Khi Tư Đồ Liệt lại một lần nữa truyền thụ công pháp, Hứa Tử Yên bỗng phát hiện, có lẽ sau này mình không cần tiếp tục tới nơi này nghe giảng bài. Bởi vì bất kể là Tư Đồ Liệt, hay Chu Đồng, người bọn họ truyền công chủ yếu nhằm vào Lâm Phi Ngu. Mà Lâm Phi Ngu chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba, kể cả người của nàng, ngoại trừ Vưu Nguyệt, thì đều ở khoảng Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba tới tầng thứ sáu. Cho nên, Tư Đồ Liệt và Chu Đồng chủ yếu giảng giải đều là các loại phương pháp tu luyện, cùng một ít pháp thuật Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba tới tầng thứ sáu.
Như vậy trải qua hai tháng, Hứa Tử Yên đã hoàn toàn hiểu rõ những điểm này, thậm chí đã triệt để thấu hiểu đạo lý Tư Đồ Liệt và Chu Đồng giảng giải. Mà nàng lại không thể như Vưu Nguyệt, có gì nghi hoặc, thì trực tiếp thỉnh giáo Tư Đồ Liệt và Chu Đồng. Nếu nàng làm vậy, chẳng khác nào bại lộ tu vi của mình.
Dù là thế, Tư Đồ Liệt và Chu Đồng đối với việc Hứa Tử Yên mỗi khóa học đều tới nghe giảng, thì thấy vô cùng khó hiểu, thường ở trên lớp dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Hứa Tử Yên.
Mà nhóm người Vưu Nguyệt thì càng thêm khinh thường Hứa Tử Yên, cả đám nghĩ rằng, một đệ tử tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ bảy, chạy tới đây nghe công pháp Trúc Cơ kỳ làm chi? Ngươi nghe hiểu được sao? Mỗi lần đều chạy đến đây giả vờ giả vịt, ngươi cố chịu đựng cũng chỉ muốn lưu lại ấn tượng cần cù tu luyện, hiếu học trong lòng Phi Ngu thì hữu dụng sao? Đợi ngươi trở lại Thái Huyền tông vẫn là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ bảy, cũng mất mặt như nhau thôi.
Thế nhưng, hôm nay Tư Đồ Liệt không còn dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Hứa Tử Yên, mà là hơi nhíu mày, trong mắt hiện ra một tia chán ghét.
Kỳ thực nguyên nhân rất đơn giản, khi Hứa Tử Yên phát hiện mình ở chỗ này đã không có gì để học, liền mất hết hứng thú nghe giảng, ngặt nỗi lại không thể rời khỏi trong lúc Tư Đồ Liệt giảng bài, vì vậy liền nhàm chán muốn chết.
Hứa Tử Yên vừa làm nông phu mười ngày, bởi vì vội vàng gieo, mười ngày nay Hứa Tử Yên hoàn toàn đảo lộn quy luật sinh hoạt. Cho nên, vừa cảm thấy nhàm chán, cơn uể oải liền dâng trào. Vì vậy, Hứa Tử Yên bắt đầu ngáp lên ngáp xuống. Hơn nữa một khi ngáp, liền không kìm hãm được, cứ ngáp hết cái này đến cái khác.
Liên tục ngáp mười mấy cái, nước mắt cũng đã tràn ra khiến ánh mắt trở nên đã ươn ướt. Hứa Tử Yên tuy rằng đang lén âm thầm ngáp, song làm sao có thể giấu được Tư Đồ Liệt tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ mười hai? Hắn hết sức bất mãn nhìn thoáng qua Hứa Tử Yên ngồi sau cùng, liền đề cao giọng, hy vọng có thể nhắc nhở Hứa Tử Yên một chút, bản thân đang ở chỗ này nghe giảng bài.
Tâm tư Hứa Tử Yên giờ đã sớm bay đi nơi não nơi nào, đâu còn lưu ý nổi giọng nói của Tư Đồ Liệt. Nàng lúc này đang nhớ nhung mười mẫu linh thước trong Tử Yên không gian kia, một mẫu có thể sản xuất một nghìn ký linh thước, mười mẫu có tận một vạn ký linh thước. Ngoại trừ lưu lại một chút làm giống tiếp tục gieo trồng và giữ lượng ăn ba tháng cho mình, còn lại Hứa Tử Yên quyết định đợi lúc trở lại phường thị, đem bán đi. Bán được linh thạch, Hứa Tử Yên chuẩn bị mua số lượng lớn nguyên liệu luyện đan cùng nguyên liệu chế tác phù bảo. Bởi vì Hứa Tử Yên tính toán đại khái, đợi nàng tám tháng sau trở về Thái Huyền tông, sợ rằng số nguyên liệu nàng chuẩn bị đều sẽ tiêu hao không còn gì.
Nghĩ tới đây, Hứa Tử Yên không khỏi khẽ thở dài một tiếng, thầm nghĩ: “Chế phù và luyện đan thật đúng là một môn đốt tiền.”
Hứa Tử Yên lại buồn chán đánh ngáp một cái, hy vọng Tư Đồ Liệt nói mau lên, mình cũng sớm được trở về sơn cốc của mình. Lơ đãng bĩu môi, Hứa Tử Yên phát hiện ban đầu mình chăm chú nghe Tư Đồ Liệt cùng Chu Đồng giảng bài, đó là bởi vì mình chưa từng nghe tu sĩ Trúc Cơ kỳ truyền thụ bài vở. Hơn nữa khi đó mình cũng xác thực là một chú chim non trong Trúc Cơ kỳ, rất nhiều điều căn bản nàng đều không hiểu. Mà hôm nay đã liên tục nghe hai tháng giờ học, nàng phát hiện Tư Đồ Liệt và Chu Đồng chỉ đang giảng đi giảng lại pháp quyết tu luyện Trúc Cơ kỳ tầng thứ sáu trở xuống. Tuy rằng giảng rất tỉ mỉ, thế nhưng ngày qua ngày tha đi tha lại một vấn đề Hứa Tử Yên đã sớm hiểu rõ, đây không thể không nói là đúng một loại dằn vặt Hứa Tử Yên.
Ánh mắt ngó sang nhóm Lâm Phi Ngu, thấy các nàng khẽ cau mày, dáng vẻ nghe lọt hết, hơn nữa còn đang suy tư.
Cảm giác được ánh mắt Tư Đồ Liệt trừng mình, Hứa Tử Yên vội vàng lấy tay đỡ trán, làm bộ cúi đầu trầm tư. Nhờ bàn tay yểm hộ bắt đầu lơ đãng, hơi nghiêng đầu suy nghĩ miên man.
Xem ra tư chất nhóm Lâm Phi Ngu tại nội môn thật đúng là một đám nằm ở chót bét, không chỉ là vấn đề tư chất thân thể, còn có năng lực lĩnh ngộ, có hai trưởng lão giảng giải tỉ mỉ. Còn giảng đi giảng lại cho các nàng, lại vẫn không thể lĩnh ngộ. Ai, Tư Đồ trưởng lão cùng Chu Đồng trưởng lão thật đúng là có lòng kiên trì mà.
Dùng khóe mắt liếc nhìn Vưu Nguyệt một cái, thấy nàng lúc này cũng ở nơi đó hơi cúi đầu suy ngẫm, Hứa Tử Yên không khỏi thầm cười trộm. Sợ rằng Vưu Nguyệt ở chỗ này nghe giảng bài mục đích chính là chờ Tư Đồ Liệt và Chu Đồng giảng bài hoàn tất, có thể hỏi một ít vấn đề về tu vi mà bản thân nghi hoặc. Ngồi ở chỗ này nghe giảng bài, chính là vì cho thấy một loại tôn trọng Tư Đồ Liệt và Chu Đồng.
Một tia nắng chiếu vào từ cửa sổ, ở trước mặt Hứa Tử Yên chiếu xạ ra một chùm tia sáng, trong chùm tia sáng có mấy hạt bụi chậm rãi phiêu đãng. Hứa Tử Yên mân mê miệng nhẹ nhàng thổi một cái, mấy hạt bụi kia liền bay tán loạn xung quanh.
Nếu như vẫn có thể yên ổn mà tu luyện như vậy thì tốt biết bao, Hứa Tử Yên cảm thán, trong đầu hiện ra dáng dấp Hạ Kiệt. Nội tâm không khỏi căng thẳng, không biết Hạ Kiệt kia hiện tại đang làm gì? Hắn sẽ không quên mất mình chứ? Nhớ ánh mắt và giọng điệu lúc trước khi hắn rời khỏi gia tộc, hẳn là sẽ không quên mình. Thế nhưng hắn đã thành công đá mình từ nội môn ra ngoại môn, hắn có thể cứ thế thỏa mãn, quên béng mình đi không.
Sẽ không, Hứa Tử Yên khẽ cắn môi. Nàng có một loại cảm giác, chính là chuyện giữa nàng và Hạ Kiệt, tuyệt đối sẽ không kết thúc như thế. Sở dĩ Hạ Kiệt còn chưa động thủ với nàng, chỉ sợ cũng bởi vì nàng cùng Lâm Phi Ngu ở chung chỗ. Nếu như nàng rời khỏi Lâm Phi Ngu, e là Hạ Kiệt kia lập tức ra tay đối phó nàng.
Thế nhưng hắn rốt cuộc sẽ động thủ lúc nào, lại xuất thủ ra sao? Điểm này không khỏi làm Hứa Tử Yên nhíu chặt mày. Hứa Tử Yên nhanh chóng suy tư, nếu Hạ Kiệt muốn ra tay với nàng, một là khi nàng rời khỏi Lâm Phi Ngu, hai là chỉ sợ cũng được tìm một lý do quang minh chính đại. Dù sao hiện tại nàng cũng là đệ tử Thái Huyền tông. Tông quy đối với việc vô cớ tàn hại đồng môn, tuyệt đối sẽ trừng phạt nghiêm khắc.
Đương nhiên cũng không bài trừ khả năng Hạ Kiệt kia sẽ dùng một số thủ đoạn ngầm với nàng, có lẽ trực tiếp ám sát nàng. Nhưng như thế yêu cầu không bị bắt được nhược điểm, sự tình phải làm được sạch sẽ lưu loát.
Hứa Tử Yên nghiêm túc suy tư một chút, nàng nghĩ không có khả năng ấy, tối thiểu là hiện tại Hạ Kiệt sẽ không làm vậy với mình. Bởi vì nàng trong mắt Hạ Kiệt chính là một con kiến hôi Luyện Khí kỳ, không đáng để hắn làm vậy. Hắn muốn làm sợ rằng không chỉ là giết chết nàng, mà còn muốn thoả thích nhục nhã nàng. Song, hắn phải làm thế nào mới có thể đạt được mục đích của hắn đây?
Thời gian nàng không ở bên cạnh Lâm Phi Ngu? Kia cũng chỉ có thời điểm tám tháng sau lúc nàng trở lại tông môn. Hứa Tử Yên đã cùng Lâm Phi Ngu thương lượng trước, cách thời điểm ngoại môn khảo hạch tân đệ tử một tháng, sẽ cùng Hứa Tử Yên rời khỏi Đình Lam sơn mạch, trở lại tông môn. Cũng để cho Hứa Tử Yên một tháng thời gian chuẩn bị kỹ lưỡng một chút.
Nói như thế, Hạ Kiệt rất khả năng lúc nàng trở lại tông môn sẽ áp dụng hành động. Thế nhưng hắn sẽ mượn cớ gì đây? Là hắn tự mình ra trận, hay là âm thầm sai sử người khác? Nàng lại phải dùng cách thức nào đi phản kích?
Hứa Tử Yên đang miên man suy nghĩ, chợt cảm giác toàn bộ phòng học yên tĩnh một cách thần kỳ.
Hử? Tan học?
Hứa Tử Yên buông bàn tay trên trán, ngẩng đầu nhìn lên. Phát hiện Tư Đồ Liệt đang dùng ánh mắt lấp lánh nhìn mình, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là Hứa Tử Yên phải không?”
“Dạ phải.” Hứa Tử Yên vội vàng từ chỗ ngồi đứng dậy.
“Ngươi đang lĩnh ngộ pháp quyết bản trưởng lão giảng?”
“Dạ không ạ.” Hứa Tử Yên thay đổi ý nghĩ thật nhanh, vội vàng trưng bộ mặt khổ não, rụt rè nói: “Ta cứ mãi suy tư pháp quyết trước người giảng, song vẫn chưa lĩnh ngộ. Nên phía sau ta không nghe kịp.”
“À.” Sắc mặt Tư Đồ Liệt tốt hơn đôi chút, thầm nghĩ: “Thì ra Hứa Tử Yên này cũng không phải lơ đãng, mà là phía sau căn bản không có nghe, mãi lo lĩnh ngộ lời giảng trước của mình, bèn nói: “Ai, đây là pháp quyết Trúc Cơ kỳ, đâu phải một đệ tử Luyện Khí kỳ tầng thứ bảy như ngươi có thể lý giải, dù ta có giảng lại, ngươi cũng nghe không hiểu.”
Lúc này, Hứa Tử Yên bớt chút thì giờ đảo mắt ra trước, liền thấy ngoại trừ Lâm Phi Ngu mọi người đều đang quay đầu nhìn mình, trong ánh mắt toát ra khinh thường, ừ còn có một chút thương hại. Thế nhưng, chỉ có một người không có quay đầu lại nhìn Hứa Tử Yên, đó chính là Lâm Phi Ngu. Hiện giờ Lâm Phi Ngu vẫn còn duy trì tư thế chuyên tâm nghe giảng, một đôi tay vòng ra sau lưng, hai tay không ngừng kết thành các loại pháp quyết. Ánh mắt Hứa Tử Yên cố định, thình lình phát hiện kia chính là chùy pháp rèn Bảo Khí phong nàng cho Lâm Phi Ngu.
Hứa Tử Yên cười trộm không ngớt, thầm nghĩ, Lâm Phi Ngu này thật đúng là đem tất cả tâm tư đều đặt vào thuật con rối, lại dám tranh thủ lúc đang nghe Tư Đồ Liệt giảng bài, len lén luyện chùy pháp rèn kia.
Lâm Phi Ngu đang ở nơi đó hí ha hí hoáy, Tư Đồ Liệt đột nhiên hỏi: “Phi Ngu, ta thấy mặt ngươi lộ vẻ mỉm cười, có phải lĩnh ngộ được điều gì không?”
“Hả?”
Lâm Phi Ngu giật mình tỉnh lại, bật dậy khỏi ghế, ánh mắt mờ mịt nhìn Tư Đồ Liệt, lại quan sát tứ phía. Trong giây lát phát hiện Hứa Tử Yên đang đứng sau lưng mình, liền kinh ngạc ‘ủa’ một tiếng hỏi: “Tử Yên sư muội, muội đứng đó làm gì?”