìn chằm chằm mọi chuyện phát sinh ở không trung. Trán mỗi người bất giác chảy đầy mồ hôi. Kể cả Hứa Kỳ, Hứa Thiên Hải và Hứa Lam đang ngự kiếm đứng giữa không trung, lúc này cũng không tiếp tục quan sát tình huống xung quanh, mà ánh mắt khẩn trương dõi theo Hứa Tử Yên đang nhanh chóng xoay tròn rơi xuống.
“Keng ~~” Không trung truyền đến một trận tiếng kêu trầm bổng, phi kiếm của Hứa Tử Yên đâm vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Lăng Tiêu…