Trong lòng Hứa Tử Yên đã quyết ý, lần này vừa bắt đầu, bản thân liền dùng pháp lực Luyện Khí kỳ tầng thứ hai ngưng tụ ra mười nhánh pháp thuật thủy long, thử nghiệm uy lực pháp thuật mạnh nhất bản thân hiện giờ nắm giữ. Nếu pháp thuật này không thắng được ba người đối phương, bản thân cũng chỉ còn nước nhận thua. Đại hội Trung Đô thành còn chưa bắt đầu, mình vẫn không nên bại lộ thực lực. Hứa gia ở các gia tộc đều có mật thám ẩn nấp, ai lại dám cam đoan ở trong chính gia tộc mình, không có mật thám của gia tộc khác.
Hứa Chấn và Hứa Minh Qua từng người phóng ra một thanh hỏa diễm đao, Hứa Thắng lại phóng ra một thanh băng kiếm. Ba người nắm giữ pháp thuật mình phóng ra, nhưng cũng không tấn công Hứa Tử Yên. Bọn họ nghĩ rằng, nếu pháp thuật của mình sau khi ra ngoài, không thể giống Hứa Tử Yên khống chế được như mong muốn, cũng không thể tăng cường uy lực. Như vậy, mình cứ nắm trong tay, đuổi theo Hứa Tử Yên chém. Một mặt là bọn họ không tin, dựa vào cảnh giới Luyện Khí kỳ tầng thứ mười một của mình, thân pháp sẽ không bằng Hứa Tử Yên Luyện Khí kỳ tầng thứ hai. Mặt khác, pháp thuật nắm trong tay, còn có thể không ngừng rót pháp lực vào trong, luôn dùng pháp thuật của mình duy trì uy lực cao nhất.
Hứa Tử Yên đem hai tay khép lại trước thân, ngón trỏ chuyển động, mười nhánh pháp thuật thủy long liền xoay quanh mười ngón tay. Hứa Tử Yên chăm chú quan sát mười ngón tay, trong lòng không khỏi thở dài, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ. Vốn dĩ dựa vào tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ hai, căn bản không ngưng tụ ra nổi hình dạng pháp thuật thủy long, vừa không có vuốt rồng, càng không có sừng rồng, hoàn toàn chính là hình dạng mười con rắn nước.
“Rắn nước thì rắn nước, để ta nhìn xem uy lực của mười con rắn nước này đi.”
Hứa Tử Yên ngẩng đầu nhìn sang đối diện, chỉ thấy ba người kia đã nắm pháp thuật trong tay vọt lại. Một thanh băng kiếm, hai thanh hỏa diễm đao, chia làm ba hướng, lao vun vút chém tới mình.
Thân hình Hứa Tử Yên khẽ động, nhanh chóng lui về sau, lập tức kéo ra khoảng cách với đối phương. Hứa Tử Yên nhanh nhẹn thần tốc, khiến nét mặt ba người Hứa Chấn sửng sốt, trong lòng trầm xuống. Bọn họ đã nhìn ra, thân pháp Hứa Tử Yên cũng không kém gì bọn họ. Đang vừa khiếp sợ, lại thấy mười ngón tay Hứa Tử Yên bắn ra, từ trên ngón tay Hứa Tử Yên lao tới mười con rắn nước. Mười con rắn nước kia, vừa rời khỏi mười ngón tay Hứa Tử Yên, chớp mắt mượn thiên địa lực, đột nhiên bành trướng thành mười con thủy mãng (*) khổng lồ, gào thét đánh về phía ba người Hứa Chấn.
(*) Thủy mãng: Mãng xà nước, trăn nước.
Đánh về phía Hứa Chấn và Hứa Thắng đều là ba con thủy mãng, mà đánh về phía Hứa Minh Qua lại có bốn con thủy mãng. Khóe miệng Hứa Minh Qua co giật, thầm nghĩ trong lòng: “Số khổ thật mà, vì sao của ta lại nhiều thêm một con thủy mãng?”
“Nổ.”
“Nổ.”
“Nổ.”
Ba người đồng thời ném ra hỏa diễm đao và băng kiếm trong tay, hơn nữa lập tức phát nổ. Kế tiếp lại ngưng tụ hỏa diễm đao và băng kiếm mới, không chút đứt quãng lao vun vút tới thủy mãng ở không trung, lại một lần nữa phát nổ.
Mười còn thủy mãng dưới ánh nhìn nghẹn họng trân trối của mọi người uốn lượn xoay quanh, không ngừng tránh thoát trận bộc phá, mang theo uy lực lăng tuyệt lao thẳng xuống.
“Nổ.”
Hai tay Hứa Tử Yên đột nhiên nắm chặt, không trung nổ ‘ầm ầm’ cả một vùng, mười con thủy mãng đột nhiên phát nổ. Lúc này, Hứa Chấn, Hứa Thắng và Hứa Minh Qua đã lần lượt ném ra bốn năm thanh hỏa diễm đao và băng kiếm, trong tiếng nổ rung trời liên tiếp, pháp thuật hộ thuẫn trên thân bốn người Hứa Tử Yên, Hứa Thắng đều ào ào tan vỡ, thân hình lảo đảo lui về bốn phía. Đợi bụi đất mù mịt tan hết, Hứa Chấn, Hứa Thắng và Hứa Minh Qua liền kinh ngạc nhìn Hứa Tử Yên bên kia.
Thân thể Hứa Tử Yên chẳng có gì bất ổn, dù sao thực lực chân chính trong cơ thể là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba. Chỉ là nàng đem lực công kích của bản thân áp chế ở Luyện Khí kỳ tầng thứ hai, tuy rằng quần áo kịch liệt giật ngược tung bay phần phật về sau. Nhưng tình huống chân thật cũng tuyệt đối không hề chật vật như bề ngoài.
Ánh mắt đoàn người Hứa Hạo Nhiên và Hứa Hạo Lượng đằng sau lập tức co rụt lại, trong đầu không khỏi đồng thời xẹt qua một ý nghĩ. Thì phải là nếu Hứa Tử Yên vận dụng thực lực Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba, phóng ra pháp thuật mà nói, chẳng phải sẽ là người đứng đầu Hứa gia? Không phải hẳn là người đứng đầu thế tục giới, là đệ nhất nhân bất chấp bối phận danh xứng với thực.
Hứa Hạo Nhiên đột nhiên nhớ tới, bản thân đã từng may mắn quan sát tu sĩ Thái Huyền tông ra tay, thời điểm tu sĩ Thái Huyền tông kia xuất thủ cũng giống như Hứa Tử Yên hiện tại hời hợt sơ sài, tựa hồ ngưng tụ ra pháp lực chẳng phải thật mạnh, nhưng một khi phóng ra, lại có uy lực gấp đôi. Nghi vấn này luôn tồn tại trong lòng hắn mấy chục năm qua, hắn đương nhiên không dám đi hỏi tu sĩ Thái Huyền tông, đó là phương pháp tu luyện của tông môn, làm sao có thể truyền cho thế tục giới?
Tuy nhiên, hiện tại đệ tử Hứa gia ngay tại trước mắt hắn lại sử dụng công pháp như vậy, không khỏi làm cho Hứa Hạo Nhiên cảm thán: “Yên nhi thật sự là gặp được cơ duyên tốt, vậy mà được nữ tiên tông môn nhìn trúng, truyền cho nàng công pháp tông môn, cũng không biết Yên nhi có thể đem loại công pháp truyền này cho gia tộc hay không.”
Nghĩ đến đây, cả trái tim Hứa Hạo Nhiên lập tức hừng hực. Ánh mắt nhìn Hứa Tử Yên sáng quắc, ngay cả Hứa Tử Yên cách hắn rất xa cũng đều cảm giác được ánh nhìn rực lửa của Hứa Hạo Nhiên, kinh ngạc quay đầu nhìn sang đám Hứa Hạo Nhiên, lập tức bị ánh mắt Hứa Hạo Nhiên kia chiếu cho cả người run run, trong lòng rét căm một trận.
Hứa Hạo Nhiên tách khỏi đám người, bước ra chính giữa, phất phất tay, uy nghiêm nói với Hứa Chấn, Hứa Thắng, Hứa Minh Qua: “Đều giải tán đi.”
Sau đó quay sang trưng ra vẻ mặt tươi cười, thân thiết nói với Hứa Tử Yên: “Yên nhi, chúng ta đi thôi, đại bá có một số việc muốn thương lượng với con.”
Mấy người Hứa Hạo Lượng và các vị trưởng lão cao tầng đứng sau vừa nghe thấy Hứa Hạo Nhiên nói như thế, một đám lão quái sao còn không rõ tâm tư Hứa Hạo Nhiên? Ánh mắt ai nấy đều phóng ra tia sáng xanh, giống như một con sói hung ác nhìn chòng chọc một chú dê non.
Hứa Tử Yên lại run rẩy cả người, thật sự chịu không nổi ánh mắt của mấy trưởng bối này, vội vàng nhẹ giọng đáp: “Dạ, đại bá, ta đi thôi.”
Đoàn người Hứa Hạo Nhiên mừng rỡ, vội vàng cất bước vây quanh Hứa Tử Yên rời khỏi nội đường, để lại một đám nội đường đệ tử khiếp sợ đứng ở nơi đó, tròng mắt rơi rớt đầy đất.
Hứa Hạo Lượng đi ở bên phải Hứa Tử Yên, nhìn thần sắc của hưng phấn Hứa Hạo Nhiên, lại nhìn Hứa Tử Yên, trong ánh mắt chờ mong lóe lên một tia sầu lo. Hắn vẫn còn nhớ rõ mồn một, lúc trước ở nghị sự đại điện, bản thân từng bức bách Hứa Tử Yên giao ra công pháp, kết quả đổi lấy Hứa Tử Yên ngang nhiên phản kích. Lần này, Hứa Tử Yên sẽ đem công pháp của nàng giao cho gia tộc sao? Nếu không giao, đại ca sẽ làm gì? Chẳng lẽ cũng giống như mình lúc trước, bức bách Tử Yên? Nghĩ đến đây, Hứa Hạo Lượng bất đắc dĩ cười khổ, trong lòng thầm nghĩ: “Bức bách Tử Yên? Ở Hứa gia, không, ở toàn bộ thế tục giới phương bắc, có ai có thể bức bách nàng đây?”
Đoàn người đi đến nghị sự đại điện gia tộc, bước chân của Hứa Hạo Nhiên càng lúc càng nhanh, nếu không phải sợ dọa đến người trong gia tộc, Hứa Hạo Nhiên chỉ hận không thể lập tức lăng không bay vào nghị sự đại điện. Cuối cùng Hứa Hạo Nhiên vẫn cố kìm nén tâm trạng sốt ruột của bản thân, dẫn theo mọi người đi vào nghị sự đại điện.
Vừa tiến vào nghị sự đại điện, thời điểm mọi người ào ào muốn ngồi xuống, lại đột nhiên nhớ tới một chuyện làm người ta xấu hổ. Đó chính là Hứa Tử Yên rốt cuộc nên ngồi ở đâu? Những người khác cũng không cảm thấy quá rối rắm, bởi vì Hứa Tử Yên là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba, phương diện này chỉ có Hứa Hạo Nhiên và Hứa Hạo Lượng biết, ngoài ra còn có Hứa Hạo Thương biết. Hứa Hạo Lượng và Hứa Hạo Thương là tận mắt chứng kiến Hứa Tử Yên đột phá đến Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba ở Lang Gia trấn, mà Hứa Hạo Nhiên là do Hứa Đỉnh Thiên kể cho hắn.
Nhưng người khác lại không biết điểm này, vẫn cho rằng Hứa Tử Yên chính là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ hai, mặc dù sau khi những người đang ngồi này nhìn thấy Hứa Tử Yên chiến đấu ban nãy, đã không dám cam đoan bản thân nhất định có thể chiến thắng Hứa Tử Yên, nhưng vẫn cảm thấy bản thân ít nhất sẽ không thua Hứa Tử Yên. Cho nên, những người đó cũng không có chướng ngại gì trong lòng, vừa tiến vào đại điện liền ào ào ngồi xuống chỗ của mình.
Như thế, trên đại điện liền xuất hiện một màn quái dị, cao tầng gia tộc không biết chuyện đều đã ngồi xuống, ở trung ương đại điện lại có bốn người đang đứng, lần lượt là Hứa Hạo Nhiên, Hứa Hạo Lượng, Hứa Hạo Thương cùng Hứa Tử Yên.
Những người khác ngồi vào chỗ của mình xong, mới ngẩng đầu phát hiện tộc trưởng và Hứa Hạo Lượng, còn có đường chủ Hình đường Hứa Hạo Thương vẫn đang đứng, thần sắc có chút xấu hổ. Bọn họ tuy rằng không biết nguyên do vì sao, nhưng tộc trưởng chưa ngồi xuống, đám người mình cũng không tiện vượt mặt ngồi lì tại chỗ, vì thế, cả đám lại ào ào đứng lên, khó hiểu nhìn Hứa Hạo Nhiên.
Phải để Hứa Tử Yên ngồi ở chỗ nào đây?
Đây là vấn đề rối rắm nhất trong lòng Hứa Hạo Nhiên lúc này. Nếu dựa theo tu vi cùng sức chiến đấu, Hứa Tử Yên nên ngồi ở vị trí cao nhất. Dù vậy bối phận của Hứa Tử Yên lại sờ sờ nơi đó, dựa theo bối phận, tùy tiện cho chỗ ngồi cuối cùng là được, nhưng khi đối mặt với Hứa Tử Yên, thật sự có thể tùy tiện sao?
Hứa Tử Yên nhanh trí lập tức hiểu rõ tâm tư Hứa Hạo Nhiên, lúc này, Hứa Tử Yên một lòng khiêm tốn nào sẽ để ý một cái chỗ ngồi. Kể cả Hứa Tử Yên trước đây cũng sẽ không làm vậy. Cho nên, Hứa Tử Yên lập tức vươn ngón tay chỉ vào chỗ mình ngồi lần trước, nhẹ giọng nói: “Đại bá xin mời ngồi, Yên nhi ngồi ở đó.”
Trên mặt Hứa Hạo Nhiên hiện ra nét vui mừng, trong lòng cảm thán: “Yên nhi thật đúng là hiểu chuyện, chỉ cần thương lượng tử tế với nàng, nàng vẫn cực kỳ hiểu biết lễ tiết.”
Nghĩ đến đây, lòng tin đối với việc nhận được công pháp Hứa Tử Yên tu luyện lại tăng thêm một tầng, mỉm cười gật đầu, thân thiết nói: “Yên nhi, con mau ngồi đi, vừa rồi trải qua một phen khổ chiến, nhất định mệt muốn chết rồi. Khát nước không? Muốn uống chút gì không?”