Mục lục
Cực Phẩm Nữ Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Tử Yên thấy người trong gia tộc căn bản chẳng thèm tìm hiểu rõ tình huống yêu thú, đã dám lao ra ngoài thành, nên trong lòng hết sức kinh ngạc.

Hứa Thanh Tuyết đứng ở bên cạnh nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của Hứa Tử Yên, cười nhẹ nói: “Tử Yên tỷ tỷ, tỷ vừa đến Trung Đô thành chưa lâu, tộc trưởng và cửu bá đã đấu cả đời, nếu hai người đã mở miệng đấu, như vậy ai cũng sẽ không chịu lùi bước. Bọn họ đều đi ra ngoài, những đệ tử theo phe bọn họ làm sao có thể rút lui? Huống chi, chúng ta không thấy rõ tình huống ngoài thành, tộc trưởng và cửu bá là cao thủ Trúc Cơ kỳ, làm sao có thể không thấy rõ tình huống, mà đã vội vàng phóng ra?”

Hứa Tử Yên nghe lời Hứa Thanh Tuyết nói cũng có lý, suy nghĩ một chút thấy cảnh giới trước mắt của mình chỉ sợ thật sự không thể hiểu nổi những hành động của cao thủ. Nghĩ đến Hứa Hạo Nhiên đã làm tộc trưởng một tộc, lại có tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba, bản lĩnh tất nhiên không tầm thường, có năng lực ngự kiếm phi hành, cho dù không địch lại đám yêu thú kia, đoán chừng cũng không có nguy hiểm gì, đến lúc này mới hơi yên lòng, dù sao Hứa Tử Yên trước mắt đã đứng bên phía tộc trưởng, cho nên khó tránh khỏi lo lắng thay tộc trưởng.

Ngoài thành vang lên các loại tiếng nổ của pháp thuật và tiếng mọi người hô quát, xen lẫn tiếng yêu thú gầm rú. Trên thành những đệ tử dưới Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu đều khẩn trương quan sát ngoài thành.

Hứa Hạo Nhiên và Hứa Hạo Lượng lao ra ngoài thành cùng lúc, liền dẫn theo đệ tử của mình chia thành hai phương hướng, giết về phía yêu thú.

Hứa Hạo Nhiên đứng lơ lửng trên không trung, hét lớn một tiếng: “Đi!”

Phi kiếm dưới chân đột nhiên bắn nhanh tới, lập tức xuyên qua đầu một con yêu thú, nổ thành một đóa huyết hoa, phi kiếm đánh vòng một cái, vọt tới hướng một con yêu thú khác, yêu thú phía sau ngã ầm xuống, chỉ để lại một tiếng rên rỉ.

Hứa Hạo Lượng cũng không cam lòng yếu thế, phi kiếm dưới chân đồng thời bắn nhanh tới, lập tức kích bạo đầu một con yêu thú, rồi vọt tới một con yêu thú khác.

Những đệ tử còn lại đều là cảnh giới Luyện Khí kỳ, không thể phi hành trên không quá lâu, nên đều ào ào ngự kiếm đáp xuống, cầm bảo kiếm trong tay giết về phía yêu thú.

Hứa Hạo Nhiên vô cùng hùng dũng, vào lúc phi kiếm xuyên qua, vô số yêu thú ngã xuống mất mạng. Hơn nữa đệ tử và thủ hạ của Hứa Hạo Nhiên vốn nhiều hơn Hứa Hạo Lượng, mới đó bên Hứa Hạo Nhiên đã áp chế yêu thú bắt đầu đồ sát.

Hứa Hạo Lượng đang ở không trung nhìn thấy liền gấp gáp, nếu trong cuộc hành động đồ sát yêu thú tại đây, hắn bị Hứa Hạo Nhiên kéo chênh lệch quá lớn, vậy về sau hắn làm sao còn thể diện gì cùng Hứa Hạo Nhiên tranh chấp. Lúc này hắn cũng bất chấp phong độ, nhìn xuống đám đệ tử bên mình la lớn: “Hung hăng giết cho ta, người nào lui về phía sau một bước, chết! Người giết nhiều yêu thú, thưởng!”

Tu vi của Hứa Hạo Lượng vốn không kém Hứa Hạo Nhiên bao nhiêu, lần này hung ác, yêu thú phía dưới liền gặp tai họa.

Đệ tử bên dưới thấy Hứa Hạo Nhiên nổi nóng, đành phải hét lên một tiếng, lao tới đàn thú. Tuyết bay múa đầy trời, đường đêm trơn trượt, tuyết đọng thật dày. Chúng đệ tử xông lên như thế, hoàn toàn mất đi trận hình, thành từng cá nhân tác chiến.

Ánh mắt Hứa Hạo Nhiên quét qua quét lại đám yêu thú, làm một tộc trưởng, hắn đương nhiên biết đạo lý ‘bắt giặc phải bắt vua trước’. Hắn đang tìm vương giả trong hơn một ngàn con yêu thú này.

Trong đám yêu thú, một con Sư Hổ thú đầu sư tử thân hổ đang phát ra những tiếng rống khác nhau, dưới sự chỉ đạo của tiếng rống, hơn một ngàn con yêu thú đang mạnh mẽ phản kích lại. Rất nhanh đã có đệ tử Hứa gia bắt đầu thương vong.

Con Sư Hổ thú này vừa nhìn đã biết chính là thủ lĩnh của hơn một ngàn con yêu thú kia, nó đứng ở vị trí gần Hứa Hạo Lượng hơn một chút. Sư Hổ thú chỉ huy lũ yêu thú công kích đệ tử Hứa gia, đồng thời ánh mắt nó tập trung trên người Hứa Hạo Lượng ở không trung. Ai bảo khoảng cách của Hứa Hạo Lượng gần Sư Hổ thú nhất? Sư Hổ thú ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hứa Hạo Lượng trên không trung trước mặt, hoàn toàn không hề chú ý tới Hứa Hạo Nhiên ở phía sau nó.

Nó không chú ý tới Hứa Hạo Nhiên, nhưng không có nghĩa Hứa Hạo Nhiên không chú ý tới nó. Lúc này Sư Hổ thú đang hung ác ngẩng đầu nhăm nhe Hứa Hạo Lượng, trước ngực phập phồng, muốn tìm cơ hội bắn ra nội đan đánh lén Hứa Hạo Lượng.

Vào giờ phút này tuyết rơi đầy trời, Hứa Hạo Nhiên mặc một bộ huyền bào, hòa thành một thể với bóng đêm, phảng phất như đang ẩn trong đêm tối. Cho đến khi hắn vọt nghiêng tới phía trên Sư Hổ thú, Sư Hổ thú kia mới cảm giác được một luồng hơi thở uy hiếp đánh úp tới nó.

Sư Hổ thú không hề chuẩn bị, Hứa Hạo Nhiên lại có ý định đánh bất ngờ. Sư Hổ thú đột nhiên quay đầu, hoảng sợ trừng lớn hai mắt, chỉ thấy giữa trời đêm mơ hồ có một đường bóng người đánh úp lại, một tia kiếm quang đột nhiên phóng to trước mắt nó. Còn chưa đợi Sư Hổ thú phản ứng lại, tia kiếm quang kia đã đâm xuyên qua mi tâm của nó.

Nhìn Sư Hổ thú ngã ầm xuống đất, Hứa Hạo Nhiên đoán rằng Sư Hổ thú kia chắc là một con tứ giai yêu thú, vốn muốn để đệ tử phía dưới xé xác Sư Hổ thú, xem thử có nội đan hay không. Nhưng nhìn thấy lão cửu cách đó không xa đang nhanh chóng vút tới phía mình, trong lòng cũng lo lắng lão cửu xuống tay trước cướp đoạt viên nội đan kia. Phải biết rằng một viên nội đan tứ giai yêu thú, đối với tu luyện giả mà nói quá sức trân quý. Nếu dùng luyện đan, có thể tăng mạnh cảnh giới của tu luyện giả, đặc biệt là vào thời điểm bình cảnh, càng có tác dụng quan trọng.

Vì thế, Hứa Hạo Nhiên lao tới thi thể Sư Hổ thú trước, chỉ huy kiếm trong tay, bảo kiếm ở không trung liền xé rách bụng Sư Hổ thú, vung tay một cái, quả nhiên có một viên nội đan từ trong bụng Sư Hổ thú bay lên, rơi vào tay Hứa Hạo Nhiên.

Hứa Hạo Lượng đang bay vút tới nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên thu viên nội đan kia vào trong túi trữ vật, sắc mặt không khỏi cứng đờ. Đúng lúc này, một con rắn nhỏ màu đen dài hơn một thước (*) đột nhiên phóng lên cao. Giống như tia chớp màu đen trong màn đêm, cắn một phát vào mắt cá chân của Hứa Hạo Nhiên.

(*) Một thước theo hệ đo lường cổ bằng 1/3 mét.

Hứa Hạo Nhiên chỉ huy bảo kiếm, con rắn nhỏ màu đen kia lập tức bị chém thành vô số khúc. Hứa Hạo Nhiên cười ha hả, xoay người giết về phía đám yêu thú còn sót lại, để mặc Hứa Hạo Lượng vẫn đang thừ người lơ lửng trên không ở nơi đó.

Sư Hổ thú vừa chết, lũ yêu thú mất đi sự chỉ đạo, bỗng chốc rối loạn cả lên. Đệ tử Hứa gia liền nhanh chóng chiếm ưu thế tuyệt đối, mà Hứa Hạo Nhiên được một viên tứ giai yêu đan, dưới tâm tình vô cùng vui sướng, liên tiếp ngự kiếm đánh chết hơn mười con yêu thú.

Hứa Hạo Lượng thừ người đứng ở không trung nhìn Hứa Hạo Nhiên đại phát thần uy, hung hăng cả giận hừ một tiếng, mặc sức trút hết cơn phẫn nộ lên đám yêu thú. Phi kiếm mau lẹ giống như một tia sáng, chỗ nào chớp lóe, yêu thú liền không ngừng ngã xuống chỗ đó.

Yêu thú bắt đầu tháo chạy, quay đầu phóng thục mạng. Hứa Hạo Nhiên cười ha hả nói: “Chúng đệ tử nghe lệnh, đuổi theo cho ta!”

Vì thế, dưới sự dẫn dắt của Hứa Hạo Nhiên, gần hai ngàn người Hứa gia đuổi ầm ầm theo hướng yêu thú chạy trốn.

Một canh giờ (*) sau, ngoại trừ yêu thú đào tẩu, tất cả đều bị đệ tử Hứa gia giết chết. Mọi người vừa nâng vừa khiêng đi về hướng cổng thành. Lúc này quân canh giữ cửa thành đã mở cửa thành ra, dân chúng cũng biết ở thành bắc, Hứa gia đánh thắng trận, nên đều chen chúc ở hai bên đường, kích động hoan hô.

(*) 1 canh giờ = 2 tiếng đồng hồ.

Nhưng Hứa Hạo Nhiên ở không trung bỗng hơi nhíu mày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK