Nghe Hứa Văn Lệ lên tiếng, Hàn Việt và Hứa Vân Đông cũng vội vàng chắp tay thi lễ nói: “Đa tạ ân nhân cứu giúp.”
Hứa Tử Yên không đáp lại, hơn nữa còn không có chút hành động, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Dương Linh Lung đứng đối diện, hai tay mỗi bên siết chặt năm tấm phù, cảnh giác chăm chú quan sát từng hành vi cử chỉ của Dương Linh Lung.
Hai người liền nhìn nhau chằm chằm như vậy, hai nữ tử trung niên đi theo Dương Linh Lung lúc này đã lui lại đằng sau Dương Linh Lung.
Sau cơn bộc phá, tuyết rơi đầy trời lại bay lả tả xuống dưới, một trận gió xoáy cuốn theo bông tuyết ở giữa hai người thành vòng. Đột nhiên ‘vèo’ một tiếng, gió xoáy cuốn theo bông tuyết tán vụn thành trăm nghìn tia, bông tuyết chung quanh bay lên lộn xộn.
Khí thế do Hứa Tử Yên và Dương Linh Lung phát ra hung hăng va chạm vào nhau, thân hình hai người đều lay động một cái, rồi ổn định thân hình lần nữa.
“Ngươi là ai?” Dương Linh Lung cau mày thật chặt, lại có chút tò mò nhìn Hứa Tử Yên, nàng thật sự không nghĩ ra ở phương bắc khi nào thì xuất hiện một cao thủ trẻ tuổi như thế?
Hứa Tử Yên cũng không lập tức trả lời vấn đề của Dương Linh Lung, mà chỉ nhíu mày, thản nhiên hỏi: “Dương Linh Lung?”
“Phải! Ngươi rốt cuộc là ai?” Sự tò mò trong mắt Dương Linh Lung biến mất, lại thay bằng sát khí sắc bén.
“Hứa Tử Yên!” Giọng Hứa Tử Yên vẫn nhàn nhạt như trước, nhưng chiến ý trên người lại một lần nữa vọt thẳng lên trời.
“Hứa Tử Yên?” Trong lòng Dương Linh Lung lập tức sửng sốt, cái tên này đối với nàng mà nói, quá mức xa lạ. Vừa nghe tên đối phương, hẳn là người Trung Đô thành Hứa gia. Nhưng một thế hệ thiếu niên Hứa gia, chẳng phải chỉ có mỗi Hứa Thiên Lang là tu vi cao nhất thôi sao? Khi nào thì xuất hiện một người tên là Hứa Tử Yên?
Mở thiên nhãn đảo qua trên người Hứa Tử Yên, trong lòng lại càng thêm chấn động, ánh mắt không thể tin nổi. Đối phương… đối phương vậy mà chỉ là tu vi Hậu Thiên tầng thứ mười một, điều này làm sao có thể? Làm sao một kẻ tu vi Hậu Thiên tầng thứ mười một có thể ngăn cản được tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ năm của mình? Thế giới này hỗn loạn rồi sao?
Hứa Tử Yên ổn định tinh thần, hai mắt khẩn trương nhìn chằm chằm Dương Linh Lung, miệng lại cao giọng quát: “Hứa Văn Lệ, Hàn Việt, Dương Linh Lung để ta đến đối phó, hai kẻ còn lại do các ngươi đối phó. Hứa Vân Đông, ngươi lập tức trở về gia tộc, bảo tộc trưởng cấp tốc phái đệ tử đến đây!”
“Rõ!” Ba người đồng loạt lên tiếng, thân hình Hàn Việt và Hứa Văn Lệ nhoáng lên một cái, liền đứng ở phía sau Hứa Tử Yên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai nữ tử trung niên phía sau Dương Linh Lung kia. Muốn bọn họ đối phó Dương Linh Lung, bọn họ không có tự tin ấy, nhưng muốn bọn họ đối phó hai Luyện Khí kỳ tầng thứ ba, bọn họ lại không sợ, đặc biệt Hàn Việt kia đã là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ tư. Chỉ cần Hàn Việt và Hứa Văn Lệ liên thủ, liền thắng chắc đối phương.
Chỉ là Hứa Tử Yên trước mặt có thể ứng phó được Nam Lâm thành thiếu nữ thiên tài Dương Linh Lung ư? Hàn Việt và Hứa Văn Lệ đều đã lén thăm dò tu vi của Hứa Tử Yên, hai người đối với việc Hứa Tử Yên chỉ có tu vi Hậu Thiên tầng thứ mười một đều cảm thấy giật mình.
Nhưng chuyện vừa nãy Hứa Tử Yên cứu giúp đám người mình lại thật sự xảy ra trước mắt bọn họ, lúc này bọn họ đã hiểu ra rất có thể Hứa Tử Yên cũng không ngăn nổi thực lực của Dương Linh Lung, mà là dựa vào phù trong tay ngăn cản đối phương. Vì thế, trong đầu Hàn Việt và Hứa Văn Lệ bây giờ đồng thời vang lên một giọng nói chính là: “Tử Yên lão đại, người tuyệt đối phải mang nhiều phù một ít đấy, tính mạng cả đám chúng ta có giữ nổi hay không, liền xem người có bao nhiêu phù!”
Thoáng chốc, tâm lý Dương Linh Lung cũng từ cơn khiếp sợ dần dần bình tĩnh trở lại. Trong lòng nàng có cùng suy nghĩ với Hàn Việt và Hứa Văn Lệ, cũng nhận định rằng Hứa Tử Yên là dựa vào phù ngăn cản tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ năm của mình. Về phần Hứa Tử Yên vì sao có thể ẩn nấp hành tung bản thân, nhất định là Hứa Tử Yên vận dụng loại phù có thể ẩn nấp hành tung gì đó, tựa như loại phù vừa rồi đem Hứa Văn Lệ thuấn di đi. Hơn nữa, nàng cũng không cho rằng một người chỉ có tu vi Hậu Thiên tầng thứ mười một sẽ có bao nhiêu phù.
Cho nên, khi nghe Hứa Tử Yên nói bản thân sẽ đi đối phó nàng, trong lòng không khỏi cười lạnh, nhíu mày, hơi bĩu môi khinh thường nói: “Để ngươi đến ứng phó ta, ngươi ứng phó nổi sao?”
Mà ngay tại lúc Dương Linh Lung nói chuyện, thân hình Hứa Vân Đông đã bắn lên, co giò chạy vội về phương hướng Trung Đô thành.
“Ngăn hắn lại!” Dương Linh Lung quát một tiếng, thân hình bắn lên phía trước, muốn vút qua hướng Hứa Vân Đông đang chạy như điên. Đột nhiên, ở phía trước nàng xuất hiện một tấm phù, lập tức bộc phát ra ngọn lửa mãnh liệt, một quả cầu lửa vĩ đại ngăn cản trên quỹ tích phi hành của Dương Linh Lung, đổ ập xuống lao tới mặt nàng.
Chỉ trong chớp mắt, hai nữ tử trung niên đứng sau Dương Linh Lung cũng ý thức được không thể để cho Hứa Vân Đông chạy trốn trở về. Thân hình tung tới đằng trước, lập tức vọt về phía Hứa Vân Đông.
Hàn Việt và Hứa Văn Lệ làm sao có thể để các nàng giết chết Hứa Vân Đông như thế, thân hình nhoáng lên một cái, liền ngăn cản phía trước hai người các nàng, trường kiếm trong tay nhanh chóng chém ra, bốn người phân thành hai đôi, lập tức lao vào chém giết.
Dương Linh Lung ở không trung mắt thấy quả cầu lửa vĩ đại kia đã lao đến trước mặt, nàng không thể trốn, cũng không muốn trốn. Nàng không thể lãng phí thời gian kia. Nàng biết hai thủ hạ của mình nhất định sẽ bị Hứa Văn Lệ và Hàn Việt ngăn lại, có giết được Hứa Vân Đông hay không còn phải dựa vào bản thân.
Vì để tiết kiệm thời gian, trên người Dương Linh Lung đột nhiên bộc phát ra tia sáng màu vàng chói mắt, hình thành một màn hào quang màu vàng, hoàn toàn bao phủ Dương Linh Lung ở bên trong. Thân hình không dừng, ngược lại còn gia tốc, lập tức vọt vào giữa quả cầu lửa vĩ đại kia.
Một tiếng ầm ầm vang dội, quả cầu lửa vĩ đại kia nổ tung ra bốn phía, giống như một trận mưa sao băng từ không trung rơi xuống, tia lửa văng tung tóe khắp nơi, một bóng người màu vàng nhanh chóng lao ra, lập tức đánh về phía Hứa Vân Đông dần dần biến mất trong gió tuyết.
Chỉ ngay lập tức, bóng lưng Hứa Vân Đông đã xuất hiện trong tầm nhìn của Dương Linh Lung, tay phải nhẹ nhàng huy động đoản thương màu vàng lao thẳng tới giữa lưng Hứa Vân Đông.
Mắt thấy thanh đoản thương kia sắp đâm vào giữa lưng Hứa Vân Đông, khóe miệng Dương Linh Lung hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười đắc ý.
Bỗng nhiên ở trước thanh đoản thương màu vàng kia xuất hiện một cái khiên đất, ầm một tiếng, khiên đất vỡ nát, thanh đoản thương màu vàng kia cũng tan rã. Phía sau khiên đất biến mất, lộ ra khuôn mặt tươi cười của Hứa Tử Yên…