Phải biết rằng, những người này đều là cao tầng Hứa gia, con cháu đời đời của họ đều sinh hoạt tại nơi đây. Nếu Hứa gia bị diệt tộc, như vậy con cháu đời đời của họ cũng đều sẽ bỏ mình không thể nghi ngờ. Vào lúc liên quan đến lợi ích cá nhân, ngay cả người cùng một phe cũng không khỏi sinh lòng oán hận với Hứa Hạo Lượng. Mọi người bây giờ chỉ nghĩ đến làm cách nào để níu kéo Hứa Tử Yên, khiến nàng chặt đứt ý nghĩ rời khỏi Hứa gia, cho dù phải bỏ ra nhiều lợi ích hơn nữa, bọn họ cũng cam tâm tình nguyện. Bọn họ đã hoàn toàn quên mất vừa rồi trong lòng mình còn phẫn nộ vì Hứa Tử Yên, phẫn nộ vì nàng là một tiểu bối Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất, mà dám không coi đám trưởng bối bọn họ ra gì. Hiện giờ bọn họ ngược lại cảm thấy, có bản lĩnh giống Hứa Tử Yên thì nên như thế, hoàn toàn có thực lực cùng ngồi ăn với đám người mình.
Làm người đứng đầu gia tộc, trong lòng Hứa Hạo Nhiên lại càng hối hận, hối hận không vào giây phút đầu tiên liền ngăn cản Hứa Hạo Lượng. Hắn đã nhận ra phù Hứa Tử Yên phóng thích là ngũ phẩm phù đỉnh, mà lại tới những ba mươi tấm, dựa vào ba mươi tấm ngũ phẩm phù đỉnh này đã có thể mua được một tiểu gia tộc. Có ba mươi tấm ngũ phẩm phù đỉnh này, Hứa Hạo Nhiên cảm thấy, nếu chỉ bằng thực lực hai gia tộc Thương Lãng thành và Nam Lâm thành, Hoa Dương tông không can thiệp mà nói, Hứa gia hoàn toàn có thể đứng ở thế bất bại.
Nhìn ngũ phẩm phù đỉnh chậm rãi chuyển động xung quanh Hứa Tử Yên, ánh mắt Hứa Hạo Nhiên bao phủ vẻ hối hận. Khổ sở nhắm hai mắt lại, chờ khi hắn mở ra lần nữa, ánh mắt đã khôi phục sự bình tĩnh. Hắn cũng không nói chuyện cùng Hứa Tử Yên, mà xoay người nhìn Hứa Hạo Lượng không ngừng thay đổi nét mặt, trầm giọng hỏi: “Cửu đệ, đệ nói như thế nào?”
“Ta…” Sắc mặt Hứa Hạo Lượng đang không ngừng thay đổi, có lòng muốn giết chết Hứa Tử Yên, nhưng lại không có thực lực kia. Hơn nữa lúc này trong lòng hắn cũng biết, chỉ sợ hiện giờ những người chung một phe với mình cũng không chịu theo mình đối phó Hứa Tử Yên. Một là, kể cả bọn họ chịu liên thủ cùng mình, cũng không nhất định là đối thủ của Hứa Tử Yên; Hai là, vào thời điểm gia tộc nguy nan, Hứa Tử Yên kia không thể nghi ngờ chính là người cứu thế. Bảo bọn họ mặc kệ sự sống chết của con cháu mà giết chết Hứa Tử Yên có khả năng cứu sống con cháu họ, nếu là mình đứng trên vị trí của họ, cũng sẽ không đồng ý.
Huống hồ, bản thân mình cũng có con sinh hoạt tại nơi này, Hứa Tử Yên không thể nghi ngờ là hy vọng sinh tồn của gia tộc. Nghĩ đến đây, Hứa Hạo Lượng cũng cực kỳ hối hận, tự nhiên bản thân lắm miệng làm gì? Có chuyện thì để tộc trưởng đi hao tâm tổn trí là được rồi, mình phải cố chấp dẫn đầu để làm chi cơ chứ, vô duyên vô cớ biến mình thành người có lỗi chưa nói, còn bị một tiểu bối ở trước mặt mọi người đánh bại tại chỗ. Thế này về sau còn ai chịu đi theo mình? Mình còn lấy cái gì tranh chấp cùng đại ca? Ai, thôi không tranh nữa. Hứa Hạo Lượng ngẩng đầu đón ánh mắt Hứa Hạo Nhiên, chua xót nói: “Toàn bộ do đại ca làm chủ.”
Thấy ý chí chiến đấu trên người Hứa Hạo Lượng đã mất hết, Hứa Hạo Nhiên biết hắn không còn lòng tranh giành vị trí tộc trưởng nữa, không khỏi mừng thầm một trận. Nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ trịnh trọng, gật đầu với Hứa Hạo Lượng. Sau đó quay sang phía Hứa Tử Yên, trên mặt lập tức nở ra nụ cười ấm áp như xuân, dùng cách nói trách cứ khuyên bảo: “Yên nhi, vào lúc con quyết định, con có từng suy nghĩ cho cha mẹ con không? Chẳng lẽ con muốn cha mẹ con đã cao tuổi còn phải theo con phiêu bạt đông tây, không nơi cư ngụ?”
“Ta có thể mua một tòa nhà cho cha mẹ ta, lại mua một ít nô bộc hầu hạ bọn họ.” Hứa Tử Yên không cần nghĩ ngợi đã tiếp lời.
“Phải, ta tin tưởng dựa vào bản lĩnh của con có thể làm được. Nhưng sự an toàn của bọn họ thì sao? Khi con rời khỏi nhà, đi ra ngoài rèn luyện, ai sẽ cam đoan sự an toàn của bọn họ?” Hứa Hạo Nhiên nhìn thẳng vào Hứa Tử Yên.
Hứa Tử Yên im lặng. Nàng biết Hứa Hạo Nhiên nói đúng, trên thế giới này, thực lực vi tôn, khi mình không có nhà, cha mẹ sẽ trở thành một miếng thịt béo trong miệng đám trộm cướp. Nếu cha mẹ ở lại Hứa gia, sẽ không phát sinh chuyện như vậy, cũng quả thực là cách giải quyết cho nỗi lo về sau của mình. Ngay lúc nàng im lặng, lại nghe Hứa Hạo Nhiên nói tiếp: “Huống chi, kể cả con có thể giải quyết vấn đề an toàn của cha mẹ con, nhưng cha mẹ con có thể vui được sao?”
“Đúng vậy, cha mẹ mình sẽ vui vẻ sao?” Lòng Hứa Tử Yên lập tức thắt lại: “Phụ thân mười lăm tuổi đã bị ép rời khỏi gia tộc, hiện tại ông ấy rốt cuộc quang minh chính đại trở về, mấy ngày nay tới giờ, nụ cười trên mặt phụ thân so với tổng số lần cười trong mười mấy năm qua cộng lại còn nhiều hơn.”
Hứa Tử Yên biết địa vị gia tộc ở trong lòng phụ thân. Phụ thân luôn luôn khát vọng có thể quang minh chính đại trở lại gia tộc, hiện tại bởi vì nguyên nhân ở mình, ông ấy rốt cuộc có thể ngẩng đầu ưỡn ngực về tới gia tộc, bên trong gia tộc rốt cuộc không còn ai dám khinh thường ông ấy, hơn nữa sau khi quay về gia tộc, cởi bỏ khúc mắc, tu vi phụ thân đã tăng lên một cách nhanh chóng. Nếu mình muốn rời khỏi Hứa gia, phụ thân sẽ đáp ứng sao? Cho dù đáp ứng, tương lai ông ấy sẽ vui vẻ sao?
“Yên nhi, ở lại đi. Vừa rồi chỉ là một hiểu lầm, vả lại nói thế nào hắn cũng là cửu bá phụ của con, dòng máu chảy trong thân thể đều là của Hứa gia, chẳng lẽ con muốn so đo với trưởng bối của con sao? Cha mẹ con ở trong tộc nhận được chiếu cố rất tốt, con cũng thấy đấy, bọn họ hiện tại thật hạnh phúc, thật vui vẻ. Lẽ nào con muốn tự tay phá tan hạnh phúc của bọn họ? Huống chi, gia tộc cũng không phải không trợ giúp cho con được chút gì, mặc kệ tương lai con gặp phải tình huống nào, bị rơi vào hoàn cảnh nào, sau lưng con đều có một Hứa gia.”
Trong lòng Hứa Tử Yên khẽ than một tiếng, biết bản thân đã bị Hứa Hạo Nhiên thuyết phục. Hơn nữa bởi vì vướng bận cha mẹ, Hứa Tử Yên không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, cũng không muốn triệt để cắt đứt quan hệ với Hứa gia. Hiện tại lại nghe Hứa Hạo Nhiên nói lời khẩn thiết, Hứa Hạo Lượng bên kia cũng mất hết khí thế, giống như một con gà trống bại trận ủ rũ đứng ở nơi đó. Mà những trưởng bối trong gia tộc còn lại đều dùng ánh mắt tha thiết nhìn mình.
“Được, ta ở lại.”
Hứa Tử Yên chập hai tay lại, thu hồi phù vờn quanh thân thể mình vào trong túi trữ vật. Vẻ mặt bình tĩnh nhìn Hứa Hạo Nhiên. Mọi người nghe Hứa Tử Yên rốt cuộc chịu ở lại, đồng loạt thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trên đại điện bỗng chốc cùng vang lên một tiếng ‘phù’.
“Nhưng mà…” Hứa Tử Yên lạnh lùng nói: “Ta vẫn chỉ là khách khanh trưởng lão của Hứa gia, ta tạm thời sẽ không trở thành đệ tử Hứa gia. Ta sẽ ở cùng chỗ với cha mẹ ta, không đi nội đường Hứa gia, cũng không đi tàng thư lâu của Hứa gia các ngươi. Đương nhiên, để báo đáp Hứa gia các ngươi chiếu cố cha mẹ ta, ta sẽ trợ giúp Hứa gia các ngươi chống đỡ kẻ thù bên ngoài.”
“Vậy… phương pháp chế phù?” Hứa Hạo Nhiên đương nhiên sẽ không tiếp tục đề cập đến vấn đề công pháp, nhưng nghe Hứa Tử Yên không nói đến chế phù thuật vừa rồi đã đáp ứng, bỗng chốc nóng nảy lên.
“Đó là của ta, vì sao ta phải cho Hứa gia các ngươi?” Hứa Tử Yên lạnh lùng nói.
“Nhưng mà… con vừa rồi đã đáp ứng.”
Hứa Tử Yên nhìn chăm chú vào Hứa Hạo Nhiên, thầm nghĩ, ngươi bây giờ còn không biết xấu hổ nhắc lại? Thật lâu sau, cho đến khi Hứa Hạo Nhiên có chút mất tự nhiên, mới lạnh lùng nói: “Ta đổi ý.”
Thấy Hứa Hạo Nhiên còn muốn nói gì đó, Hứa Tử Yên lạnh lùng cắt ngang lời hắn, ánh mắt nhìn mọi người xung quanh nói: “Ta nghĩ việc cấp bách hiện tại của chúng ta là làm thế nào ứng phó kẻ thù bên ngoài, chúng ta vẫn nên thương lượng chuyện này một chút đi.”
“Cũng được.” Trong lòng Hứa Hạo Nhiên biết hiện tại đã không thể cưỡng ép Hứa Tử Yên, chỉ có thể để về sau từ từ cảm hóa. Mọi người lại sắp xếp ghế ngồi tán loạn một lần nữa, rồi ngồi xuống, Hứa Tử Yên cũng đã ngồi lên ghế của mình.
“Yên nhi, có lẽ con còn chưa nắm kỹ về tình huống bây giờ của gia tộc, nên ta sẽ nói lại với con một lần.” Dứt lời, Hứa Hạo Nhiên liền cẩn thận kể về tình cảnh gia tộc trước mắt và thực lực gia tộc cho Hứa Tử Yên nghe, sau đó thuật lại kế hoạch mọi người đã thương lượng một lần. Cuối cùng mới hỏi: “Yên nhi, con còn có ý kiến gì hay?”
Hứa Tử Yên thoáng suy nghĩ một chút, nếu đã quyết định ở lại Hứa gia, hơn nữa từ tộc trưởng trở xuống đều tỏ ra thiện chí với mình, bao gồm cả Hứa Hạo Lượng kia cũng không nhiều lời thêm câu nào, Hứa Tử Yên đương nhiên cũng phải đáp lại, vì thế vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đại bá, chuyện về phương diện này con thật sự không thể giúp các người, nhưng con có thể dùng phương thức của con trợ giúp gia tộc.”
“Phương thức gì?” Ánh mắt Hứa Hạo Nhiên lóe sáng, hy vọng nhìn Hứa Tử Yên.
Hứa Tử Yên lấy ra sáu mươi tấm ngũ phẩm phù đỉnh từ trong túi trữ vật, đi tới trước Hứa Hạo Nhiên, hai tay đưa cho Hứa Hạo Nhiên nói: “Đây là phù vị tiên nữ dạy con công pháp tặng cho con, nơi này là sáu mươi tấm, hy vọng có thể giúp được gia tộc.”
“Thật tốt quá Yên nhi, thứ này đối với gia tộc có trợ giúp rất lớn.”
Hứa Hạo Nhiên kích động tiếp nhận phù trong tay Hứa Tử Yên, hắn có thể không kích động sao? Ngũ phẩm phù đỉnh cơ đấy, thứ này ở Hứa gia cũng không phải không có, nhưng lại chỉ có mỗi năm tấm, được gia tộc coi như bảo vật gia truyền truyền xuống dưới. Vừa nãy lúc mới nhìn thấy Hứa Tử Yên giao đấu cùng Hứa Hạo Lượng, lộ ra ba mươi tấm ngũ phẩm phù đỉnh, lòng hắn vừa khiếp sợ vừa tràn ngập kích động, thầm nghĩ nếu Hứa Tử Yên giao ba mươi tấm ngũ phẩm phù đỉnh cho gia tộc, sẽ mang đến cho gia tộc lực lượng lớn nhường nào. Giờ lại thấy Hứa Tử Yên không chỉ giao ngũ phẩm phù cho gia tộc, hơn nữa một lần giao còn tới tận sáu mươi tấm, bảo sao Hứa Hạo Nhiên không kích động cho được?