Mục lục
Cực Phẩm Nữ Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện giờ trong lòng Hứa Kỳ hối hận không thôi. Hận không thể dùng sức tát bản thân hai cái, vì sao lúc trước mình không nghe lời Tử Yên cơ chứ? Cũng tại mình nhẹ dạ cả tin, đi tín nhiệm những kẻ này. Nhưng mà Hứa Kỳ vẫn ôm hy vọng, bởi vì lúc trước Hứa Tử Yên đã hết sức cảnh giác đám người Vương Lão Thực, nói không chừng Hứa Tử Yên đã sớm nhìn thấu trò hề của Vương Lão Thực, sẽ cứu đám người mình thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm trước mắt.

Cố chuyển ánh mắt sang Hứa Tử Yên, lại thất vọng phát hiện Hứa Tử Yên đang uể oải nằm trên sàn tàu, trông có vẻ cố sức mở mắt, nhưng mí mắt lại cực kỳ nặng trĩu, giống như nặng cả vạn cân, ráng lắm chỉ mở được một cái khe. Đến nước này, lòng Hứa Kỳ đã như tro tàn, mất hết can đảm, hận bản thân đã giao chức vị đội trưởng cho Hứa Tử Yên, mà lại không nghe theo mệnh lệnh của Hứa Tử Yên, còn khăng khăng đưa ra ý kiến phản đối.

“Ha ha ha…” Vương Lão Thực kia đột nhiên ném vò rượu trong tay lên sàn tàu, ngửa đầu cười to. Trên mặt rốt cuộc không còn chút dáng vẻ say rượu, ánh mắt phóng thích ra tia giả dối, đối lập rõ nét với gương mặt thật thà của hắn. Vung tay quát đám thủy thủ: “Mau, động tác mau lẹ chút. Dùng sức trói bọn họ ngay tại chỗ cho ta.”

Nhìn đám thủy thủ đã trói nhóm Hứa Tử Yên thật chặt xong, mới đi tới bên cạnh Hứa Kỳ, vươn tay khinh miệt vỗ vỗ trên mặt Hứa Kỳ hai cái, rồi cười ha hả nói: “Ngươi chính là Hứa Kỳ? Trưởng tử của một trong tứ đại gia tộc gia chủ Trung Đô thành Hứa gia Hứa Hạo Nhiên? Cũng là đội trưởng của lần đào vong này? Ngươi cho rằng các ngươi làm bộ để một tiểu cô nương giả làm thủ lĩnh của các ngươi, ta liền không đoán được các ngươi là người Trung Đô thành Hứa gia? Lúc trước vừa gặp các ngươi, ta đã thấy các ngươi rất quen mặt, hình như đã nhìn thấy ở nơi đâu đó. Sau này ta rốt cuộc nhớ ra, ở Hướng Dương trấn ta đã từng nhìn thấy chân dung truy nã các ngươi, hơn nữa ta cũng từng nghe lời đồn về các ngươi.”

Nói tới đây, Vương Lão Thực lại vươn tay vỗ mặt Hứa Kỳ lần nữa, ánh mắt trở nên hung ác, giọng điệu đột nhiên lạnh như băng: “Thế nào? Hứa đội trưởng, còn không mau nói ra bảo tàng của gia tộc các ngươi? Ha ha, đừng nên ôm tâm lý may mắn. Ngươi biết ta cho các ngươi uống cái gì không? Ha ha, số các ngươi thật may, lần này ta vận chuyển một lượng đan dược cho Lang Nha thành Hải gia, trong đó còn có một loại chuyên môn đối phó với những kẻ tu tiên như các ngươi, Ma Tiên tán. Ha ha, biết Ma Tiên tán chứ? Kể cả tiên nhân Trúc Cơ kỳ cũng phải bị tê cứng, trong vòng một ngày một đêm không thể cử động. Ngươi yên tâm, lần này vận chuyển Ma Tiên tán rất nhiều, mỗi ngày cho các ngươi ăn một lần, cũng đủ dùng cả một tháng.

Thức thời thì mau giao địa điểm bảo tàng ra đây, ta sẽ cho các ngươi chết một cách thoải mái, bằng không, ha ha, ta sẽ cho các ngươi hối hận vì đã làm người. À, nơi này còn có bốn tiên nữ xinh đẹp. Cả đời này còn chưa bao giờ được chơi đùa tiên nữ, thật không ngờ một lần đã đưa cho ta đến tận bốn người.”

Vương Lão Thực quay đầu quát đám thủy thủ: “Người đâu, đưa bốn tiên nữ lên giường ta, chờ sau khi ta chơi đùa từng người, lại cho các ngươi cùng sung sướng một chút, cũng cho các tiên nữ sung sướng theo, ha ha ha…”

“Ông chủ, chúng ta sẽ nỗ lực để các tiên nữ vui vẻ, ha ha ha…” Tất cả thủy thủ đều không kiêng nể gì cười lớn, động tay động chân mò tới chỗ Hứa Tử Yên, Hứa Lam, Hứa Mai cùng Hứa Mỹ Nhược. Hứa Kỳ thống khổ nhắm hai mắt lại, ý hối hận như một thanh kiếm không ngừng đục khoét trái tim hắn, nước mắt trượt theo gò má rơi xuống.

Mọi người đều hối hận nhắm hai mắt lại, lúc này bọn họ hận không thể quay ngược thời gian, như vậy bọn họ sẽ không chút do dự nghe theo mệnh lệnh của Hứa Tử Yên, giết sạch, không, phải là lăng trì mấy kẻ trước mắt.

Cùng lúc ấy, đám thủy thủ đã cười gian đi đến bên cạnh Hứa Tử Yên, Hứa Mai, Hứa Lam và Hứa Mỹ Nhược, đang chen lấn vươn bàn tay to tới bốn cô gái. Đột nhiên từ trên thân hai người phóng ra ánh sáng chói mắt. Một bên đỏ rực như lửa, một bên trắng xóa như băng sương.

Ánh đỏ là phát ra từ trên người Hứa Lân, một tầng lửa nóng lan tỏa, trong nháy mắt đã thiêu cháy dây thừng trói khắp người. Hứa Lân luôn mang lòng cảnh giác với Vương Lão Thực, làm sao có thể đi uống rượu của Vương Lão Thực, chẳng qua mỗi lần đều làm một thuật che mắt nho nhỏ, liền giấu diếm được Vương Lão Thực. Mà mấy đệ tử Hứa gia khác đều uống đến cực kỳ phấn khởi, nào có ai đi chú ý Hứa Lân?

Hứa Tử Yên cũng tương tự như thế, đôi mắt hai người mơ màng chẳng qua là giả vờ. Ngay khi Hứa Lân phóng ra ngọn lửa đốt cháy dây thừng trên người, đồng thời Hứa Tử Yên cũng phóng ra vô số băng nhũ, lập tức cắt đứt dây thừng, hai tay vừa lật, băng nhũ xung quanh thân thể lại xoay tròn bắn tới đám thủy thủ kia. Cùng lúc đó, Hứa Lân cũng lật hai tay, ngọn lửa vờn quanh người hắn trong giây lát biến thành vô số mũi tên lửa, gào thét phóng về phía Vương Lão Thực đang đứng thẫn thờ tại chỗ.

Chỉ ngay lập tức, cuộc chiến liền kết thúc. Hai người có tu vi cao nhất trong đội đồng thời ra tay, đối phó một đám người thường, chỉ cần một chiêu, những thủy thủ kia đã bị băng nhũ của Hứa Tử Yên cắt vụn thành mảnh nhỏ. Mà Vương Lão Thực thì đã sớm bị ngọn lửa của Hứa Lân thiêu thành tro tàn.

Hứa Tử Yên và Hứa Lân chia nhau dùng kiếm cắt đứt dây thừng trên người mọi người, ánh mắt mỗi người đều tránh né Hứa Tử Yên, trong lòng tràn ngập tự trách, hối hận, cùng một loại phẫn nộ bị người khác lừa gạt.

Chỉ có Hứa Kỳ nhìn Hứa Tử Yên và Hứa Lân, thần sắc trên mặt đổi tới đổi lui, trong lòng giống như đánh đổ năm lọ gia vị, hối hận và xấu hổ đan xen vào nhau, nhìn Hứa Tử Yên và Hứa Lân đứng chung một chỗ, chua xót hỏi: “Tử Yên muội muội, nhị đệ, các người đã sớm nhìn thấu quỷ kế của Vương Lão Thực kia?”

Hứa Tử Yên và Hứa Lân cùng nhau lắc đầu, Hứa Tử Yên thấy bộ dạng hối hận tự trách của Hứa Kỳ, cảm thấy hiện tại bản thân quả thực không nên nói thêm gì, vì thế chuyển mắt nhìn sang Hứa Lân, dù sao Hứa Lân là đệ đệ ruột của Hứa Kỳ, có mấy lời sẽ dễ nói hơn. Thấy ánh mắt Hứa Tử Yên nhìn qua đây, trong lòng Hứa Lân đương nhiên hiểu rõ ý của Hứa Tử Yên, lập tức bước tới nắm bả vai Hứa Kỳ, nhẹ giọng nói: “Bọn đệ chỉ là hoài nghi, cảm giác tên Vương Lão Thực kia hôm nay quá mức nhiệt tình, cho nên không uống rượu, ngay cả đồ ăn cũng không ăn.”

Hứa Kỳ lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Hứa Tử Yên, chân thành nói: “Tử Yên muội muội, chuyện lần này đều do ta, nếu không phải ta…”

Hứa Tử Yên bình thản đánh gãy lời Hứa Kỳ: “Sự tình đều đã phát sinh, cũng may không có tổn thương gì. Nếu đúng là vì nguyên nhân ấy mà xảy ra chuyện, cho dù chỉ chết một hai người, hiện tại thảo luận là trách nhiệm của ai còn có ý nghĩa gì sao?”

Hứa Kỳ xấu hổ cúi đầu, ánh mắt Hứa Tử Yên nhìn quét qua mọi người vẫn nằm trên sàn một lượt, hờ hững hỏi: “Còn có thể đứng lên không?”

Mỗi người đều cố sức giãy dụa một cái, lại vô lực ngã xuống sàn tàu. Hứa Tử Yên liếc nhìn Hứa Lân, Hứa Lân lập tức hiểu rõ ý Hứa Tử Yên, rồi nhẹ nhàng lắc đầu, ý là nói trong nhẫn trữ vật của hắn không có thuốc giải Ma Tiên tán. Hứa Tử Yên biết trong số đan dược người mặt sẹo cụt tay cho mình không có thuốc giải Ma Tiên tán, đều là mấy loại đan dược tu luyện. Vốn dĩ trông cậy người mặt sẹo cụt tay có thể cho Hứa Lân một ít đan dược loại này, thật không ngờ chỗ Hứa Lân cũng không có.

Hiện tại mọi người mới đột nhiên ý thức được nguy cơ, nếu bây giờ có kẻ địch tập kích, chẳng phải toàn quân sẽ bị diệt? Trên mặt mỗi người đều tràn ngập khẩn trương và bất an. Hứa Tử Yên ngẩng đầu nhìn sắc trời, lúc này đã gần đến bình minh, nếu đợi tới hừng đông, nguy hiểm sẽ gia tăng, thoáng suy nghĩ một chút. Từ trong túi trữ vật lấy ra Giải Độc đan mình luyện chế trước khi đi Thông U cốc, mặc kệ có hữu hiệu hay không, nàng chỉ biết ăn vào khẳng định sẽ không tổn hại tới thân thể, nên cứ thử đại một lần xem sao.

Hứa Tử Yên đổ ra một viên Giải Độc đan trong bình, ngồi xổm xuống đưa cho Hứa Kỳ. Lần này Hứa Kỳ đã không dám hoài nghi mọi việc Hứa Tử Yên làm, chỉ kiên quyết chấp hành. Lập tức nỗ lực há miệng ra, bỏ viên Giải Độc đan Hứa Tử Yên đưa cho vào trong miệng rồi cố sức nuốt trôi xuống. Hứa Tử Yên cùng Hứa Lân ngồi xổm bên cạnh Hứa Kỳ, chăm chú quan sát Hứa Kỳ, nhìn xem phản ứng của hắn.

Một khắc sau, trên mặt Hứa Kỳ lóe lên tia vui sướng, đột nhiên ngồi dậy từ sàn tàu, chắp tay thi lễ với Hứa Tử Yên nói: “Cám ơn.”

“Giao cho ta, Tử Yên muội muội, muội nghỉ ngơi một lát đi.” Hứa Lân xòe tay trước mặt Hứa Tử Yên, Hứa Tử Yên nhẹ nhàng gật đầu, cầm Giải Độc đan trong tay giao cho Hứa Lân, đứng dậy cảnh giác quan sát bốn phía xung quanh.

“Nhị đệ, ta giúp đệ.” Hứa Kỳ khôi phục lại tu vi liền cùng Hứa Lân bận rộn, hai người rất nhanh đã cho mỗi người ăn vào một viên Giải Độc đan, sau đó Hứa Lân trở lại phía trước Hứa Tử Yên, đưa bình đan dược kia cho Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Huynh giữ đi, chỗ ta vẫn còn.”

Hứa Lân hơi thoáng ngẩn ra, rồi yên lặng nắm bình đan dược kia trong tay, không thu vào mà chỉ đứng chung chỗ với Hứa Tử Yên và Hứa Kỳ, chờ mọi người khôi phục.

Một khắc sau, tất cả đệ tử Hứa gia đều đã đứng dậy từ sàn tàu. Thần sắc ai nấy đều cực kỳ phức tạp, bọn họ chưa từng nghĩ đến, một đám người thường vậy mà dám có ý đồ với người tu tiên như bọn họ, càng thêm châm chọc đó là, bọn họ lại bị kẻ khác bắt được, nếu không có Hứa Tử Yên và Hứa Lân, lúc ấy dù bọn họ không chết, chỉ sợ cũng sẽ bị Vương Lão Thực tra tấn đến không còn hình người.

“Tử Yên, nếu lần sau ngươi hoài nghi chuyện gì. Mời ngươi nói sớm cho chúng ta biết một tiếng, để chúng ta đỡ phải bị một đám người thường khiến cho chật vật thế này.” Hiện tại trong lòng Hứa Thiên Lang vô cùng bực bội, bị một đám người thường đùa giỡn tới mức ấy, nếu truyền về gia tộc, vậy bảo hắn về sau làm sao còn mặt mũi gặp người khác?

“Nói trước cho các ngươi? Nói cho các ngươi có ích gì?” Hứa Tử Yên bỗng chốc phẫn nộ: “Dựa vào cái gì bắt ta phải nói cho các ngươi, trong số những người ở đây, có người nào nhỏ tuổi hơn ta? Cớ sao bắt ta nhắc nhở các ngươi? Mà không phải tự bản thân các ngươi ý thức được? Ta cứu các ngươi, liền đổi lấy sự oán trách của các ngươi?

Ba ngày trước, chẳng lẽ ta không nhắc nhở các ngươi? Là tự các ngươi tình nguyện đi tin tưởng một gã xa lạ vừa mới quen biết, hơn nữa gã kia còn là tù binh của các ngươi, các ngươi đã từng giết chết người của hắn, nói không chừng trong số người các ngươi giết còn có người thân của hắn, nhưng các ngươi vẫn lựa chọn đi tin tưởng hắn, mà không chịu tin tưởng ta. Hiện tại lại nói muốn ta nhắc nhở các ngươi, trước khi ngươi nói có từng tự suy xét không hả? Hay là ngươi không có đại não?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK