Lúc này tuyết càng rơi càng dày, tuyết đọng trên mặt đất đã cao quá mắt cá chân, trong vòng năm thước không thể nhìn thấy mọi vật.
Hứa Tử Yên đang vút bay trong trời tuyết đột nhiên ngừng lại, hô lên với Hứa Văn Lệ và Hàn Việt đang ngự kiếm trên không: “Ở chỗ này chờ ta!”
Dứt lời, Hứa Tử Yên xoay người chạy trở về.
“Tử Yên!” Hứa Văn Lệ vội vàng gọi với theo, nhưng thân hình Hứa Tử Yên đã vút ra ngoài năm thước, biến mất trong gió tuyết. Hứa Văn Lệ và Hàn Việt bất đắc dĩ nhìn nhau liếc mắt một cái, đành phải hạ xuống từ không trung, đứng chờ ở nơi đó.
Sau khi Hứa Tử Yên rời khỏi bọn Hứa Văn Lệ và Hàn Việt mấy chục thước, liền vận khởi công năng ẩn nấp của tuyết lực, lập tức biến mất trong gió tuyết.
Giờ phút này, Hứa Lân đang đứng ở bên dưới phù trận, ngẩng đầu nhìn phù trận trên không trung. Gió rít mang theo tuyết lớn thổi qua vù vù bên tai rồi đập vào mặt, khiến Hứa Lân gần như không mở mắt ra được.
Ở sau lưng Hứa Lân trong gió tuyết, bất chợt có một bàn tay vươn ra, cái tay kia giơ ngón tay cái lên, điểm một vị trí bên tai Hứa Lân, thân mình Hứa Lân liền mềm nhũn ngã ra sau.
Chủ nhân cái tay kia xuất hiện từ trong gió tuyết, đúng là Hứa Tử Yên đã đi mà quay lại. Một bàn tay ôm lấy Hứa Lân ngã xuống, một bàn tay cầm tấm ngũ phẩm phù đỉnh nơi tay Hứa Lân thu vào trong túi trữ vật. Sau đó quay người cõng Hứa Lân trên lưng, lướt về phương hướng Trung Đô thành giữa trời gió tuyết.
Rất nhanh, Hứa Tử Yên đã cõng Hứa Lân về tới chỗ Hứa Văn Lệ, Hàn Việt và Hứa Vân Đông đang chờ, giao Hứa Lân cho Hứa Văn Lệ, nhẹ giọng nói: “Dẫn hắn trở về gia tộc, đi mau!”
Nói xong, quay người lao trở lại phương hướng mới về đến, chỉ thoáng chốc đã biến mất trong gió tuyết.
Mắt thấy Hứa Tử Yên rời đi, Hứa Văn Lệ cõng Hứa Lân trên lưng, khẽ quát một tiếng: “Chúng ta đi!”
Lại ngự kiếm bay lên, Hàn Việt cũng mang theo Hứa Vân Đông ngự kiếm mà đi, cấp tốc bay về phương hướng Trung Đô thành.
Hứa Tử Yên lại lần nữa về tới dưới phù trận, ngẩng đầu quan sát phù trận trên không trung, bỗng thấy bên trong phù trận lóe ra tia sáng vàng, ầm ầm không ngừng, ánh sáng của phù trận kia đang nhanh chóng lụi tàn, mắt thấy sắp bị công phá.
“Nơi này cách Trung Đô thành chỉ có năm dặm, miễn là có thể kiên trì một lát, đám người Hứa Văn Lệ sẽ về tới gia tộc.”
Nghĩ đến đây, Hứa Tử Yên nâng hai tay lên, không ngừng đánh ra thủ ấn khó hiểu, cuối cùng, giơ tay vươn về phía phù trận trên không trung, phù trận bao vây đám người Dương Lãnh, chậm rãi sà xuống, cuối cùng dừng ở trước mặt Hứa Tử Yên.
Lúc này trong túi trữ vật của Hứa Tử Yên chỉ còn lại một tấm ngũ phẩm phù đỉnh, đó là nàng giữ lại phòng thân đến cuối cùng. Hứa Tử Yên hiện tại nghĩ rằng có thể khiến phù trận kéo dài thêm một lát, về phần sự an toàn của mình, nàng ngược lại không lo lắng lắm. Nàng vẫn còn một tấm ngũ phẩm phù, hơn nữa nàng có thể ẩn nấp trong gió tuyết, muốn đào tẩu, cũng không phải không có khả năng. Cho nên, nàng mới vòng lại đánh bất tỉnh Hứa Lân, còn mình thì ở lại nơi này.
Hứa Tử Yên vươn một bàn tay, đặt một tấm chủ trận phù lên phù trận, không ngừng rót chân nguyên cuồn cuộn trong cơ thể vào bên trong tấm phù kia. Chỉ một thoáng, ánh sáng trên phù trận lại lập lòe một lần nữa. Củng cố phù trận từ lung lay sắp đổ thành vững chắc trở lại.
Tiếng động bên trong phù trận thoáng ngừng một chút, ngay sau đó liền vang lên tiếng quát mắng cực kỳ phẫn nộ, cùng âm thanh oanh kích ầm ầm.
Ánh sáng trên phù trận lại ảm đạm một lần nữa, Hứa Tử Yên đành phải rót thêm chân nguyên của mình vào. Duy trì phù trận khổng lồ, nhưng linh lực yêu cầu lại vượt quá sức tưởng tượng của Hứa Tử Yên, chỉ hơn mười hơi thở, chân nguyên trong cơ thể Hứa Tử Yên đã tiêu hao gần như sạch bách.
Lúc này, trong lòng Hứa Tử Yên thầm kêu khổ một tiếng, thì ra Hứa Tử Yên ấn tay một cái lên phù trận, phù trận kia vậy mà không ngừng hấp thu chân nguyên của Hứa Tử Yên, làm Hứa Tử Yên muốn ngừng mà không được. Một thân chân nguyên hầu như khô kiệt, phù trận kia lại vẫn cứ liên tục hấp thu từ thân thể Hứa Tử Yên.
Hứa Tử Yên trừng lớn hai mắt, không cam tâm nhìn phù trận trước mắt, trong lòng nàng vô cùng rõ ràng, qua mấy hơi thở nữa, tính mạng của nàng sẽ mất ngay tại đây. Hứa Tử Yên dù thế nào cũng không ngờ, bản thân bố trí phù trận, cuối cùng lại muốn đoạt luôn tính mạng của mình.
“Răng rắc ~~” Hứa Tử Yên rõ ràng nghe được một tiếng giòn vang trong cơ thể mình, thoáng chốc liền cảm thấy mười mấy huyệt khiếu trên người điên cuồng trào ra số lượng lớn linh khí nồng đậm mà còn gần như là thể lỏng. Chỉ ngay lập tức liền lấp đầy kinh mạch Hứa Tử Yên, rót đầy đan điền của nàng, mặc dù phù trận kia không ngừng hấp thu, nhưng vẫn không thể thỏa mãn linh lực tuôn trào.
Hứa Tử Yên không rõ những linh lực này từ đâu ra, vì sao bên trong huyệt khiếu của mình lại ẩn chứa linh lực khổng lồ như thế. Nàng không biết những kết quả này đều là vì nàng hôn mê ba ngày ba đêm trong linh tuyền ở Thương Mang sơn mạch mà có, nàng càng không biết, tinh hoa trong linh tuyền kia đã lấp đầy ba trăm sáu mươi lăm huyệt khiếu trong cơ thể nàng. Những linh lực tuôn trào mà ra này cùng lắm chỉ là mười mấy cái huyệt khiếu trong cơ thể nàng mà thôi.
Có điều, lúc này Hứa Tử Yên cũng không kịp nghĩ đến điều đó, hiện tại trong cơ thể nàng vô cùng đau đớn. Vừa rồi chân nguyên trong cơ thể nàng gần như bị phù trận hút khô, tương tự một con sông khô cạn. Mà bây giờ, lại trướng đầy linh lực, giống như nước sông tràn ra, khiến Hứa Tử Yên cảm thấy, bất cứ lúc nào mình cũng có thể bị linh lực trong cơ thể làm căng vỡ, rồi bản thân bị nổ đến tan xương nát thịt.
Điều khiến con người không chịu đựng nổi là nỗi sợ hãi và sự tra tấn trên tinh thần. Hứa Tử Yên gắng sức chịu đựng cơn đau xé rách trên tinh thần kia, cố khai thông linh lực tán loạn khắp nơi trong cơ thể, nhưng sức mạnh nhỏ bé của nàng căn bản không thể khống chế được linh lực khổng lồ ấy. Nhất thời, cơn ác liệt trong cơ thể tựa như ngựa hoang thoát cương, con sông rít gào, ở trong cơ thể Hứa Tử Yên hết chạm đông lại đụng tây.
Mắt thấy ngoài thân Hứa Tử Yên đã chảy ra những tia máu tươi dày đặc, đỏ cả một mảng. Tròng mắt suýt chút nữa đã lòi ra khỏi hốc mắt, sự nhẫn nại Hứa Tử Yên có thể chịu đựng đã đến cực hạn.
Lúc này, ở trên không Trung Đô thành, tuyết rơi lộn xộn giữa trời đột nhiên thay đổi quỹ tích bay, hai thanh trường kiếm từ không trung đáp xuống, Hứa Văn Lệ cõng Hứa Lân bước xuống, theo bên cạnh nàng là Hàn Việt và Hứa Vân Đông.
Bọn họ không thể không dừng lại, bởi vì vừa tiến vào Trung Đô thành, bọn họ đã cảm giác được từ trên tường thành truyền đến uy áp mang hàm ý cảnh cáo. Đợi đến khi bọn họ đáp xuống, một đội người liền xuất hiện trước mặt bọn họ. Lại đúng là đệ tử thủ thành của phủ thành chủ.
Lúc này, Hứa Lân đã tỉnh lại, leo xuống từ trên người Hứa Văn Lệ. Nhìn thấy mình đã về đến Trung Đô thành, biết nhất định là Hứa Tử Yên đánh bất tỉnh bản thân, sau đó bảo Hứa Văn Lệ mang mình về Trung Đô thành, mà chính nàng thì ở lại nơi nguy hiểm.
“Tử Yên thật dũng cảm, một nữ tử, vậy mà vào giờ khắc nguy hiểm như thế lại đứng ra! Hơn nữa, rõ ràng mình đã ôm nguy hiểm vào người, để nàng quay về Trung Đô thành, nhưng Tử Yên lại lén lút trở lại, đánh bất tỉnh mình, cho người an toàn đưa mình trở về Trung Đô thành!”
Nghĩ đến đây, Hứa Lân quay đầu nhìn phương xa, xuyên thấu qua gió tuyết trùng trùng, tựa như thấy được thân hình đang giãy dụa của Hứa Tử Yên, hắn tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, trong lòng đau xót, khóe miệng chảy ra một dòng máu tươi…