Kỳ thực mọi người đều đã không cần điều tức nữa, mấy ngày nay cả ngày đều ở trong sơn động tu luyện, căn bản không có tiêu hao gì, vậy cần chi phải điều tức. Nếu muốn tu luyện, thì chút thời gian ấy lại không đủ dùng. Cho nên, chưa được bao lâu, mọi người đã bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện phiếm. Hứa Tử Yên cũng thấy hơi nhàm chán, liền mở miệng nói chen vào, Hứa Tử Yên vừa gia nhập, mọi người liền tán gẫu càng thêm hăng say. Bất tri bất giác, thời gian trôi qua thật nhanh. Hứa Tử Yên nhẹ nhàng đứng lên căn dặn: “Ta đi ra xem trước, các ngươi ở lại chỗ này đừng đi đâu.”
“Ừ.” Tất cả mọi người đều gật đầu, ánh mắt nhìn Hứa Tử Yên tràn ngập tôn kính. Những thiếu niên Hứa gia thấy lần nào Hứa Tử Yên cũng đều xông vào nguy hiểm trước, bảo vệ bọn họ khắp nơi khắp chốn, mặc dù nội tâm vô cùng hổ thẹn, nhưng lại càng thêm tôn kính Hứa Tử Yên.
Hứa Tử Yên đứng trong phù trận, suy nghĩ chốc lát, liền khẽ niệm, điều chỉnh Liễm Tức phù trong cơ thể thành số không, hoàn toàn che chắn khí tức dao động của bản thân. Hành động này của nàng, khiến mấy đệ tử Hứa gia ở sau lưng nàng nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, một đám thầm nghĩ trong lòng: “Sao chúng ta không nghĩ ra cách sử dụng Liễm Tức phù như vậy? Kể từ đó, chẳng phải một chút khí tức cũng không lộ ra ngoài? Đây chẳng phải phương pháp ẩn nấp tốt nhất hay sao?”
Hứa Tử Yên dưới ánh mắt khâm phục của mọi người đi ra phù trận, con nhện vương kia phát hiện Hứa Tử Yên đi ra, vừa định bò lại, đã trông thấy Hứa Tử Yên xua tay với nó, liền thức thời nằm sấp tại chỗ không nhúc nhích. Hứa Tử Yên cũng không vận dụng pháp lực, mà đi bộ rón ra rón rén ra ngoài sơn động. Đại khái mười lăm phút sau, Hứa Tử Yên đã tiềm hành (*) tới cửa động nhện, dè dặt cẩn thận quan sát bên ngoài động. Không phát hiện bóng người nào, lại vểnh tai nghe ngóng, cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh của nhân loại.
(*) Tiềm hành: Kỹ năng vừa di chuyển vừa tàng hình, ẩn thân.
Hứa Tử Yên không dám vận dụng tinh thần lực xem xét bốn phía, như vậy rất dễ bị người có tu vi cao hơn mình phát hiện. Bởi vậy, nàng chỉ dựa vào ánh mắt và lỗ tai phán đoán phụ cận phải chăng có người hay không. Nghe ngóng một lát, rốt cuộc vẫn không có tiếng của người nào, Hứa Tử Yên bèn nhặt một cục đá nhỏ ở cửa động, đặt ở ngón tay dùng sức bắn ra, cục đá nhỏ kia liền bay về nơi cách xa sơn cốc, sau đó lăn lộn một đường rơi xuống đáy cốc, ở bên trong sơn cốc vắng vẻ vang lên một âm thanh trong trẻo.
Vẫn không có âm thanh, mười lăm phút sau, Hứa Tử Yên rón ra rón rén đi tới cạnh cửa động, nhưng vẫn không vận dụng pháp lực, hai tay nắm lấy dây mây ở cửa động, chậm rãi leo lên đỉnh vách núi đen. Hứa Tử Yên đi thật chậm, tận lực không phát ra một tiếng động. Ngay cả leo lên cũng chuyển động theo tiếng gió. Thời điểm gió nổi lên, thổi trúng dây mây lay động, phát ra tiếng vang xào xạc, Hứa Tử Yên mới dám leo lên trên. Đến khi gió ngừng, Hứa Tử Yên cũng sẽ ngừng theo. Hơn nữa ánh mắt còn liên tục cảnh giác quan sát bốn phía.
Gió hết nổi lại ngừng, leo leo ngừng ngừng, hai tiếng sau, Hứa Tử Yên rốt cuộc tiếp cận đỉnh núi. Thân thể nàng chợt cứng lại, bởi đỉnh núi đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện. Nếu lúc này Hứa Tử Yên có thể bay lên đỉnh núi, sẽ nhìn thấy Hải Liên đang thấp giọng trò chuyện với cùng một nữ nhân ăn mặc giống nàng, ở phía sau các nàng có năm mươi người đứng lẳng lặng đứng, giống như tảng đá, bất động đứng ở nơi đó. Đúng là người Tây Thùy trấn Hải gia.
“Liên tỷ, tỷ nói những người Hứa gia cuối cùng đã trốn đi nơi nào?”
Trong gió đêm Hứa Tử Yên không nghe thấy Hải Liên trả lời, có lẽ Hải Liên đã lắc đầu, giọng nói kia lại vang lên lần nữa: “Liên tỷ, tỷ nói thần long bảy màu năm ngày trước phải chăng có liên quan đến người Hứa gia?”
“Làm sao có thể?” Lần này Hải Liên kia mở miệng nói chuyện: “Loại thần thú ấy há có thể do mấy nhóc con khống chế, kể cả tu vi của ta và muội cũng không được.” Nói tới đây, thân thể đột nhiên chấn động, trên vách núi đen mất đi tiếng nói chuyện. Trong lòng Hứa Tử Yên càng sốt ruột, thầm mong bọn họ mau nói tiếp. Qua nửa ngày, Hải Liên mới thì thào tự hỏi: “Liệu có khi nào bọn họ bị thần long kia ăn mất rồi không?”
“Vậy… chúng ta làm sao đây?”
“Sau hừng đông, chúng ta liền rời khỏi nơi này. Chúng ta ở trong này tìm kiếm năm ngày, nhiều thế lực tìm kiếm tại đây đều không lục soát ra chút dấu vết. Đã không có dấu vết bảo vật xuất thổ, cũng không có tung tích đệ tử Hứa gia, đến từng cái động nhện chúng ta cũng đều đã tra xét, nên sẽ không có chỗ sơ hở. Hoàng hôn hôm nay, một thế lực cuối cùng cũng đã bỏ đi. Chúng ta cũng không cần ở lại chỗ này, đến trời sáng, chúng ta liền rời khỏi, tới nơi khác tìm kiếm.”
Kế tiếp, Hứa Tử Yên nghe thấy một trận tiếng tay áo ma sát, có lẽ người bên trên đã bắt đầu điều tức. Hứa Tử Yên từ cuộc nói chuyện của hai người trên đỉnh núi, chỉ biết những người trước mắt này chính là nhóm cuối cùng lưu lại sơn cốc nhện, hơn nữa sáng mai cũng sẽ rời khỏi. Về phần thân phận các nàng thì vẫn không nghe ra từ cuộc đối thoại, càng không nghe thấy câu nào về gia tộc của mình.
Hứa Tử Yên cắn răng, chịu đựng hai tay đau nhức tê dại, lẳng lặng bám trên vách đá, chờ gió nổi lên. Đến khi gió nổi lên, Hứa Tử Yên càng thêm cẩn thận trèo xuống từng chút một, gió đêm lần này cũng không quá mạnh, thời gian thổi rõ ràng ít đi, mất cả tiếng đồng hồ, Hứa Tử Yên mới về tới cửa động nhện lần nữa. Cẩn thận lui vào sơn động, vẫn không dám sơ ý, ngừng thở, rón ra rón rén đi tới trước phù trận, trông thấy phù trận tạo thành từ tám tấm Liễm Tức phù ở ngoài che giấu phù trận và khí tức dao động của mọi người trong phù trận không lộ ra chút dấu vết. Hứa Tử Yên không khỏi bội phục mình quá anh minh thần võ. Sau khi sải bước tiến vào phù trận, mới thả lỏng thần kinh, há to miệng thở hổn hển một hơi, hơn nữa còn dùng sức vung vẫy hai cánh tay vừa tê vừa nhức.
“Thế nào rồi?” Tất cả mọi người đứng dậy.
“Đỉnh núi có người.” Hứa Tử Yên nhẹ giọng đáp.
Sắc mặt mọi người bỗng chốc đều thay đổi, Hứa Kỳ nhẹ giọng hỏi: “Là người nào?”
“Không biết, nhưng biết rằng các nàng là người đuổi giết chúng ta, trong cuộc đối thoại của các nàng nghe được các nàng nhắc tới việc đang tìm kiếm chúng ta.”
“Muội… cùng các nàng giao thủ?” Hứa Lân thấy Hứa Tử Yên không ngừng luân phiên xoa bóp hai cánh tay, liền thân thiết hỏi.
“Không có.” Hứa Tử Yên lắc lắc cánh tay, cảm thấy đã ổn hơn nhiều, bèn ngồi xuống chiếu, nhẹ giọng nói: “Là trèo bằng dây mây nên mệt.”
“Trèo bằng dây mây?” Tất cả mọi người trong sơn động đều nghệch ra nhìn Hứa Tử Yên. Hứa Mai và Hứa Lam mỗi người nâng một bên cánh tay Hứa Tử Yên, vừa xoa bóp vừa khó hiểu hỏi: “Tử Yên tỷ tỷ, vì sao tỷ phải trèo bằng dây mây. Chẳng phải tỷ bay lên là đến nơi rồi sao?”
Nhìn ánh mắt khó hiểu của mọi người, Hứa Tử Yên bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, nàng cảm thấy bản thân cần phải dạy cho bọn họ một khóa, để bọn họ biết thế nào là đào vong, thế nào là tiềm hành. Vì thế, lập tức kể lại kỹ càng việc bản thân làm cách nào tiềm hành đi đến cửa động, làm cách nào ném đá dò đường, làm cách nào mượn gió đêm leo lên, cùng với vì sao phải làm như vậy.
Sau khi Hứa Tử Yên giảng giải xong, mỗi người trong sơn động đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Hứa Tử Yên. Tiếp đó ánh mắt liền trở nên sùng bái, bọn họ thật không ngờ đi ra ngoài tra xét sẽ vất vả như thế, sẽ có phương pháp tài tình như thế, chuyện này yêu cầu một người phải có sức nhẫn nại tốt và tư duy kín đáo. Hứa Mai cùng Hứa Lam càng rưng rưng dùng sức xoa bóp cánh tay Hứa Tử Yên. Hứa Mỹ Nhược cũng đi tới phía sau Hứa Tử Yên, quỳ gối sau lưng nàng, vươn hai tay xoa bóp bả vai cho Hứa Tử Yên.
Hứa Tử Yên biết các nàng là có lòng tốt, nên cũng không ngăn cản, chỉ nhẹ giọng nói: “Chúng ta hãy ở thêm hai ngày trong này nữa đi.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, ai nấy đã ở lì trong sơn động buồn bực muốn chết rồi, nhưng cũng biết lựa chọn của Hứa Tử Yên là đúng. Cho nên đều im lặng gật đầu. Hứa Thiên Lang đứng dậy, đi tới một góc sơn động, vừa cười vừa nói: “Ta tu luyện, đợi khi tu luyện kết thúc, thời gian cũng sẽ đến.”
“Ha ha ha…” Mọi người không khỏi cùng bật cười.
“Đúng, chúng ta tu luyện.” Mọi người ào ào đứng dậy, cảm xúc tăng vọt, quay về vị trí từng người thường tu luyện. Trên mặt tất cả đều cố gắng lộ ra vẻ tươi cười, bởi vì bọn họ không muốn Hứa Tử Yên lại phải quan tâm bọn họ nữa. Hứa Tử Yên đương nhiên biết tâm tư của bọn họ, trong mắt có hơi ướt át, đưa tay vỗ Hứa Mai, Hứa Lam và Hứa Mỹ Nhược, nhẹ giọng nói: “Các ngươi cũng đi đi.”
“Ừ.” Ba người nhu thuận gật đầu, đứng dậy, rời khỏi Hứa Tử Yên.
Hứa Tử Yên cũng nuốt một viên Tăng Cơ đan, dẫn đầu tiến vào tu luyện.
Hai ngày sau, Hứa Tử Yên lại thừa dịp bóng đêm đi ra ngoài tra xét một lần, cuối cùng phát hiện ở phụ cận động nhện đã không còn người tìm kiếm, một hàng mười người liền thừa dịp bóng đêm rời khỏi động nhện. Nhưng Hứa Tử Yên cũng không thu hồi phù trận trong động nhện, nghĩ một khi không có nơi thích hợp ở lại, bọn họ còn phải trở về.
Trong bóng đêm, một nhóm mười người Hứa Tử Yên ở trong rừng cây, kề sát ngọn cỏ, dè dặt cẩn thận ngự kiếm phi hành, đi sâu vào rừng rậm Vô Tận. Hứa Mỹ Nhược đứng bên cạnh khép mở miệng vài lần, rốt cuộc vẫn không nhịn được, nhẹ giọng hỏi: “Tử Yên tỷ tỷ, nếu không chúng ta lại trở về sơn cốc kia nhìn xem? Nói không chừng Lăng Tiêu đã rời khỏi đó.”
Hứa Tử Yên thoáng suy nghĩ một lát, rồi nhẹ nhàng gật đầu, nàng trở về không phải vì xem thử Lăng Tiêu đã đi hay chưa, mà là muốn trở về thu hồi phù trận mình bố trí nơi đó. Phải biết rằng, trên đường đào vong, mỗi một tấm phù đều cực kỳ quan trọng, lãng phí là đáng xấu hổ.
Đoàn người trước khi rời động đã điều chỉnh Liễm Tức phù đến mức hoàn toàn che chắn khí tức, ở trong rừng cây im hơi lặng tiếng tiếp cận sơn cốc kia. Tốc độ ngự kiếm vô cùng mau, hai tiếng đồng hồ, mọi người đã trông thấy vách đá Hứa Tử Yên bố trí trận pháp.
Hứa Tử Yên vẫy tay ngừng mấy người đang tiềm hành, nấp ở trong rừng, cẩn thận xem xét bốn phía. Phát hiện quả thực không có tung tích người nào. Hứa Tử Yên mới vung tay, mười thân ảnh ngự kiếm vọt lên, phóng tới sơn động đã được phù trận che lại trên vách đá…