Phải nói tốc độ của Tiểu Bạch vẫn rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã bay đến trước mặt Hứa Tử Yên. Lúc này Tiểu Bạch đã cao bằng Hứa Tử Yên, đáp xuống bên cạnh, dùng mỏ cọ hai gò má nàng. Hứa Tử Yên cười vươn tay vuốt ve Tiểu Bạch, Tiểu Bạch liền nhu thuận dụi vào người nàng.
Chợt cảm giác trên mặt có chút dinh dính, Hứa Tử Yên giơ tay lau một cái, phát hiện lại là thứ nửa lỏng nửa rắn kia. Hứa Tử Yên sửng sốt, quay đầu nhìn Tiểu Bạch đang dụi dụi mình. Thấy ngoài mỏ Tiểu Bạch quả nhiên cũng có chút thứ nửa rắn nửa lỏng ấy. Hứa Tử Yên đương nhiên biết đây là gì, đây là thứ nửa rắn nửa lỏng tồn tại sát rìa Tử Yên không gian mà Hứa Tử Yên vẫn chưa hiểu rõ.
“Ngươi lại đi ăn mấy thứ này?” Hứa Tử Yên kinh ngạc hỏi.
Tiểu Bạch tỏ vẻ nghe hiểu lời Hứa Tử Yên nói, đầu thì gật, mỏ thì vươn ra liên tục mổ thứ nửa lỏng nửa rắn trên tay Hứa Tử Yên.
Thấy Tiểu Bạch gật đầu, Hứa Tử Yên nghiêm túc quan sát Tiểu Bạch một lượt, trong lòng chấn động. Thật không ngờ mấy tháng không gặp, tiểu Côn Bằng này vậy mà đã đột phá tới nhị giai yêu thú.
“Thứ này thật sự có thể ăn?”
Hứa Tử Yên đứng đờ ra suy ngẫm, mà lúc này Đào Hoa cũng đi tới trước mặt Hứa Tử Yên, nhu thuận gọi: “Chủ nhân.”
“Ừ.” Hứa Tử Yên có chút thất thần gật đầu, sau đó giao một trăm túi trữ vật mua ở phường thị cho Đào Hoa: “Những túi trữ vật này ngươi cầm lấy, giữ lại dùng để cất đồ. Ta có chút việc, rời khỏi trước đã.”
Dứt lời, cũng không đợi Đào Hoa trả lời, thân hình bắn lên, bay vút tới tận cùng Tử Yên không gian. Đi tới sát rìa Tử Yên không gian, nhìn thứ nửa lỏng nửa rắn kia, Hứa Tử Yên lại một lần nữa quay sang tiểu Côn Bằng, nghiêm túc hỏi: “Tiểu Bạch, thứ này thật sự có thể ăn?”
Tiểu Bạch kêu to một tiếng, sau đó dùng sức gật đầu. Hứa Tử Yên đứng lơ lửng ở không trung, do dự một hồi, cuối cùng cắn răng một cái, dùng móng tay quệt một miếng thứ nửa lỏng nửa rắn kia. Ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn không cho thứ kia vào miệng.
Thân hình ra khỏi Tử Yên không gian, Tiểu Bạch cũng theo sát đi ra, ngồi xổm bên cạnh Hứa Tử Yên.
Hứa Tử Yên nhìn thứ nửa lỏng nửa rắn lấy từ Tử Yên không gian, cuối cùng chỉ dùng móng tay quệt một ít, rồi mới bỏ vào miệng.
Hứa Tử Yên không dám nuốt xuống, chỉ ngậm trong miệng. Qua một khắc, không cảm giác được có chuyện gì phát sinh. Hứa Tử Yên dứt khoát nhắm mắt, nuốt nó xuống. Hứa Tử Yên vận dụng tinh thần lực của mình quan sát thứ mơ hồ kia, chậm rãi thuận hầu xuống. Hơi nhíu mày, bởi vì nàng cũng không phát hiện điểm nào dị thường.
Trong giây lát, thân thể Hứa Tử Yên chấn động, không hề có dấu hiệu ngã ‘bịch’ ra đất.
Tiểu Bạch bị Hứa Tử Yên làm cho hoảng sợ, cúi đầu dùng mỏ nhẹ nhàng chạm thân thể Hứa Tử Yên.
Mà Hứa Tử Yên lúc này đã tỉnh lại, toàn bộ thất khiếu của Hứa Tử Yên đều chảy máu, nằm ngã trong sơn động. Thì ra ngay vừa rồi, một tia thứ Hứa Tử Yên nuốt vào trong giây lát bộc phát ra năng lượng đáng sợ, nổ thương kinh mạch trong cơ thể Hứa Tử Yên, khiến Hứa Tử Yên rơi vào trạng thái hôn mê nông.
Hiện tại Hứa Tử Yên hồi tưởng loại năng lượng này lòng hẵng còn sợ hãi, phảng phất dạo qua một vòng kề cận cái chết. Sức mạnh kia tuyệt đối không phải bất kỳ sức mạnh nào Hứa Tử Yên từng tiếp xúc qua, khác với linh lực thế giới này, thậm chí không hề giống linh lực chứa trong linh thạch. Nhưng Hứa Tử Yên có thể khẳng định, đó chính là một loại linh lực, so với linh lực trong Tử Yên không gian còn tinh thuần hơn nhiều, song lại khác linh lực trong Tử Yên không gian, như là linh lực trong Tử Yên không gian nâng cấp lên.
Chỉ một trận bạo phát kia đã làm tổn thương một phần ba kinh mạch trong cơ thể, khiến cơ thể Hứa Tử Yên xé rách đau đớn. Hứa Tử Yên nghiệm lại kỹ càng, tựa hồ linh lực trong Tử Yên không gian của mình cũng có điểm tương tự thứ nửa lỏng nửa rắn kia. Phảng phất linh lực trong Tử Yên không gian chính là kết quả thứ nửa lỏng nửa rắn kia trải qua pha loãng nghìn vạn lần sản sinh.
Hứa Tử Yên không dám chậm trễ, miễn cưỡng ngồi dậy, ăn một viên đan dược chữa thương, bắt đầu điều tức. Lần điều tức này mất đến một ngày một đêm, Hứa Tử Yên mới điều trị thương thế trong cơ thể mình khôi phục bảy tám phần. Mở mắt, nhìn thấy Tiểu Bạch vẫn đang ngồi xổm bên cạnh, ánh mắt biểu hiện lo lắng nhìn mình. Hứa Tử Yên mỉm cười, vươn tay vuốt ve Tiểu Bạch, trong mắt lộ ra ước ao, nhẹ giọng nói: “Thần thú đúng là thần thú, thân thể của ngươi rốt cuộc là kết cấu gì, vậy mà có thể đối kháng được loại lực lượng này? Xem ra ta không có phúc khí hưởng thụ rồi.”
Hứa Tử Yên nhìn Côn Bằng trước mắt, bỗng nhiên nhớ tới con Kỳ Lân bên cạnh Công Tôn Kình Thiên, không khỏi thầm nghĩ: “Không biết con Kỳ Lân kia thần thú mấy giai? Tiểu Bạch nhờ điều kiện được trời ưu ái trong Tử Yên không gian có thể nhanh chóng đột phá đến nhị giai. Kỳ Lân kia không có điều kiện này, hẳn là không dễ dàng đột phá như vậy? Thần thú có lẽ càng khó đột phá hơn yêu thú bình thường? Ừ, giai vị nó chắc không cao. Nếu như giai vị cao mà nói, lúc trước Công Tôn Kình Thiên đã không giao Lân ca ca cho tộc trưởng đại bá. Chẳng biết Tiểu Bạch của mình tốc độ tiến giai kế tiếp có phải vẫn nhanh như vậy không?”
Cùng Tiểu Bạch tiến vào Tử Yên không gian một lần nữa, phát hiện toàn bộ quả kết xuất từ các loại cây cối trong Tử Yên không gian đều đã biến mất.
Đào Hoa đi ra từ một trúc lâu, bắt gặp Hứa Tử Yên, liền vui vẻ chạy tới, cười duyên hô: “Chủ nhân, người đã tới.”
Hứa Tử Yên mỉm cười gật đầu, nhìn Đào Hoa nói: “Đào Hoa, số quả này đều biến đi đâu rồi? Đừng nói chỉ trong một ngày một đêm, đều bị ngươi thu hoạch hết đó chứ?”
“Đúng vậy, chủ nhân.” Đào Hoa cười tủm tỉm: “Cũng không tốn nhiều thời gian như vậy, tộc cây cỏ chúng ta tự nhiên có thiên phú quản lý bộ tộc cây cỏ, việc này đối với chúng ta là chuyện rất dễ dàng.”
Hứa Tử Yên nhìn Đào Hoa, nội tâm mừng rỡ: “Xem ra mình thật sự đã nhặt được một sức lao động tốt.”
“Tốt, tốt, ngươi làm cực kỳ tốt.”
Hứa Tử Yên ra sức biểu dương Đào Hoa, làm gương mặt xinh đẹp của Đào Hoa càng thêm ửng hồng. Hứa Tử Yên ngẩng đầu quan sát Tử Yên không gian, bên cạnh bờ sông đã được Đào Hoa trồng một khu rừng trúc. Trong rừng trúc xanh biếc là ba căn nhà trúc, tràn ngập mỹ cảm nguyên thủy hài hòa.
Hứa Tử Yên mừng rỡ, quay lại vươn tay vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch bảo: “Tiểu Bạch, ngươi đi chơi đi.”
Tiểu Bạch kêu to một tiếng, hai cánh giang ra, nhanh chóng bay lên cao, rất nhanh từ trong phạm vi tầm nhìn của Hứa Tử Yên biến thành một chấm đen. Hứa Tử Yên thu hồi ánh mắt nhìn Tiểu Bạch, cất bước đi tới khu rừng trúc.
Đào Hoa theo sát sau lưng Hứa Tử Yên, nhẹ giọng giảng giải cho Hứa Tử Yên: “Chủ nhân, căn trúc lâu lớn hơn một chút ở giữa là của người, trúc lâu bên trái là của ta, còn trúc lâu bên phải là kho chứa đồ.”
“Ừ.” Hứa Tử Yên khẽ gật đầu, đầu tiên là đi căn trúc lâu chính giữa Đào Hoa chuẩn bị cho nàng, đẩy ra cánh cửa hoàn toàn dùng trúc xanh chế thành, liền thấy bên trong lâu sạch sẽ ngăn nắp. Phòng bên cạnh còn có một cái cầu thang cũng hoàn toàn do trúc xanh chế thành thông hướng lầu hai. Đi tới lầu hai, ngoại trừ có phòng nghỉ, còn có nơi dùng để tiếp khách. Chính giữa đặt bàn vuông chế từ trúc xanh, bên cạnh còn có hai cái ghế trúc, tất cả đều là tự nhiên mà thành.
Hứa Tử Yên thỏa mãn gật đầu, lại theo cầu thang đi xuống. Ra ngoài trúc lâu, bước đến kho chứa đồ. Đẩy cánh cửa kho chứa đồ, thì thấy được một loạt giá đồ. Trên giá đựng một trăm túi trữ vật Hứa Tử Yên giao cho Đào Hoa. Ánh mắt Hứa Tử Yên đảo qua bên trong số túi trữ vật này, phát hiện Đào Hoa chỉ dùng mười mấy túi, trong đó một túi chứa tuy hơi ít, thế nhưng đều là bàn đào to cỡ chậu rửa mặt. Trong các túi trữ vật còn lại thì chia ra chứa các loại quả khác nhau.
Hứa Tử Yên thỏa mãn gật đầu với Đào Hoa: “Đào Hoa, ngươi làm tốt lắm, cực tốt.”
“Tạ ơn chủ nhân khích lệ.” Đào Hoa vui vẻ nhảy nhót, đột nhiên thần sắc Đào Hoa có chút lo lắng: “Chủ nhân, trong không gian này cái gì cũng tốt, thế nhưng có một vấn đề, là một vấn đề rất nghiêm trọng.”
“Vấn đề gì?” Hứa Tử Yên sửng sốt.
“Chính là ở đây thiếu nước. Chủ nhân người xem.” Nói đến đây, Đào Hoa vươn tay chỉ vào con sông bên ngoài trúc lâu: “Con sông kia khi ta mới vào, nó cũng chỉ có phân nửa mực nước, hôm nay lại trồng nhiều cây đào như vậy, nước tiêu hao càng thêm nhiều. Hôm nay mực nước càng thấp.” Trong mắt Đào Hoa tràn ngập lo lắng. Nàng đã sớm coi nơi đây là thiên đường của nàng, thấy Tử Yên không gian xảy ra vấn đề như vậy, lòng nàng làm sao không lo lắng.
Hứa Tử Yên vỗ trán mình một cái, thầm nghĩ: “Mình bận quá vậy mà quên khuấy chuyện tiếp nước cho không gian.” Vì vậy, bèn nói với Đào Hoa: “Chuyện này ngươi không cần lo lắng, ta lập tức đi giải quyết.”
Dứt lời, thân hình Hứa Tử Yên chợt lóe, liền lui ra khỏi Tử Yên không gian. Từ trong sơn động đi ra ngoài, trực tiếp bay về phía hồ nước trong sơn cốc.
‘Bõm’ một tiếng, nhảy vào trong nước, Hứa Tử Yên thả lỏng tinh thần, tâm niệm chuyển động, nước trong hồ liền cuồn cuộn không ngừng bị nàng hấp thu vào Tử Yên không gian. Chỉ một thoáng, tại Tử Yên không gian liền nổi lên trận mưa phùn lất phất…