Liên minh thế gia tuy rằng vẫn rất khiêm tốn, không có phô trương như Tán Tiên minh, nhưng không có nghĩa người ta không có thực lực, trái lại thực lực cực kỳ mạnh mẽ. Suy nghĩ một chút là biết, thế gia nào không có nội tình mấy nghìn năm? Những người có nội tình thâm hậu kết thành liên minh sao lại không có thực lực? Chỉ có điều người ta không lộ ra ánh sáng, ngầm thu gom đại tài mà thôi. Hôm nay minh chủ liên minh thế gia đáp ứng làm cho người giữ tấm ngọc bài kia một việc, đó chính là một lời hứa hẹn tương đối lớn, chỉ cần không phải là chọc một lỗ thủng lên trời, liên minh thế gia đều sẽ đáp ứng ngươi.
Mọi người đều chấn động tinh thần, song trong nháy mắt lại khôi phục bình tĩnh, bởi vì không ai có thể lấy ra băng phách thạch, nếu có băng phách thạch, từ đầu đã sớm lấy ra, đâu còn chờ tới bây giờ?
Ánh mắt Hứa Tử Yên quan sát Tiêu Tuyết Lãng, hắn là một tu sĩ dáng dấp trung niên, lúc này gấp đến độ chảy mồ hôi gáy. Loại đại tu sĩ Kết Đan kỳ giống hắn, không phải trong lòng vô cùng lo lắng, mất đi bình tĩnh, làm sao có khả năng đổ mồ hôi. Xem ra hắn thật tình rất yêu thương nhi tử của mình, hơn nữa tình huống con hắn vô cùng không ổn.
Ánh mắt Tiêu Tuyết Lãng lại một lần nữa đảo qua gương mặt mười mấy người, thấy vẫn không ai bước lên, trong lòng không khỏi như tro tàn, lại vẫn cố nỗ lực lần cuối, chắp tay nói: “Các vị đồng đạo, Tiêu mỗ khẩn cầu chư vị, ta đã chạy tới rất nhiều địa phương. Trung Nguyên ta cũng đã đi qua, ta chỉ có một nhi tử này, nếu chư vị đồng đạo chịu bỏ băng phách thạch yêu thích, liên minh thế gia ta nhất định coi người đó là khách quý.”
Ánh mắt Hứa Tử Yên không khỏi đánh giá xung quanh, thấy tất cả mọi người không có phản ứng gì, lại đưa mắt nhìn phía Tiêu Tuyết Lãng. Đột nhiên nàng phát hiện khí tức tu sĩ lôi thôi đứng cạnh Tiêu Tuyết Lãng hơi dậy sóng, tựa hồ rất khẩn trương. Hứa Tử Yên kỳ quái nhìn hắn, trong lòng nhớ lại khi mình ở bên ngoài gặp hắn, cảm giác được tu vi hắn là bởi vì bị thương nên rớt xuống từ cảnh giới rất cao. Hơn nữa thân thể hắn mơ hồ tiết ra hơi lạnh. Lẽ nào hắn vội vã dùng khối hỏa phách thạch kia là để trị liệu cho mình?
Lúc này rốt cuộc có một tu sĩ mở miệng: “Tiêu huynh, không phải bọn ta không giúp huynh, mà bọn ta xác thực không có băng phách thạch. Chẳng hay có thể dùng thứ gì khác để thay thế không?”
Nghe tu sĩ kia nói xong, ánh mắt Tiêu Tuyết Lãng sáng ngời, tiếp đó lại trở nên buồn bã, nhẹ giọng nói: “Thật ra thì có, tuy nhiên so với băng phách thạch còn khó với tới hơn.”
“Kia là thứ gì? Mà khó như vậy?” Lại có một tu sĩ mở miệng hỏi.
“Là cửu giai yêu đan hệ thủy.”
Tiêu Tuyết Lãng cười khổ trả lời, gương mặt tràn ngập khổ sở. Mồ hôi trên thái dương lặng yên chảy xuống, làm hắn bừng tỉnh, tiếp tục dùng ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn mọi người.
Tất cả tu sĩ nghe Tiêu Tuyết Lãng nói thứ thay thế băng phách thạch lại là cửu giai yêu đan hệ thủy, không khỏi toàn bộ lắc đầu, đều ngồi trở lại ghế.
Cửu giai yêu thú dễ giết như vậy sao? Vừa rồi lấy ra lục giai yêu đan, đã là yêu thú cấp cao nhất đại tu sĩ Kết Đan kỳ có thể chém giết. Nói cách khác, một lục giai yêu thú, tương đương với cảnh giới tu sĩ Kết Đan kỳ. Thất giai yêu thú tương đương với tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Mà bát giai yêu thú đó là tương đương với tu sĩ Phân Thần kỳ. Cửu giai yêu thú thì tương đương với tu sĩ Hóa Thần kỳ. Cao hơn nữa đối với yêu thú đã là chạm đỉnh, nếu như có thể đột phá cửu giai, thì hoàn toàn lột xác trở thành thần thú, tương đương với tu sĩ Đại Thừa kỳ. Độ khó quả thực so với đạt được băng phách thạch còn gian nan hơn.
Trong lòng Hứa Tử Yên chợt kinh hoảng, nàng biết trong vòng trữ vật của mình có yêu đan hệ thủy các giai vị. Trước khi Côn Bằng không gian biến mất, nàng từ bên trong lấy ra yêu đan hệ thủy mỗi giai vị chừng mười đến một trăm viên.
Cùng lúc ấy, đôi mắt Tiêu Tuyết Lãng đã hoàn toàn thất vọng. Thân thể hơi run rẩy, buồn bã thu viên hỏa phách thạch và ngọc bài vào tay.
Tu sĩ lôi thôi đứng cạnh hắn run lên, nhẹ giọng nói với Tiêu Tuyết Lãng: “Tiêu minh chủ, ngươi xem có thể đổi viên hỏa phách thạch trong tay ngươi cho ta được không? Ta bằng lòng dùng khối thiên thạch này trao đổi với ngươi.”
Tiêu Tuyết Lãng buồn bã lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, ta còn muốn dùng nó đi địa phương khác, xem có thể đổi được băng phách thạch hay không.”
Hứa Tử Yên đến bây giờ đã không nhịn được nữa. Phải biết rằng khối thiên thạch kia nàng vẫn hằng mơ ước, lại có thể nhận được một tấm ngọc bài Tiêu Tuyết Lãng hứa hẹn. Vì vậy, Hứa Tử Yên vội vàng từ vòng trữ vật lấy ra một hộp ngọc, trong đó đúng là một viên cửu giai yêu đan hệ thủy.
Nàng đứng dậy, bước tới trước. Tu sĩ lôi thôi kia thấy Hứa Tử Yên đi qua, chợt sửng sốt. Hắn biết Hứa Tử Yên chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ tám, nàng lên đây làm gì? Lẽ nào nàng có băng phách thạch? Hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ đến Hứa Tử Yên lấy ra chính là cửu giai hệ thủy yêu đan, đối với tu vi của Hứa Tử Yên, đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng.
Hứa Tử Yên im lặng đi tới trước bàn, nhẹ nhàng đặt hộp ngọc lên.
Tiêu Tuyết Lãng nhìn thoáng qua Hứa Tử Yên. Có điều hắn không rõ tu vi của Hứa Tử Yên lắm, còn tưởng rằng là một tu sĩ Kết Đan kỳ. Thấy Hứa Tử Yên đặt một hộp ngọc lên bàn, trong lòng nhất thời nóng như lửa đốt. Cõi lòng đầy hy vọng dùng hai tay nâng hộp ngọc, nhẹ nhàng mở ra.
Khi ấy, tu sĩ trong phòng hoàn toàn im lặng, ánh mắt đều tập trung vào hộp ngọc trong tay Tiêu Tuyết Lãng
Tiêu Tuyết Lãng nhẹ nhàng mở hộp ngọc, một tầng ánh sáng mênh mông lưu động. Ánh mắt Tiêu Tuyết Lãng trong giây lát trừng lớn như chuông đồng, ngẩng đầu không thể tin nhìn Hứa Tử Yên, khiếp sợ nói: “Đây là… cửu giai yêu đan hệ thủy?”
Các tu sĩ ngồi tại chỗ thân thể chấn động, ánh mắt nhìn phía Hứa Tử Yên có chút sợ hãi. Người có thể thu được nội đan cửu giai yêu thú sẽ là một nhân vật đơn giản sao? Phải biết rằng một con cửu giai yêu thú chính là tương đương với tu sĩ Hóa Thần kỳ trong nhân loại, đó là sự tồn tại gần với Đại Thừa kỳ. Toàn bộ phương bắc mới có hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ, hôm nay đột nhiên xuất hiện một đại nhân vật có thể chém giết cửu giai yêu thú, làm sao không khiến bọn hắn kinh sợ. Dù ai cũng sẽ không ngờ đến, người lấy ra viên cửu giai yêu đan này sẽ là một tu sĩ cấp thấp.
Hứa Tử Yên không nói, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Hai tay Tiêu Tuyết Lãng cầm chặt hộp ngọc, nhìn Hứa Tử Yên nói: “Đạo hữu, viên cửu giai yêu đan này so với băng phách thạch quý trọng hơn rất nhiều, ta biết hỏa phách thạch không trao đổi được viên cửu giai yêu đan này của ngươi.”
Nói tới đây, Tiêu Tuyết Lãng lại lấy ra một ngọc bài từ trong nhẫn trữ vật đưa cho Hứa Tử Yên: “Đây là ngọc bài khách quý của liên minh thế gia chúng ta, không những được hưởng đãi ngộ khách quý của liên minh thế gia, mà còn được hưởng ba phần ưu đãi chiết khấu tại các cửa hàng liên minh thế gia mở, hơn nữa ta đã bỏ mười triệu thượng phẩm linh thạch vào đây, xin đạo hữu thu lấy.”
Hứa Tử Yên đương nhiên không từ chối, tiếp nhận ngọc bài khách quý, ngọc bài hứa hẹn Tiêu Tuyết Lãng đưa qua, lại thu nhẫn trữ vật. Sau đó mới tiếp nhận viên hỏa phách thạch, xoay người đưa cho tu sĩ lôi thôi, mặc kệ tu sĩ lôi thôi kích động tiếp nhận hỏa phách thạch, nàng vung tay lên thu khối thiên thạch lớn vào nhẫn trữ vật. Về phần phí thủ tục giao dịch, Tiêu Tuyết Lãng đã sớm giành trả.
Hứa Tử Yên thu thập xong tất cả, không ngồi lại mà trực tiếp đi tới cửa.
Hết cách, ở chung với một đám đại tu sĩ Kết Đan kỳ, áp lực quá lớn.
Tu sĩ lôi thôi và Tiêu Tuyết Lãng vốn dĩ muốn rời khỏi, lại thấy Hứa Tử Yên đi trước một bước, cân nhắc đến những người khác, thành thử hai bọn họ đều dừng bước. Nghĩ chờ thêm một hồi, rồi tiếp tục rời khỏi đây.
Trong lòng Tiêu Tuyết Lãng còn có một phần tiếc nuối, kỳ thực hắn rất muốn giao thiệp với vị cao nhân lấy ra cửu giai yêu đan kia. Cao nhân chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Nhưng hắn nhìn rõ được vị cao nhân kia không muốn tiếp xúc với hắn, nên thức thời nán lại.
Song song, tu sĩ lôi thôi kia cũng muốn giao thiệp với Hứa Tử Yên, dù sao hắn biết Hứa Tử Yên chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ tám, hơn nữa là một cô nhóc vô cùng trẻ. Tuy nhiên hắn vẫn dừng bước, bởi vì tại hắn cho rằng, một cô nhóc Luyện Khí kỳ mười mấy tuổi, trong tay sẽ có cửu giai yêu đan? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, nói không chừng trưởng bối của nàng ở ngay gần đây, mình lỗ mãng đuổi theo, lỡ bị người ta hiểu lầm, có khi còn đánh mất tính mạng.
Hứa Tử Yên đi ra cửa phòng, lập tức có người Tán Tiên minh đón đầu. Thì ra tại tầng thứ ba có một lối đi khác thông ra ngoài, đây là vì suy nghĩ đến việc bảo hộ sự an toàn của khách hàng.
Hứa Tử Yên đi vào một cánh cửa, nhìn thấy bên trong là cầu thang dẫn thẳng xuống dưới, bèn tán đi tấm phù che lấp, nhanh chóng đi xuống lầu. Tận cùng cầu thang có một cánh cửa, Hứa Tử Yên đẩy cửa đi ra ngoài, phát hiện mình đã vào đại sảnh tầng thứ nhất. Quay đầu lại, cánh cửa đằng sau mình nay còn đâu, rõ ràng chính là một bức tường.
Hứa Tử Yên đương nhiên biết nơi đó bố trí một trận pháp, thấy không ai chú ý tới mình, lập tức chen vào dòng người, đi ra ngoài đại sảnh. Ra khỏi đại sảnh, xuyên qua dòng người đến trước sân, lúc này mới đi ra cổng. Quay đầu lại nhìn thoáng qua, thầm nghĩ, không biết nhóm Lâm Phi Ngu đã ra hay chưa? Liền bước nhanh trở về khách sạn. Nàng không muốn bị mấy đại tu sĩ Kết Đan kỳ chú ý, dọc đường đi bước chân vội vã.
Nàng nào biết đâu rằng, mấy đại tu sĩ Kết Đan kỳ đều bị cửu giai yêu đan của nàng đè ép, căn bản không ai dám tới theo dõi nàng.
Hứa Tử Yên trở về khách sạn, tiến vào phòng đóng cửa. Lại lẳng lặng đứng chờ một hồi, xác định không ai theo dõi mình, cuối cùng mới thở dài một hơi, đặt mông ngồi xuống ghế.
Thế nhưng, thật sự không ai theo dõi nàng ư?