Đây là một đám yêu thú lúc trước vừa rời khỏi Phương Thiên thành lao sang phương hướng khác càn quét, cũng giống như số lượng lớn yêu thú mà lần đầu tiên Trung Đô thành gặp phải. Những con yêu thú này quét sạch hết mấy thôn làng ngoài thành một vòng, sau khi trở lại Phương Thiên thành, lại phát hiện yêu thú chung quanh Phương Thiên thành đều biến mất tăm mất tích.
Yêu thú dựa vào bản năng cảm giác, giúp chúng nó nắm bắt được hơi thở yêu thú truyền đến từ phương hướng Trung Đô thành. Có điều lúc này đã không còn Dẫn Thú phù, nên đám yêu thú kia liền dựa theo thói quen dĩ vãng xông tới Thông U Cốc, muốn xuyên qua Thông U cốc chạy đến hướng Trung Đô thành, hội họp cùng bầy đàn yêu thú của chúng nó.
Người Hứa gia cũng không biết xảy ra việc này, vừa thấy đàn yêu thú xuất hiện, tưởng là Hứa Hạo Bác đã đoán đúng, cho rằng số lượng lớn yêu thú tập kết ở hướng Thông U cốc phát động tổng tiến công, vì thế một đám không khỏi hoảng hốt, vẻ mặt biến sắc. Trên mặt biến sắc giống như bọn họ còn có Hứa Tử Yên, nàng tuyệt đối không ngờ đối diện mình sẽ thật sự xuất hiện yêu thú, nàng luôn cho rằng yêu thú đều tụ tập đến Trung Đô thành cả rồi.
Lúc này đã không còn thời gian suy nghĩ nguyên do, bởi vì ngay trước mặt Hứa Tử Yên, đệ tử Hứa gia đã bắt đầu bị yêu thú công kích pháp thuật làm thương vong. Chỉ là đợt công kích pháp thuật thứ nhất của yêu thú, liền khiến đệ tử Hứa gia tổn thất mười mấy người. Ngoại đường đệ tử bởi vì tu vi không đủ, không thể phóng ra pháp thuật, nên tạm thời không thể chống đỡ, đã bắt đầu có đệ tử thương vong ngã xuống.
Tử vong thì bỏ sang một bên, bị thương thì bắt đầu trị liệu. Kỳ thực, ngoại đường đệ tử cũng không phải không giúp được gì, lúc bọn họ rời khỏi Trung Đô thành, gia tộc phát cho mỗi người mười tấm phù. Nhưng suy xét đến số lượng phù quá ít, cho nên Hứa Hạo Bác tạm thời không bảo ngoại đường đệ tử sử dụng, mà muốn đợi đến khi pháp lực của nội đường đệ tử tiêu hao gần hết, mới cho ngoại đường đệ tử chống đỡ, dùng phù ngăn cản yêu thú, còn nội đường đệ tử cũng có thể nhân cơ hội điều tức.
Hứa Tử Yên nấp sau một tảng đá lớn, lộ đầu ra quan sát yêu thú đang không ngừng công kích tới. Bên trong Thông U cốc, toàn là chi chít mênh mông vô bờ yêu thú. Lúc này mới nhìn ra được sự ưu việt của công trình phòng ngự xây lúc trước, đệ tử Hứa gia tránh ở phía trên công trình phòng ngự, không ngừng phóng thích pháp thuật, khiến yêu thú bị tấn công ác liệt.
Ánh mắt Hứa Tử Yên đảo qua trong đám người, trông thấy nhị bá đang trầm tĩnh chỉ huy phòng ngự và tiến công, trong lòng không khỏi có chút ổn định, dù sao Hứa Tử Yên là lần đầu tiên trải qua thú triều, trước kia nàng thậm chí không biết cái gì gọi là thú triều. Ánh mắt vừa tìm kiếm, liền bắt gặp Hứa Lân trong đám người, Hứa Lân lúc này đang ngự kiếm chém giết yêu thú, kiếm chỉ lên không trung không ngừng vẽ ra pháp quyết, thân hình di chuyển nhẹ nhàng, vô cùng tự nhiên phóng khoáng.
Giằng co gần hai canh giờ ròng rã, lúc một thân chân nguyên của nội đường đệ tử đã tiêu hao gần hết, yêu thú rốt cuộc vứt xác rút lui. Hứa Hạo Bác lập tức ra lệnh cho nội đường đệ tử lui xuống điều tức, ngoại đường đệ tử tiến lên vào chỗ, chuẩn bị dùng phù ngăn cản đợt công kích thứ hai của yêu thú.
Hứa Tử Yên đứng ở phía sau công trình phòng ngự, nhìn thấy đối diện sơn cốc vẫn còn rất nhiều yêu thú, không khỏi hơi nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng: “Nhiều yêu thú như vậy, mà đệ tử Hứa gia mỗi người lại chỉ có mười tấm phù, cho dù là đơn thuần liều mạng tiêu hao, thì hơn một ngàn người bên mình, có thể giữ được Thông U cốc sao?”
Trong lúc suy tư, bất giác có chút lo lắng trùng trùng.
Rất nhanh, đợt công kích thứ hai đã bắt đầu. Ngoại đường đệ tử phân thành năm đoàn đội, chia ra đóng ở mỗi đoạn công trình phòng ngự. Hứa Cảm, Hứa Văn, Hứa Thiên Khiếu và Hứa Đông Tuyết từng người dẫn theo thủ hạ của mình vào chỗ, mà Hứa Tử Yên dẫn theo mười lăm tân đệ tử còn thừa lại đóng ở một khu nhỏ của công trình, dè dặt cẩn thận nhìn yêu thú đang tấn công tới.
“Phóng!”
“Phóng!”
“Phóng!”
“Phóng!”
Hứa Cảm, Hứa Văn, Hứa Thiên Khiếu và Hứa Đông Tuyết lần lượt quát lớn, thủ hạ ngoại đường đệ tử lần lượt xé mở phù trong tay ném về phía yêu thú ở bên ngoài. Chỉ một thoáng nổ vang cả một vùng, các loại pháp thuật, các loại màu sắc hòa lẫn. Yêu thú nổ vụn rồi ngã xuống, Hứa Tử Yên nhìn thấy khu vực bên mình đang đóng, yêu thú cũng đang tuôn lên, liền quát một tiếng: “Phóng!”
Dẫn đầu xé mở tấm phù cầm trong tay ném ra ngoài, mười lăm thủ hạ cũng ào ào ném phù trong tay ra ngoài, ở bên trong khu vực phòng thủ trước mặt Hứa Tử Yên bùng lên một tiếng nổ vang thật lớn, tứ chi cụt lủn thịt nát bay tứ tung.
Một tấm phù ước chừng có thể duy trì liên tục trong thời gian một khắc, đến khi đám ngoại đường đệ tử Hứa Tử Yên ném ra tấm phù thứ năm, Hứa Hạo Bác dẫn theo nội đường đệ tử quay trở về công trình phòng ngự một lần nữa, đổi cho ngoại đường đệ tử đi xuống nghỉ ngơi.
Phải nói, ngoại đường đệ tử cũng không tiêu hao chút chân nguyên nào trong cơ thể, nhưng sắc mặt cả đám cũng không tốt, giống như hết sạch chân nguyên trong cơ thể. Đó là bởi vì ngoại đường đệ tử chưa từng trải qua chiến đấu kịch liệt như thế, chưa từng gần khoảng cách nguy hiểm như thế, dưới áp lực tinh thần, khiến cho thể lực tiêu hao. Cho nên, vừa nghe có thể lui xuống nghỉ ngơi, cả đám lập tức cảm thấy tay chân như nhũn ra.
Thừa dịp tấm phù thứ năm vẫn còn đang phát huy, ngoại đường đệ tử và nội đường đệ tử nhanh chóng đổi vị trí. Hứa Tử Yên trở xuống bên dưới công trình, đối diện nhìn thấy Hứa Lân đang đi lên. Đợi Hứa Lân đi tới trước mặt Hứa Tử Yên, liền cầm một chồng phù trong tay nhét vào tay Hứa Tử Yên, thấp giọng nói: “Cầm, để phòng thân!”
Ánh mắt Hứa Tử Yên nhìn lướt qua phù trong tay, vội vàng nhét lại cho Hứa Lân, nhẹ giọng nói: “Ta không cần! Huynh giữ lại phòng thân đi!”
Hứa Lân nhanh chóng nhét phù vào tay Hứa Tử Yên, thấp giọng gấp gáp nói: “Đừng cãi nữa, ta bình thường có tích lũy chút ít, ta lên rồi, muội hãy bảo trọng!”
Nói xong, liền bỏ đi nhanh, vội vàng chạy lên công trình phòng ngự. Nhìn bóng lưng Hứa Lân đi xa, đáy lòng Hứa Tử Yên dâng lên một dòng nước ấm, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ: “Cảm giác được người khác quan tâm… Thật tốt!”
“Phì!” Bên cạnh truyền đến một tiếng cười duyên, Hứa Tử Yên lúc này mới giật mình tỉnh lại, vội vàng thu phù trong tay vào túi trữ vật, quay đầu nhìn thoáng qua Hứa Lệ đang đứng bên cạnh nhìn mình cười tủm tỉm, giả bộ không hiểu hỏi: “Nhìn ta làm chi?”
Hứa Lệ hé miệng cười nói: “Thấy tỷ có người quan tâm, vui vẻ thay tỷ thôi!”
Mặt Hứa Tử Yên liền hơi đỏ, lại thấy Hứa Lệ tính há mồm nói gì nữa, lập tức vươn tay nhéo bên hông Hứa Lệ một cái vờ trách: “Tiểu nha đầu, nói xằng nói bậy gì đó?”
Hứa Lệ cười đùa vừa trốn tránh vừa chỉ vào Hứa Thanh Tuyết đứng bên trái Hứa Tử Yên nói: “Không riêng gì muội thấy được, Thanh Tuyết cũng thấy đó. Tử Yên tỷ tỷ, tỷ không cần che giấu đâu!”
Hứa Tử Yên quay đầu nhìn về phía Hứa Thanh Tuyết, chỉ thấy gương mặt Hứa Thanh Tuyết lạnh nhạt, trong lòng liền hơi yên tâm. Thầm nghĩ, loại tính tình giống như Hứa Thanh Tuyết, nhất định sẽ không chú ý mấy điểm đó. Nhưng khiến Hứa Tử Yên thật không ngờ là, Hứa Thanh Tuyết mở to đôi mắt trong suốt thuần khiết, nghiêm túc gật đầu nói: “Ừ, muội có thấy!”
Hứa Tử Yên bỗng chốc sụp đổ!