“Vậy ngươi lấy được từ đâu?” Người mặt sẹo cụt tay một khắc cũng không thả lòng nhìn chăm chú vào ánh mắt Hứa Tử Yên.
Hứa Tử Yên nỗ lực bảo trì sự bình tĩnh trong lòng, giống như nhớ lại nói: “Ta chỉ nhớ là tối hôm kia ta vẫn còn đang ở trong Trung Đô thành, dưới trời tuyết rơi đột nhiên gặp được ngộ đạo, đợi đến khi ta tỉnh lại, đã phát hiện mình ở sâu trong Thương Mang sơn mạch. Tại nơi đó ta nhìn thấy trên đất có rất nhiều lông chim và mấy miếng thịt nát, ta nghĩ bản thân không có mang cái gì ăn, liền nhặt một miếng thịt.”
Người mặt sẹo cụt tay phóng ra tinh thần lực đảo qua trên người Hứa Tử Yên, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Không sai, trên người ngươi quả nhiên còn lưu lại khí tức ngộ đạo.”
Trong lòng Hứa Tử Yên lập tức chấn động, đối phương ngay cả điều này cũng có thể nhìn ra được?
Vẻ mặt người mặt sẹo cụt tay bình thường trở lại, có chút lơ đãng hỏi: “Ngươi là người Trung Đô thành?”
“Dạ!” Hứa Tử Yên nhẹ giọng đáp.
“Ngươi tên là gì?”
“Hứa Tử Yên.”
“Ngươi họ Hứa?”
“Đúng vậy, tiền bối.”
“Trung Đô thành Hứa gia có quan hệ gì với ngươi?” Trên mặt người mặt sẹo cụt tay nổi lên một tia biến hóa.
Trong lòng Hứa Tử Yên lập tức rùng mình, không biết người trước mắt này rốt cuộc có loại quan hệ thế nào với Hứa gia, nhưng sự tình đã đến nước này, không phải nàng không thừa nhận là được. Vì thế, liền dè dặt cẩn thận đáp: “Thưa tiền bối, vãn bối chính là đệ tử Hứa gia.”
Gương mặt người mặt sẹo cụt tay phút chốc hiện lên vẻ kích động, thân thể hơi nghiêng về phía Hứa Tử Yên, nhìn chằm chằm Hứa Tử Yên, cất giọng vội vàng hỏi: “Vậy ngươi có biết Hứa Lân không?”
“Hứa Lân?” Hứa Tử Yên kinh ngạc hỏi: “Tiền bối, ngài biết Hứa Lân sư huynh?”
Người mặt sẹo cụt tay cũng không trả lời vấn đề của Hứa Tử Yên, mà nhẹ nhàng thở ra một hơi, lúc này trên mặt hắn rốt cuộc mất đi một tia nghiêm túc, ngược lại giống một ông lão hiền lành hỏi: “Nói như vậy là có biết Hứa Lân, nó sống được không?”
Hứa Tử Yên thấy vẻ mặt người mặt sẹo cụt tay biến hóa, trong lòng tuy rằng không rõ là vì nguyên do gì, cũng không hiểu người trước mắt có quan hệ gì với Hứa Lân, nhưng lại biết hắn nhất định có quan hệ thân thiết với Hứa Lân, bằng không cũng không thể vừa nghe mình là người Hứa gia, quen biết Hứa Lân, liền cư xử nhiệt tình với mình hơn. Đối mặt với cao nhân như vậy, Hứa Tử Yên không dám nói dối, đương nhiên dựa vào địa vị Hứa Lân ở Hứa gia, Hứa Tử Yên cũng không cần thiết phải nói dối, vì thế liền nhẹ giọng kể về tình huống của Hứa Lân ở Hứa gia cho người mặt sẹo cụt tay.
Người mặt sẹo cụt tay kia nghe lời kể của Hứa Tử Yên xong, trên mặt lộ ra nụ cười càng thêm hài lòng, rồi đứng lên hiền lành cười nói: “Cô nhóc, đi thôi, đến chỗ ta nghỉ ngơi một lát, ta có vài thứ muốn ngươi giao cho Hứa Lân.”
Hứa Tử Yên ngẩn ra, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ ông ta ở trong Thương Mang sơn mạch?”
Nhưng lúc này Hứa Tử Yên cũng không dám hỏi gì, chỉ có thể khép chặt miệng, cung kính đứng lên, yên lặng theo sau người mặt sẹo cụt tay.
Người mặt sẹo cụt tay lập tức đi đến chỗ sâu trong sơn cốc, Hứa Tử Yên theo ở sau, trong lòng không ngừng suy nghĩ, lẽ nào người mặt sẹo cụt tay ở tại sơn cốc này? Mang theo nghi vấn trong lòng, Hứa Tử Yên đi theo người mặt sẹo cụt tay tới chỗ sâu trong sơn cốc, đi tới trước một cái vách đá, lại xuyên qua một cái khe chỉ đủ lọt được một người, tiếp theo đi chừng trăm mét, trước mắt bỗng nhiên sáng sủa hẳn.
Xuất hiện trước mặt Hứa Tử Yên là một cái tiểu sơn cốc có chu vi vài trăm thước, bốn phía đều là vách đá dựng đứng, ở trên vách đá mơ hồ có thể nhìn thấy tuyết phủ trắng xóa, nhưng bên trong sơn cốc lại ấm áp như mùa xuân.
Bên trong sơn cốc khai khẩn mấy ruộng dược thảo, gieo trồng các loại dược liệu hiếm có, ở giữa tiểu sơn cốc có một tòa trúc lâu, trên bãi cỏ trước trúc lâu, lúc này có một con mãnh thú đang nằm. Hứa Tử Yên tập trung nhìn kỹ, không khỏi sợ tới mức bất ngờ dừng bước, cũng không dám tiến thêm nửa bước, con mãnh thú đang nằm sấp trên cỏ không ngờ lại là một con Kỳ Lân. Nghe được tiếng bước chân, nó nâng lên cái đầu cực lớn lên, cặp mắt như chuông đồng mở ra, nhìn qua hướng Hứa Tử Yên, một luồng uy lực khôn xiết đè ép tới Hứa Tử Yên.
Lúc Hứa Tử Yên đang cảm thấy khó chịu không gắng gượng nổi nữa, chợt nghe người mặt sẹo cụt tay kia cười mắng: “Tiểu Mãnh, không được nghịch ngợm, đây là khách của chúng ta.”
Kỳ Lân kia thu hồi khí thế, nhìn thoáng qua Hứa Tử Yên, liền mất đi hứng thú cúi đầu một lần nữa, nằm sấp trên thảm cỏ.
“Cô nhóc, không phải sợ, chúng ta vào trong nhà nói chuyện.” Người mặt sẹo cụt tay quay đầu hiền lành nói, sau đó tiếp tục đi đến trúc lâu giữa sơn cốc.
Đi theo người mặt sẹo cụt tay vào trúc lâu, Hứa Tử Yên bước nhanh hai bước, đi tới bên trái người mặt sẹo cụt tay, để người mặt sẹo cụt tay cách ở giữa nàng và Kỳ Lân. Người mặt sẹo cụt tay cười ha hả, bước vào trúc lâu, tùy tay chỉ vào một cái ghế trúc nói với Hứa Tử Yên: “Cô nhóc, ngồi đi.”
Hứa Tử Yên nghe lời ngồi xuống, tò mò đánh giá mọi thứ trong trúc lâu. Người mặt sẹo cụt tay ngồi xuống trên giường đối diện, trong phòng chỉ có một cái ghế, xem ra người mặt sẹo cụt tay luôn ở một mình tại nơi này. Người mặt sẹo cụt tay ngồi yên ở chỗ kia nhìn Hứa Tử Yên, vẻ mặt hình như đang hồi tưởng lại. Qua nửa ngày, mới khẽ thở dài một hơi, có chút cô đơn nói: “Cô nhóc, ngươi đừng nên hỏi lão phu là ai, cũng không cần nói cho bất cứ kẻ nào ngươi đã từng gặp lão phu.”
“Vậy… Hứa Lân sư huynh?”
Người mặt sẹo cụt tay thương cảm lắc đầu nói: “Cũng không cần nói cho nó biết.”
Nói xong, lại nhìn Hứa Tử Yên thật kỹ, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không phải lão phu thần bí, mà là lão phu ở bên ngoài Thương Mang sơn mạch có kẻ thù cực kì lợi hại, nếu để cho bọn họ biết quan hệ giữa ta và Hứa gia, chỉ sợ Hứa gia cách thời điểm diệt tộc cũng không còn xa.”
Hứa Tử Yên vừa nghe lập tức âm thầm rùng mình, người mặt sẹo cụt tay trước mắt này ở trong lòng Hứa Tử Yên đã là sự tồn tại như trời, hiện tại theo lời hắn nói còn có người lợi hại hơn hắn, Hứa Tử Yên ngẩng đầu nhìn thoáng qua người mặt sẹo cụt tay, thầm phỏng đoán: “Mặt hắn cùng một cánh tay bị mất kia có lẽ là do chính kẻ thù của hắn hủy đi?”
“Bây giờ còn chưa đến lúc ta hiện thân ra ngoài, dù sao cũng sẽ có một ngày ta đi tìm các ngươi, đến lúc đó ta sẽ cảm kích Hứa gia các ngươi thật hậu.”
Dứt lời, trong tay đột nhiên nhiều thêm một cái nhẫn và một cái vòng tay, đưa cho Hứa Tử Yên, ôn hòa nói: “Ngươi giao cái trữ vật nhẫn này cho Hứa Lân, trong đấy đều là một ít đan dược tu luyện, ngươi thay ta giao cho nó. Bên trong cái vòng tay kia cũng là một ít đan dược tu luyện, liền tặng cho ngươi.” Tiếp theo lại than thở một tiếng nói: “Vốn cũng có một số trang bị, nhưng sẽ khiến người khác nhận ra, nên bây giờ không đưa cho các ngươi được.”
Hứa Tử Yên tiếp nhận nhẫn và vòng tay, khẽ cau mày nói với người mặt sẹo cụt tay: “Nhưng mà… ta phải nói sao với Hứa Lân sư huynh?”
Người mặt sẹo cụt tay trầm ngâm một lát, có chút bất đắc dĩ nói: “Ngươi liền nói là gặp được một người nhờ ngươi giao cho nó, bảo nó đừng nói với bất kỳ ai, ngay cả phụ thân Hứa Hạo Nhiên của nó cũng không được. Nếu nó hỏi bộ dạng của ta, ngươi cứ việc miêu tả không giống ta, càng không giống càng tốt. Lại nói cho nó, thời cơ đến, ta sẽ đến tìm nó.”
“Được!!” Hứa Tử Yên đành phải gật đầu đáp ứng.