Hứa Cảm, Hứa Văn và Hứa Thiên Khiếu nhìn thấy Hứa Tử Yên đi đến, miễn cưỡng đứng dậy, chắp tay nói với Hứa Tử Yên: “Tử Yên sư muội!”
Hứa Tử Yên cũng chắp tay đáp lễ: “Xin chào ba vị sư huynh!”
Lúc này, Hứa Hổ Nữu đã bước nhanh lại đây, cất giọng gấp gáp nói với Hứa Tử Yên: “Tử Yên muội muội, bọn họ đến ép Mai Hoa bang chúng ta giải tán, sau đó phân chia đệ tử Mai Hoa bang chúng ta.”
Hứa Tử Yên đưa mắt nhìn Hứa Cảm, Hứa Văn và Hứa Thiên Khiếu, tự động không ngó ngàng đến kẻ mặc hắc y đang nhếch mép kia. Hứa Cảm, Hứa Văn và Hứa Thiên Khiếu thấy Hứa Tử Yên nhìn lại, liền liếc nhau một cái, cuối cùng, Hứa Văn kia phe phẩy quạt xếp, đứng lên, hờ hững nói: “Tử Yên sư muội, chuyện này không liên quan đến muội, ta thấy muội đừng nên can thiệp thì hơn!”
Sắc mặt Hứa Tử Yên bình tĩnh, chỉ là trong mắt lóe lên một tia tàn khốc, nói nhàn nhạt: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
“Ngươi xác định muốn xen vào chuyện này?” Hứa Văn gập quạt xếp trong tay lại, sắc mặt chìm xuống.
“Ta xác định!” Giọng Hứa Tử Yên so với hắn còn lạnh hơn.
“Vậy thì đánh rồi hẵng nói!” Hứa Cảm bên cạnh bỗng chốc nhảy dựng lên, tay này nắn tay kia.
“Cầu còn chẳng được!” Hứa Tử Yên lạnh lùng phun ra bốn từ.
Hứa Thiên Khiếu cũng đứng lên, nhưng lại không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chăm chú Hứa Tử Yên, ánh mắt giống như mũi tên bén nhọn, lóe ra tia hưng phấn hiếu chiến.
Khí thế trên thân bốn người đột nhiên bùng nổ, va chạm giữa đôi bên hình thành một luồng khí, chỉ một thoáng, gió mạnh bên trong linh đường nổi lên, tiền giấy trước linh cữu bị thổi bay tung tóe khắp nơi.
“Ha ha ha ha…” Một trận tiếng cười như vịt chết đột ngột vang vẳng, Hứa Cảm, Hứa Văn và Hứa Thiên Khiếu hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Tử Yên một cái, sau đó tản đi khí thế trên người, lui lại chỗ ngồi lúc trước, không nói câu nào.
Hứa Tử Yên cũng đồng thời thu hồi khí thế trên người, nhìn gã mặc hắc y đang cười lạnh kia. Lúc này, khí thế trên người gã mặc hắc y kỳ thực trong giây lát đã đổi khác, tuy rằng vẫn ngồi ở chỗ kia, nhưng khí thế phóng ra lại sắc bén bức người. Nhóm Hứa Hổ Nữu và Hứa Hoa Linh đứng ở phía sau Hứa Tử Yên vậy mà không thể ngăn nổi khí thế của tên kia, không tự giác lui về sau mấy bước, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Có điều, Hứa Tử Yên lại không có cảm giác gì, dù sao lúc này tu vi chân thật của nàng là Luyện Khí kỳ tầng thứ năm, mắt lóe lên nhìn thoáng qua gã mặc hắc y kia, phát hiện tu vi của hắn chính là Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất. Nhưng đây chỉ có thể áp dụng cho Hứa Tử Yên, đối với những người tu vi Hậu Thiên, áp lực kia cũng không phải nói chơi.
Dù sao Luyện Khí kỳ đã là tu vi Tiên Thiên, so sánh với cảnh giới Hậu Thiên mà nói chính là một trời một vực. Xem rõ nội tình của đối phương, lòng Hứa Tử Yên bình tĩnh lại, đồng thời cũng nổi lên một trận chiến ý tận trời, trong đầu không ngừng xoay chuyển, lấy thân phận linh thể của mình, chẳng biết mình khống chế cảnh giới ở Hậu Thiên có thể cứng rắn đối kháng tu vi Tiên Thiên hay không.
Cảm giác được trên người Hứa Tử Yên sôi trào chiến ý bừng bừng, sắc mặt gã áo đen kia rõ ràng lập tức sửng sốt, sau đó trong mắt lộ ra vẻ không vui nồng đậm, miệng càng nhếch cao hơn, ngạo mạn nhìn Hứa Tử Yên, lỗ mãng quét từ trên xuống dưới, rồi cười lạnh nói: “Ngươi chính là Hứa Tử Yên?”
Hứa Tử Yên vô cùng không ưa hành vi của người trước mắt, một kẻ tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất, ở nội đường chẳng qua chỉ tồn tại như một tấm đệm, lại chạy đến ngoại đường diễu võ dương oai, đây đúng là suy nghĩ của mấy con kiến hôi. Ánh mắt hàm chứa vẻ khinh thường nhìn lướt qua gã mặc hắc y kia, sau đó không thèm ngó ngàng đến hắn, mà quay sang nhìn Hứa Cảm, Hứa Văn và Hứa Thiên Khiếu, lạnh lùng nói: “Chuyện ngoại đường chúng ta nên do người ngoại đường chúng ta giải quyết, các ngươi cứ ra tay đi!”
Hứa Tử Yên ngó lơ, bỗng chốc liền chọc giận gã mặc hắc y kia. Ở nội đường, hắn chỉ là Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất, nên thường xuyên bị người khác nhục nhã. Hôm nay được Hứa Văn, Hứa Cảm và Hứa Thiên Khiếu góp lại hiếu kính cho hắn một ít, mời hắn qua giúp bọn họ thu phục Mai Hoa bang. Vốn dĩ chuẩn bị tỏ ra thật oai phong một phen, rửa sạch cơn tức mình nhận phải ở nội đường tại nơi này. Hơn nữa sau khi hắn tới đây, mấy kẻ tu vi Hậu Thiên kia đều vô cùng sợ hãi và tôn kính hắn, điều này làm cho trong lòng hắn cảm nhận được hư vinh vô cùng, miệng nhếch tới nỗi nếu không có lỗ tai chống đỡ chắc đã nhếch đến gáy.
Nội đường đệ tử dưới tình huống bình thường căn bản sẽ không quan tâm ngoại đường đệ tử, cạnh tranh ở nội đường so với ngoại đường càng thêm khốc liệt, mỗi lần tu vi tăng tiến thêm một bước, đều được gia tộc khen thưởng và coi trọng. Cho nên việc nội đường đệ tử làm hàng ngày chính là tu luyện.
Mà hắc y nam tử hiện đang ngồi trước linh đường Hứa Đông Tuyết, gọi là Hứa Thiên Tứ, đã hơn năm mươi tuổi. Ở gia tộc Hứa thị, có rất nhiều đệ tử là cô nhi Hứa gia tìm kiếm xung quanh, bồi dưỡng bọn họ từ nhỏ, ban họ Hứa cho bọn họ. Hứa Thiên Tứ trước mắt chính là một trong số cô nhi Hứa gia bồi dưỡng ra.
Tuy rằng hắn đột phá Hậu Thiên đạt tới Tiên Thiên, nhưng hiện tại đã hơn năm mươi tuổi, lại vẫn cứ là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất, hắn biết mình rất khó tiến cảnh tu vi, liền bắt đầu tính toán tương lai cho bản thân.
Một đệ tử Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất ở Hứa gia không được coi trọng cho lắm, bình thường cũng không nhận được bao nhiêu bổng lộc gia tộc, vì vậy, vào lúc các nội đường đệ tử khác tu luyện, hắn liền bắt đầu làm một số việc kiếm tiền. Cho nên khi Hứa Cảm, Hứa Văn và Hứa Thiên Khiếu tới tìm hắn, hắn liền dứt khoát đáp ứng ngay, đương nhiên cũng được hiếu kính vô cùng phong phú.
Về phần Hứa Cảm, Hứa Văn và Hứa Thiên Khiếu vì sao lại phải đi mời Hứa Thiên Tứ, nguyên nhân không phải bọn họ e ngại tu vi của Hứa Tử Yên, cũng chỉ biết Hứa Tử Yên đã đột phá đến Hậu Thiên tầng thứ mười một, hơn nữa còn đánh bại Hứa Hổ Nữu cùng là tu vi Hậu Thiên tầng thứ mười một. Ở trong lòng bọn họ, Hứa Tử Yên vừa mới đột phá Hậu Thiên tầng thứ mười một so với bọn họ đã đạt tới Hậu Thiên tầng thứ mười hai đỉnh kém rất nhiều.
Sở dĩ tiêu phí không ít tiền bạc mời Hứa Thiên Tứ đến, là do bọn họ e ngại thanh danh hiện tại của Hứa Tử Yên. Thanh danh của Hứa Tử Yên bây giờ ở Hứa gia như mặt trời giữa ban trưa, bọn họ sợ một khi mình đánh Hứa Tử Yên, sẽ có người nội đường xem không vừa mắt, muốn giáo huấn bọn họ. Bởi vậy bọn họ liền mời Hứa Thiên Tứ lại đây, ý là muốn hắn làm lá chắn.
Ý đồ này, Hứa Thiên Tứ cũng không phải không nhìn ra. Hắn cũng nghiêm túc cân nhắc một phen, hắn cảm thấy Hứa Tử Yên sở dĩ được tộc trưởng đưa lên làm lãnh tụ tinh thần của gia tộc, đó là bởi vì tộc trưởng cho rằng Hứa Tử Yên đã chết trận. Hiện tại nàng lại chưa chết, hơn nữa gia tộc sau này cũng không cho Hứa Tử Yên đãi ngộ đặc thù gì.
Do đó, trong lòng Hứa Thiên Tứ nhận định rằng, gia tộc sẽ không để một người chỉ có tu vi Hậu Thiên trở thành lãnh tụ tinh thần của gia tộc, việc này nếu bị Tiêu gia và Ngô gia biết được, sợ rằng sẽ bị chê cười. Hứa gia không có người hay sao? Mà phải để một người tu vi Hậu Thiên trở thành lãnh tụ tinh thần của gia tộc!
Như thế, Hứa Thiên Tứ có thể khẳng định, gia tộc đã bắt đầu phai mờ việc này, nói không chừng còn ngầm oán trách Hứa Tử Yên kia sao lại không chết ở Thương Mang sơn mạch luôn đi. Thế nên cho dù Hứa Tử Yên xảy ra chuyện gì, gia tộc cũng chỉ cố gắng làm phai mờ.
Tự cho rằng đã nghĩ thấu đáo mọi chuyện, Hứa Thiên Tứ liền không chút do dự tiếp mối làm ăn này.