Miệng có chút khô ráp, nỗ lực nuốt hai ngụm nước miếng, mới gượng gạo hỏi: “Tiền bối, ngài có việc?”
“Thịt… thơm… quá!” Người mặt sẹo cụt một tay kia có vẻ đã lâu chưa nói chuyện, nên chỉ thốt ra từng từ từng từ một.
Hứa Tử Yên vội vàng cầm thịt phượng hoàng trong tay đưa qua, người kia cũng không khách khí, cầm lấy, bỏ vào miệng nhai ăn. Thấy đối phương ăn ngon lành, Hứa Tử Yên liền cố sức nuốt hai ngụm nước miếng, sau đó dè dặt cẩn thận sử dụng kiếm cắt một miếng nhỏ thịt phượng hoàng, há miệng bắt đầu gặm ăn.
Một miếng nhỏ thịt phượng hoàng trong tay nàng còn chưa ăn được mấy miếng, người mặt sẹo cụt tay kia đã ăn sạch loáng thịt trong tay, trên mặt còn hiện ra vẻ thèm thuồng, ánh mắt có chút ngượng ngùng nhìn Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên vội vàng nói: “Miếng đó đều cho ngài, ta có một miếng nhỏ này đã đủ no rồi.”
Người mặt sẹo cụt tay gật gật đầu, nhe răng cười với Hứa Tử Yên một cái, lộ ra hai hàm răng trắng bóc giữa đêm tối, khiến lòng Hứa Tử Yên giật thon thót. Vội vàng cúi đầu ăn thịt trong tay mình, không tiếp tục nhìn người mặt sẹo cụt tay kia nữa.
Sau khi ăn mấy miếng thịt phượng hoàng trong tay, Hứa Tử Yên lập tức cảm giác được điểm khác biệt. Thịt phượng hoàng kia vừa vào bụng, liền biến thành một ít linh khí, chui thẳng vào trong kinh mạch của Hứa Tử Yên, vận chuyển theo Đại Chu Thiên, tiến vào trong đan điền. Hứa Tử Yên cảm giác được luồng linh lực kia cũng không kém Bạo Linh đan mình luyện chế, mà còn mạnh hơn gấp mấy lần.
Dựa vào tu vi trước mắt của Hứa Tử Yên lập tức có cảm giác không áp chế được luồng linh lực này, vội vàng thả thịt phượng hoàng trong tay còn thừa lại xuống, nỗ lực áp chế linh lực trong cơ thể. Nhưng càng áp chế lại càng đau đớn, có điều Hứa Tử Yên cũng không dám ở trước mặt người mặt sẹo cụt tay tiến hành điều tức, cho nên nhẫn nhịn hết sức thống khổ, gương mặt đã sắp vặn vẹo cả lại.
“Ai ~~” Đối diện vang lên một tiếng than nhẹ, Hứa Tử Yên liền cảm giác được người mặt sẹo cụt tay kia nhẹ nhàng đi lại, vừa định né tránh, đã thấy một bàn tay to ấn lên đầu mình. Ngay sau đó một lực lượng nhu hòa tiến vào từ huyệt Bách Hội, nhanh chóng chảy tới kinh mạch, khai thông luồng linh lực kia trong cơ thể một lần, rồi đưa vào đan điền của mình. Ngay khi bàn tay to kia rời khỏi đỉnh đầu mình, Hứa Tử Yên lập tức nghe thấy phía đối diện lại truyền tới tiếng nhai nuốt.
Hứa Tử Yên lúc này đã biết đối phương cũng không có lòng hại mình, liền yên tâm ngồi tại chỗ tiếp tục tu luyện, lại vận chuyển ba vòng Đại Chu Thiên, hoàn toàn tiêu hóa hết linh lực của miếng thịt phượng hoàng kia, mới chậm rãi mở mắt. Trong mắt lộ ra tia vui sướng và cảm kích, nàng phát hiện bản thân dưới sự trợ giúp của người mặt sẹo cụt tay, tu vi đã đạt đến Trúc Cơ kỳ tầng thứ nhất đỉnh, có thể tiến vào tầng thứ hai bất cứ lúc nào.
“Cám ơn!” Hứa Tử Yên chân thành nói.
Người mặt sẹo cụt tay lúc này đã ăn hết thịt phượng hoàng nướng trên lửa, đang thỏa mãn vuốt ve bụng mình, nghe Hứa Tử Yên cảm ơn hắn, liền nhẹ nhàng lắc đầu, vươn ngón tay chỉ miếng thịt phượng hoàng vừa rồi Hứa Tử Yên còn chưa ăn xong hỏi: “Ngươi còn ăn nữa không?”
Mặt Hứa Tử Yên đỏ lên, xấu hổ đưa miếng thịt cho người mặt sẹo cụt tay nói: “Ta không ăn, ngài ăn đi!”
Người mặt sẹo cụt tay cười nhìn Hứa Tử Yên, lộ ra hàm răng trắng bóc. Hứa Tử Yên đang nghĩ răng hắn trắng thật, lại bỗng nhiên phát hiện đối phương thay đổi sắc mặt, Hứa Tử Yên nhìn xuyên qua bả vai người nọ, chợt thấy một con Kiếm Bối hổ đang đánh tới sau lưng người mặt sẹo cụt tay.
Hứa Tử Yên đã cảm giác được uy áp của con Kiếm Bối hổ kia, từ uy áp có thể nhận ra bản thân tuyệt đối không phải đối thủ của nó, cả trái tim nhất thời chìm xuống, vừa định ngự kiếm bay lên không trung, đã thấy người mặt sẹo cụt tay hừ lạnh một tiếng, xoay tay lại gập đầu ngón tay bắn tới, từ nơi ngón tay hắn liền bay ra một quả cầu lửa, nhanh như chớp đánh trúng mi tâm con Kiếm Bối hổ kia.
Quả cầu lửa cũng không nổ mạnh trên đầu con Kiếm Bối hổ, mà là bắn vào trong đầu Kiếm Bối hổ, sau đó ở dưới ánh mắt khiếp sợ của Hứa Tử Yên, nổ oành một tiếng. Cái đầu hổ to bự kia lập tức bị nổ thành thịt vụn, con Kiếm Bối hổ không đầu liền té ngã ầm ầm trên đất.
“Một… một quả cầu lửa nhỏ… nhỏ như thế, vậy mà có uy lực lớn nhường này?” Hứa Tử Yên run run nhìn người mặt sẹo cụt tay đối diện, trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc.
Mà người mặt sẹo cụt tay kia sau nháy mắt giết chết Kiếm Bối hổ, ngay cả đầu cũng không quay, tiếp tục cúi đầu ăn miếng thịt phượng hoàng trong tay.
Bên trong sơn cốc bỗng chốc yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng nhai nuốt của người mặt sẹo cụt tay. Hứa Tử Yên khẩn trương ngồi đối diện hắn, dè dặt cẩn thận nhìn hắn, tiếng nhấm nháp của hắn trong sơn cốc vắng vẻ truyền vào tai càng thêm vang dội, lòng nàng liền theo mỗi một tiếng cắn nuốt của hắn mà run lên bần bật.
Hứa Tử Yên lúc này tràn ngập kính sợ với người mặt sẹo cụt tay ở đối diện, khoan nói hắn tùy tiện chớp mắt đã giết chết một con Kiếm Bối hổ đối với bản thân mà nói là cực kỳ mạnh, chỉ xét đến việc ăn thịt phượng hoàng này, trong lòng Hứa Tử Yên cũng đã tràn ngập khiếp sợ.
Bản thân chỉ ăn mấy miếng đã chịu không nổi, nhưng người mặt sẹo cụt một tay kia ăn sạch một miếng bự, vậy mà không có chút phản ứng.
Người kia ăn cực kỳ mau, ăn hết miếng thịt phượng hoàng cuối cùng vào miệng, lại vẫn thèm thuồng chép chép miệng, nhìn Hứa Tử Yên ngượng ngùng nói: “Cô nhóc, thịt này ngươi còn không?”
“Không còn!” Hứa Tử Yên vội vàng lắc đầu.
Hứa Tử Yên làm sao có thể nói cho đối phương biết mình còn thịt phượng hoàng? Hiện tại nàng đã biết thịt phượng hoàng có lợi cho tu luyện, lại nói, toàn thân phượng hoàng kia đều là bảo vật, nếu để đối phương biết trên người mình có một thi thể phượng hoàng hoàn chỉnh, nổi lên lòng cướp đoạt, giết chết mình, thế chẳng phải mình chết quá oan hay sao.
Nhìn thấy ánh mắt có chút không tin của đối phương, Hứa Tử Yên vội vàng lấy túi trữ vật của mình trên thắt lưng xuống, đổ hết tất cả bên trong ra đất. Lúc này, nàng đã bất chấp số đan dược mình luyện chế trong túi trữ vật, chúng nó làm sao có thể đáng giá bằng những thứ trong Côn Bằng tâm! Tim Hứa Tử Yên đập thình thịch, trong lòng khẩn trương nghĩ: “Chắc hắn không thể nhìn ra Côn Bằng tâm đâu nhỉ?”
Ánh mắt người mặt sẹo cụt tay đảo qua trên mặt đất, cũng không có hứng thú với những đan dược này, ánh mắt lại nhanh chóng đảo qua trên người Hứa Tử Yên, khiến Hứa Tử Yên có loại cảm giác giống như bị đao gió thổi qua.
Ngay lúc Hứa Tử Yên đang khẩn trương, người mặt sẹo cụt tay kia thu hồi ánh mắt, trong mắt lóe lên vẻ thất vọng, chớp mắt lại có chút dò xét hỏi: “Thịt ngươi ăn lấy từ đâu ra?”
Trong lòng Hứa Tử Yên lập tức rùng mình, chẳng lẽ hắn nếm ra vị thịt phượng hoàng? Vậy phải làm sao bây giờ?
“Đây là thịt phượng hoàng phải không?” Còn chưa đợi Hứa Tử Yên nghĩ ra cớ, người mặt sẹo cụt tay kia đã thốt lên một câu sém chút nữa trực tiếp làm Hứa Tử Yên sợ tới mức ngã lăn trên đất…