Đương nhiên, Hứa Tử Yên sẽ không dùng pháp thuật thủy long đi tìm đám đệ tử Hứa gia thử luyện, kia còn không nổ chết bọn họ à. Vốn dĩ muốn tìm Hứa Hạo Nhiên thử một chút. Cuối cùng, Hứa Tử Yên ngẫm nghĩ, vẫn quyết định quên đi. Muốn thử, cũng phải tìm một thời gian và hoàn cảnh không có ai, dù sao cũng không thể để tộc trưởng ở trước bàn dân thiên hạ quá khó coi?
Vung tay tán đi mười pháp thuật tiểu thủy long giữa mười ngón tay, Hứa Tử Yên im lặng ngắm đôi tay mình. Nàng biết sở dĩ bản thân còn chưa thể ngưng tụ ra một pháp thuật thủy long hoàn mỹ, là ở hai phương diện tồn tại vấn đề, một mặt là tu vi của mình. Nếu tu vi bản thân tăng cao, pháp lực tự nhiên mạnh lên, cũng có thể ngưng tụ ra một cái pháp thuật thủy long càng hoàn mỹ. Mặt khác là phương diện khống chế pháp thuật, bản thân lĩnh ngộ hệ thủy vẫn chưa đủ thấu đáo, chỉ lĩnh ngộ được ngoài mặt, hoàn toàn chưa đạt tới cảnh giới thông suốt giác ngộ.
Nếu bản thân có thể hoàn toàn lĩnh ngộ chân lý hệ thủy. Dù cho bản thân chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, cũng hẳn có thể ngưng tụ ra một pháp thuật thủy long hoàn mỹ. Tiên gia có câu, pháp ý thông thiên chính là đạo lý này. Khi đó, chỉ cần bản thân ngưng tụ ra một pháp thuật tiểu thủy long hoàn mỹ, đã là một mầm mống pháp thuật rất tốt, một khi phóng ra, hoàn toàn có thể đạt tới cảnh giới hủy thiên diệt địa.
Tuy nhiên, muốn lĩnh ngộ chân lý hệ thủy, nói dễ hơn làm, muốn pháp ý thông thiên, đã khó càng thêm khó, những điều này, đều là dấu ấn ghi lại ở truyền thừa trong linh hồn Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên sống một năm ở Thương Mang đại lục, nàng còn chưa bao giờ nghe qua cách nói này. Nhưng Hứa Tử Yên tin chắc những đạo lý trong truyền thừa của bản thân là đúng, nàng cho rằng nếu quả có một ngày, dưới tình huống cơ duyên xảo hợp, nàng thật sự có thể lĩnh ngộ chân lý hệ thủy mà nói, chỉ cần dựa vào tu vi hiện tại, cũng nhất định có thể ngưng tụ ra một pháp thuật thủy long chân chính.
Bây giờ, đã không có cơ duyên lĩnh ngộ, Hứa Tử Yên suy tư thật lâu, cuối cùng cũng tìm ra một con đường chính là thuận theo khống chế đẩy ngược chân lý hệ thủy. Cho nên, Hứa Tử Yên mấy ngày nay luôn tu luyện lực khống chế của bản thân. Cố gắng trau dồi khả năng khống chế pháp thuật đạt tới trình độ hoàn mỹ. Có điều, Hứa Tử Yên rõ ràng cảm giác được lực khống chế của bản thân cách sự hoàn mỹ còn kém rất xa. Nhưng chỉ cần như thế, Hứa Tử Yên đã nhận được không ít lợi lộc từ việc khống chế pháp lực. Khống chế pháp lực chính xác, có thể giúp pháp lực của bản tiêu hao ít hơn những người khác. Sức chiến đấu sẽ càng thêm kéo dài, giữa trận đánh, thường là ai kiên trì đến cuối cùng, người đó liền thắng lợi.
Thu hồi ánh mắt từ hai tay, ngẩng đầu quan sát mọi người trên sân. Hôm nay Hứa Tử Yên vừa tiến vào quảng trường đã chìm đắm vào việc khống chế pháp thuật, cũng không đi xem những đệ tử Hứa gia này rốt cuộc tu luyện thế nào. Hiện tại nhìn thấy, liền không khỏi nhíu chặt mày, bởi vì nàng phát hiện đám đệ tử Hứa gia, bao gồm cả mấy thiếu niên tinh anh Hứa Kỳ, Hứa Lân và Hứa Thiên Lang, còn có những cao giai tu sĩ Luyện Khí kỳ so với chính mình cao hơn một bối phận, bọn họ đều như muốn gắng sức phóng ra pháp thuật của ai, phảng phất là ai chớp mắt ném ra nhiều pháp lực, thì người đó lợi hại nhất. Hoàn toàn không khống chế pháp lực chút nào, hơn nữa khả năng khống chế pháp thuật cũng rất kém cỏi, từng cái pháp thuật chỉ có hình dạng thô sơ giản lược, căn bản không đạt được hình dạng nên có, càng đừng nói là giống. Trong mắt Hứa Tử Yên, đó chính là đang lãng phí pháp lực.
Ném ra một cái pháp thuật, ngay cả hình dạng còn chưa ngưng tụ được. Pháp lực căn bản chưa dùng tới bao nhiêu, hai phần ba pháp lực đều tiêu tán ở không trung, chỉ dư lại một phần ba pháp lực ngưng tụ ra các loại hình thái, cực kỳ thô sơ. Lãng phí pháp thuật như thế, vậy ngưng tụ ra pháp thuật làm dẫn động mầm móng lực thiên địa, sẽ mạnh tới đâu?
Hứa Tử Yên ngưng tụ ra mầm móng pháp thuật, một khi phóng ra, sẽ lập tức hấp thu linh khí thiên địa, gia tăng uy lực bản thân, đây là mượn lực. Mượn lực thiên địa lực cũng giống như Hứa Tử Yên ngưng tụ pháp thuật thủy long, vừa phóng ra sẽ lớn mạnh, hình thành một con cự long, tương tự lần ở trên động nhện trong rừng rậm Vô Tận lúc trước.
Thế nhưng, những đệ tử Hứa gia trước mắt phóng thích pháp thuật, hầu như căn bản không mượn đến lực thiên địa. Bản thân ngưng tụ ra pháp thuật có hình dạng gì, sau khi phóng thích ra ngoài xem chừng vẫn là hình dạng đó.
“Chẳng lẽ bọn họ không biết thông qua khống chế pháp lực đến khống chế pháp thuật? Sức mạnh con người nhỏ bé, sức mạnh thiên địa mới là vô hạn. Chỉ có hiểu được cách mượn lực thiên địa, mới có thể phóng ra pháp thuật có uy lực cực lớn.”
Hứa Tử Yên nhìn đệ tử Hứa gia trên quảng trường, không hiểu nổi hành động của bọn họ. Lại quay đầu nhìn Hứa Hạo Nhiên đứng bên sân, thấy ánh mắt Hứa Hạo Nhiên lúc này cũng nhìn phía đệ tử Hứa gia trong sân, nhưng lại không ngừng mỉm cười gật đầu.
Hứa Tử Yên kinh ngạc thầm nghĩ: “Chẳng lẽ đại bá thật vừa lòng cách tu luyện của bọn họ?” Tiếp đó trong lòng xẹt qua một tia khó có thể tin: “Lẽ nào bá cũng không biết thông qua khống chế pháp lực đi khống chế pháp thuật?”
Cúi đầu suy nghĩ một lát, lật xem truyền thừa trong linh hồn bản thân một lượt, tựa hồ trong truyền thừa chính là cho một cái quy tắc chung, cũng không nói đến cách làm cụ thể. Chân chính ứng với câu kia: Đại đạo không thể nói.
Hứa Tử Yên đột nhiên nhớ lại, pháp môn này là bản thân ở trên động nhện trong rừng rậm Vô Tận tự mình lĩnh ngộ ra. Cũng bởi vì bản thân đột nhiên ngộ đạo, mới tại một khắc kia phóng ra rồng nước khiến thế lực khắp nơi chú ý.
Lắc lắc đầu, Hứa Tử Yên cười thầm một tiếng, nghĩ bụng: “Bản thân đang băn khoăn gì chứ? Chỉ bằng số tuổi của mình, đi nói vấn đề khống chế pháp lực với bọn họ. Bọn họ sẽ nghe mình sao? Xem bộ dạng đại bá, chỉ sợ toàn bộ đời đời Hứa gia đều là tu luyện như thế. Ừm, có lẽ toàn bộ thế tục giới cũng đều tu luyện theo kiểu này. Nếu mình đột nhiên nói ra, tu luyện như vậy không đúng, sẽ có người tin tưởng sao? Có khi còn bị châm biếm nữa là.”
Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ánh mắt Hứa Tử Yên liền tìm kiếm khắp nơi. Trải qua gần một canh giờ tu luyện, Hứa Tử Yên cảm giác được bản thân đối với khả năng khống chế pháp thuật tựa hồ đạt đến một cái bình cảnh. Vì thế, liền tạm thời ngừng lại, khoanh tay, nhìn đám đệ tử Hứa gia tu luyện khí thế ngất trời.
Ánh mắt đảo qua Hứa Lân, thấy Hứa Lân ở nơi đó thật nỗ lực. Có vẻ đã thoát khỏi tình cảm với bản thân, Hứa Tử Yên lúc này rất bội phục quyết định không nói thân thế Hứa Lân cho hắn của Hứa Hạo Nhiên. Nếu để Hứa Lân biết thân thế của hắn, hắn còn có thể thản nhiên như thế sao?
Ánh mắt theo thói quen đảo qua đám người Hứa Kỳ, Hứa Lân, Hứa Thiên Lang. Hứa Mai và Hứa Lam đang ở nơi đó bắt cặp tu luyện, đánh đến phong sinh thủy khởi, bất diệc nhạc hồ, mồ hôi ướt đẫm quần áo.
Ánh mắt chuyển tới trên người Hứa Kỳ, chỉ thấy Hứa Kỳ vẫn là dáng vẻ mang khí độ của đại gia, từng chiêu từng thức có bài bản hẳn hoi, nhưng trong mắt Hứa Tử Yên lại thiếu linh động, có vẻ quá cứng nhắc. Tuy nhiên, phần khí độ trầm ổn kia, chiêu thức đại khai đại hợp, đối với mấy cô bé vẫn có lực hấp dẫn cực kỳ. Nếu không, ở bên kia quảng trường, sao lại có rất nhiều nữ đệ tử thỉnh thoảng lại vụng trộm ngắm vị nhi tử của tộc trưởng Hứa gia này. Hứa Tử Yên đương nhiên phát hiện ánh mắt của mấy cô gái đó, trong lòng cười trộm, cũng dùng ánh mắt thưởng thức quan sát Hứa Kỳ.
Sau khi đánh giá từ trên xuống dưới, lại nhìn phía Hứa Lân.
Hứa Lân hết sức nhanh nhẹn dũng mãnh, lúc này đang phóng ra một thanh hỏa diễm đao cùng Hứa Thiên Lang đứng chung một chỗ. Cả người được bao bọc bởi một màn hỏa diễm đỏ rực, hỏa diễm đao dài hoằng mang theo nhiệt độ cực nóng ở không trung liên tục vung trảm. Thân hình di động thật mau, gần như xuất hiện tàn ảnh. Nhưng Hứa Tử Yên vẫn xem rất rõ ràng.
Hứa Tử Yên đảo mắt, phát hiện hai gò má Hứa Lân gầy đi rất nhiều. Cằm đã lớm chớm râu, trông gương mặt càng thêm gầy yếu, đôi mắt cũng càng thêm sâu thẳm, nhưng trong mắt kia tựa hồ lại thiếu đi một ít thần thái.
Ở đối diện cùng hắn đối chiến, Hứa Thiên Lang lại hoàn toàn có một loại khí thế khác, Hứa Lân là dũng mãnh, mà Hứa Thiên Lang hoàn toàn là hung lệ. Khuôn mặt cương nghị hệt như nham thạch, một đôi mắt ưng phóng thích cuồng dã. Hai tay liên tục chuyển động, thoáng chốc đã ngưng tụ ra một cây thổ thương, lát sau lại phóng ra nham thạch…
Nhìn xem ba huynh đệ bên kia khí thế bất đồng, cùng thỉnh thoảng lại có ánh mắt mấy cô gái xung quanh bay đến hướng ba người, Hứa Tử Yên cười khẽ: “Ba huynh đệ này, ở thế tục giới bất kể là gia thế bối cảnh, tu vi bản thân, hay là ngoại hình khí chất, thật đúng là lựa chọn hàng đầu trong lòng mấy thiếu nữ.”
Tâm trạng Hứa Tử Yên lúc này rất ung dung, nàng cảm thấy Hứa gia có phù trận nàng bố trí, đối phó ba nhà Trung Đô thành hẳn không thành vấn đề. Mà thực lực của chính nàng, vào thời điểm đại hội Trung Đô thành cũng khẳng định không chịu thiệt, chỉ là không biết thời điểm đại hội Trung Đô thành, rốt cuộc đối phương sẽ phái ra đội hình gì. Vừa suy nghĩ tâm sự, vừa nhìn quanh mọi nơi, đột nhiên cảm thấy trong cơ thể bản thân khô nóng một trận, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy mặt mình đang nóng lên.
Hứa Tử Yên thoáng cân nhắc, chỉ nhớ buổi sáng nàng uống hơi nhiều canh đại bổ cha mẹ nấu. Nàng nào biết đâu rằng cha mẹ đem rất nhiều dược liệu trân quý đều bỏ vào trong nồi hầm với gà, hơn nữa còn dùng lửa nhỏ hầm suốt nửa đêm, hoàn toàn hấp thu dược tính của đống dược liệu trân quý. Hứa Tử Yên tưởng rằng đó chỉ là canh gà bình thường, mới uống hết bốn chén lớn, thảo nào thân thể nóng thế này, thật sự là bổ đến tận đầu.
Hứa Tử Yên giờ đã hiểu ra, biết nhất định là bốn chén canh đại bổ kia gây họa. Trong lòng không khỏi cười khổ, lại không thể trách cứ cha mẹ, nhưng bản thân đâu cần tẩm bổ nhiều đến thế.
Rơi vào đường cùng, liền chuẩn bị rời khỏi quảng trường trước, trở về phối chút dược cho bản thân dùng, đỡ phải bổ đến bệnh luôn.
Kỳ thực thời điểm Hứa Tử Yên quan sát đệ tử Hứa gia, cũng có rất nhiều thiếu niên Hứa gia vụng trộm chú ý nàng. Hứa Tử Yên không những đẹp, mà là đẹp khiến người ta lóa mắt. Ngoài ra còn là thần tượng trong lòng của thế hệ thiếu niên Hứa gia. Ở Hứa gia, có thiếu niên nào không đem Hứa Tử Yên làm người tình trong mộng của mình, nhất là mấy thiếu niên cùng bối phận với Hứa Tử Yên, ai mà không ảo tưởng có thể cưới được Hứa Tử Yên?
Đám thiếu niên kia vừa tu luyện, vừa len lén ngắm nhìn Hứa Tử Yên, lại không ngờ Hứa Tử Yên đưa mắt nhìn lại…